Khuynh Thế Độc Sủng: Ma Tôn Đại Nhân Thỉnh Buông Tay

Chương 43: Chương 43: Huynh đệ không bằng nữ quỷ




Hoa Nguyên Nguyên cũng xoay người hướng trong nước bơi đi, dù sao chỉ cần không bị Minh vương cầm đi hạ chảo dầu là được, tránh được một kiếp, trong lòng nàng vui đến nhộn nhạo.

Chuyện nàng đi Hồ tộc, không lâu lại truyền khắp Minh giới.

Không ít quỷ quái lại chạy tới chỗ Nguyên Nguyên hỏi thăm sự tình Hồ tộc, bờ sông Vong Xuyên lại vây quanh một vòng quỷ, mọi người đều nhỏ giọng thì thầm, sợ lại bị Hắc Vô Thường phát hiện. Bờ sông vây quanh nhiều quỷ như vậy, Hắc Vô Thường đi qua thấy được, không khỏi đều bị quản giáo.

Sợ ai, người ấy liền tới.

Trên bờ sông, chúng quỷ mồm năm miệng mười thảo luận:

“ Hồ tộc thực sự xinh đẹp sao,“

“ Khó trách yêu ở Hồ tộc tới Minh giới, chưa từng nghe nói có gặp qua người bị hôi nách, hoá ra là mang theo hương thơm che lấp.”

“ Hồ tộc thái tử thực sự thê thiếp thành đàn? Phong lưu như vậy?”

“.....”

Hắc Vô Thường cùng Bạch Vô Thường đang ngồi trên thuyền trải qua sông Vong Xuyên, thấy bờ sông chúng quỷ vây quanh, Hoa Nguyên Nguyên ở chính giữa, lớn nhỏ nói cái gì.

Hắc Vô Thường vừa thấy, sắc mặt lập tức trầm xuống, thuyền vừa đến đầu bờ, đã nhấc chân hướng đàn quỷ bên kia đi đến.

Hắn vừa mới đi vài bước, cánh tay bị ai bắt được, đột nhiên dừng lại. Quay đầu nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của Bạch Vô Thường, nhíu mày nói:“ Ngươi làm gì ngăn cản ta?”

“ Bỏ đi, không phải chỉ mấy con quỷ ngồi bên nhau nói chuyện thôi sao, lại không phạm vào chuyện gì, ngươi cũng không cần thiết đến việc này cũng quản, không thấy mệt đến hoảng sao.”

Bạch Vô Thường ở phía sau khuyên can.

“ Này chỉ là nói chuyện à? Tụ tập với nhau chậm trễ công tác từng người, sự thật ra mà nói, đây là uy nghiêm, phải đến sửa trị một chút. “ Hắc Vô Thường thực sự nghiêm túc.

“ Thôi đi, ngươi sửa trị, mấy vạn năm nữa, ngươi sửa trị hết sao, còn không phải họ vẫn làm như thế.”Bạch Vô Thường đả kích.

“ Ngươi còn là huynh đệ của ta sao?” (ノ`Д´)ノ

Hắc Vô Thường rất là bi thương, hắn không giúp đỡ mình thì thôi, ngược lại khuỷu tay nghẹo ra ngoài. Nếu không phải Hoa Nguyên Nguyên ở sông Vong Xuyên mang theo chúng quỷ đi tán gẫu bát quái, Minh Giới cơ bản thật nghiêm cẩn.

“ Được rồi, ta đúng là bởi vì là huynh đệ của ngươi, mới vì ngươi xuy xét, không muốn để ngươi cùng cái đám quỷ đó bất hoà.”

Hắc Vô Thường hít sâu một hơi, hắn bị Bạch Vô Thường làm hít thở không thông, đúng thật là huynh đệ không bằng một cái nữ quỷ nha.

“ Tới, nhuận khí, nhuận khí.” Bạch Vô Thường lôi kéo Hắc Vô Thường nhanh chóng rời khỏi sông Vong Xuyên.

Minh Vương lúc này đang ở trước bàn vùi đầu xử lí công vụ, thanh âm tà mị kia lại vang lên:

“Như thế nào, lần này, ngươi lại tính mở một con mắt nhắm một con mắt?”

Minh Vương cầm bút trên tay đang viết cái gì, đột nhiên dừng lại, không khỏi nhíu mày.

“ Nàng chính là lần thứ hai ra khỏi Minh giới, ngươi thực không quản?” Thanh âm kia lại tiếp tục nói.

Minh Vương biết thanh âm đang nói chuyện của Hoa Nguyên Nguyên, xác thật nàng ra khỏi Minh Giới, hắn không có trừng phạt nàng.

“ Không nghĩ đến, ngươi còn bất công như vậy với nàng.”

Minh Vương trước sau đều không trả lời, lẳng lặng cau mày, nghe cái thanh âm tà mị kia, từng câu từng câu.

“ Nhìn thấy Hoa Nguyên Nguyên, làm ta không khỏi nhớ đến một vị cố nhân.” Thanh âm tựa có chút mờ mịt, như đang suy nghĩ đến vị cố nhân kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.