Tiêu Diễm ở trong phòng, nhìn Hoa Nguyên Nguyên hấp ta hấp tấp rời đi, có chút không biết làm thế nào, hắn một câu còn chưa nói xong, nàng đã chạy mất.
Hắc Vân đứng canh ngoài cửa phòng, thấy Hoa Nguyên Nguyên nhanh như chớp từ bên trong chạy ra, hắn nhìn theo bóng dáng nàng, lại duỗi đầu nhìn trong phòng, lòng cười trộm, cho rằng Tiêu Diễm hẳn là đã thu phục được Hoa Nguyên Nguyên.
Bất quá, ngày thứ hai, Hắc Vân thấy Tiêu Diễm một khuôn mặt đen sì, liền biết hôm qua thất bại, để nàng ta chạy mất.
Buổi sáng, Tiêu Diễm đang ngồi bên cạnh bàn, ăn cơm sáng.
Hắc Vân canh giữ ngoài cửa, trong phòng, Bạch Tuyết cùng Hoa Nguyên Nguyên đứng phía sau hầu hạ. ngôn tình tổng tài
Hoa Nguyên Nguyên không ngừng há miệng ngáp, tối hôm qua nàng ngủ cũng không được ngon.
Tiêu Diễm gắp chút đồ ăn, đặt trên chén, đang định bỏ vào miệng, nàng lại đánh thêm một cái ngáp. Tiêu Diễm nghe thấy động tĩnh, hắn lại đối với nàng chứa trong bụng một đám khí hoả từ đêm qua, càng thêm không muốn ăn cơm.
Tiêu Diễm ném đũa, tức giận nói:“ Ngươi tối hôm qua làm cái gì, không thể ngừng ngáp một chút hay sao, như thế ta làm thế nào còn ăn được cơm.”
Hoa Nguyên Nguyên nhìn Bạch Tuyết một chút, Bạch Tuyết lại nhìn với nàng chớp chớp đôi mắt, ý tứ là, hắn đang mắng chính là ngươi, là ngươi đó.
Nàng liền kì quái, ngáp thì có làm sao. Hắn đang ăn cơm, nàng ngáp, có quan hệ sao, thế nào lại trở thành gây cản trở hắn ăn cơm rồi.
“ Tối hôm qua, Hồ hậu một hai lôi kéo ta ở lại tâm sự, nói chuyện đến quá nửa đêm, ta mới trở về ngủ. Sáng sớm đã phải hầu hạ ngươi ăn sáng, ta còn chưa có ăn đâu.” Nàng có chút uỷ khuất trình bày với hắn nguyên nhân.
Tiêu Diễm nghe thấy, nàng hôm qua cùng Hồ hậu nói chuyện, không biết lại ở trước mặt mẫu hậu nói bậy cái gì về hắn.
Nghĩ đến chuyện đó, trong lòng Tiêu Diễm liền có khí, vốn tưởng Hoa Nguyên Nguyên có thể trợ giúp hắn tránh khỏi giám thị của Hồ hậu, ai biết, mang nàng về lại thành trợ giúp lớn của mẫu hậu chứ, chuyện này khiến hắn sầu não đến hỏng rồi.
Hiện giờ, Hoa Nguyên Nguyên ăn vạ ở Hồ tộc, lừa ăn lừa uống, Tiêu Diễm hắn còn không thể trắng trợn táo bạo đuổi nàng đi, muốn lừa nàng đi, lại bị mẫu hậu ngăn cản, muốn đem nàng thu mua đến trận doanh bên hắn, ngăn cản thủ đoạn của Hồ hậu, thi triển mỹ nam kế với nàng, lại không thành công.
Tiêu Diễm thấy mang theo cái trói buộc Nguyên Nguyên này bên người, ấm ức không thôi.
Hắn đứng dậy bước ra ngoài. Bạch Tuyết vội vàng chạy theo sau. Hoa Nguyên Nguyên ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn đồ ăn trên mặt bàn, trong lòng mặc niệm “thực là lãng phí!” rồi vẫn nhấc chân chạy theo Tiêu Diễm ra ngoài cửa phòng.
Tiêu Diễm vừa bước chân ra, nghênh diện ( nghênh đón chính diện) một con hồ ly.
“ Thái tử điện hạ, Hồ Vương cho mời.” Hồ ly đối diện cung kính cong eo, nói.
Tiêu Diễm nhíu mày:“ Phụ Vương gọi ta làm gì.” Tiêu Diễm trong lòng không rõ chuyện gì.
Hồ Vương trước nay đều bận rộn việc lớn nhỏ ở Hồ tộc, rất ít hỏi đến tình huống chỗ hắn, đều giao cho Hồ hậu nhọc lòngg chuyện này.
Hồ Vương kêu hắn, trước giờ đều vì việc ở Hồ tộc, không biết lần này lại có chuyện gì,Hồ Vương lại muốn giao cho Tiêu Diễm đi làm.