Khuynh Thế Độc Sủng: Ma Tôn Đại Nhân Thỉnh Buông Tay

Chương 42: Chương 42: Giữ không được




“ Minh Vương, đã khá lâu rồi không đến Hồ tộc, lần này tới, hay là ở lại thêm lâu một chút.” Hồ hậu thấy Minh Vương, nhanh chóng đến chào hỏi.

“ Không được, Minh giới có nhiều việc chờ ta về xử lí.” Minh Vương xin miễn ý tốt của Hồ hậu.

Hồ hậu thấy bị cự tuyệt, nhưng vẫn muốn giữ Nguyên Nguyên lại, không muốn nàng đi, lại mở miệng:“ Minh Vương, ngài không biết, Nguyên Nguyên đến Hồ tộc chúng ta, nàng cùng ta tâm đầu ý hợp, giờ nghe nàng phải đi, ta thực sự luyến tiếc.”

Hồ Vương nhìn Hồ hậu nước mắt rưng rưng, liếc mắt một cái, Hồ hậu trước mặt Minh Vương như vậy định bắt đầu khóc sướt mướt lên sao? Lát nữa, nàng muốn giữ Nguyên Nguyên lại, sẽ không một khóc hai nháo ba thắt cổ đi? Chiêu này Hồ hậu làm với hắn còn được, chứ làm với Minh Vương, hắn ngẫm lại còn có chút mất mặt.

“ Cái đó...” Hồ Vương đinh lên tiếng, nhưng Hồ hậu lại không thèm để ý đến hắn, vẫn hướng Minh Vương đề nghị:

“ Minh Vương, không biết có thể để Nguyên Nguyên ở đây thêm mấy ngày?”

“ Không thể.”

Hồ hậu thấy Minh Vương kiên quyết cự tuyệt, rất thương tâm, nước mắt lập tức sắp trào ra tới. Hồ vương vội vàng chen vào lời nói:“ Minh giới công việc bận rộn, nàng không cần trì hoãn, để Minh Vương mang tiểu quỷ này về Minh giới thôi.”

Hắn lại hướng Minh Vương nói tiếp:“ Minh Vương, lần sau chúng ta lại cùng nhau uống một chén, lần này, liền không giữ ngươi ở lâu.”

Minh Vương vòng qua Hồ Hậu, nhấc Hoa Nguyên Nguyên lên, chớp loé một cái liền ra đại điện,“ Quấy rầy.”

Trong đại điện chỉ nghe thấy thanh âm bi thống của Hoa Nguyên Nguyên lướt qua rồi biến mất:“ Bạc của ta a!”

Ba người nhà Hồ ly nhìn đống rương trong đại điện, thật đúng là không ít. Nàng ở Hồ tộc thật đúng là phát tài, đáng tiếc, chính là mang đi không được.

Hoa Nguyên Nguyên trên đường đi, tâm tình nặng nề, ai oán Minh Vương, bạc của nàng nha, cứ như vậy ném ở Hồ tộc, kia là những lễ vật nàng cực cực khổ khổ thu về đâu. Còn có, nàng có làm nha hoàn cho Tiêu Diễm mấy ngày, cuối cùng tiền công cũng không lấy được đồng nào, nếu biết trước bây giờ tay không mà về, ngay từ đầu đã không đáp ứng hắn.

Trở lại Minh giới, Minh Vươg cầm theo Hoa Nguyên Nguyên đứng trên bờ sông Vong Xuyên, nhấc tay ném một cái, Hoa Nguyên Nguyên liền vọt vào trong dòng sông.

Nàng trở lại giữa sông, lại không vội vã chạy trốn, mà lười biếng liêu phiêu trên mặt nước, một bộ dáng thực buồn khổ.

“ Ngươi đây là làm cái bộ dáng gì?” Minh Vương không vui hỏi.

Hoa Nguyên Nguyên thở dài một hơi:“ Người không hiểu những ngày tháng của mấy con quỷ nghèo chúng ta, rõ ràng có thể thay đổi.”

“ Dong dài cái gì, nếu ngươi tiếp tục như vậy, để ta sai đầu trâu mặt ngựa đem ngươi đi hạ chảo dầu.” Minh Vương lạnh lùng nói.

Hoa Nguyên Nguyên vừa nghe muốn hạ chảo dầu, nháy mắt trở nên ngoan ngoãn, hai mắt nháy nháy, đáng thương hề hề nói:“ Minh Vương nha, ta oan uổng nha, lần này, thực sự không phải ta chuồn êm đi ra ngoài, mà là hắn, tên Tiêu Diễm kia, hắn đem ta trói đi, thực oan uổng.”

Minh Vương tự nhiên biết Hoa Nguyên Nguyên bị trói đem về Hồ tộc, nhìn chằm chằm nàng, không nói gì, sau đó quay người liền đi.

Hoa Nguyên Nguyên có chút ngốc, nhìn Minh Vương biến mất trước mắt nàng, chuyện kia, cái này, Minh Vương cứ thế đi rồi, chẳng lẽ Minh Vương nghe lọt tai lời nàng nói, biết nàng là thân bất do kỉ mới phải đi Hồ tộc, nên mới không có trừng phạt nàng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.