“ Đâu chỉ gặp qua, chính tay ta còn được sờ qua.” Hoa Nguyên Nguyên đắc ý nói
“ Vậy ngươi ăn qua sao?” Quỷ sai hỏi
“ Ách!!” Hoa Nguyên Nguyên có chút hối hận, sao lúc đó không ăn trước mấy viên, khuôn mặt tỏ vẻ tiếc hận trả lời:” Ta thấy ăn một mình thực tiếc, tính mang về một chút cho các ngươi ăn, đều đem hết vào bao rồi, ai ngờ, lúc trước khi đi, quên cầm, aizz!!”
“ Ai nha, thật là đáng tiếc, đang tiếc!” Mạnh Bà không khỏi cảm thán nói, vẻ mặt buồn khổ.
“ Nguyên Nguyên, vậy ngươi có đi chỗ Nguyệt Lão? Có thấy nhân duyên của ta ở đó?” Thanh âm nhu mị của Mị quỷ cất lên hỏi.
“ Nguyêt lão chỉ quản lương duyên nhân gian, nhân duyên quỷ hắn mặc kệ.”
Quỷ Mị nũng nịu thất vọng than một tiếng:” Ai nha, thực buồn phiền.”
“ Vâỵ ở cung ngươi quen biết người nào?” Mộc quỷ hỏi nàng.
Nàng lại đắc ý nói:” Ta nhận thức hai cái hoàng tử, còn với bọn họ cùng nhau uống rượu, tửu lượng bọn họ không tốt mấy chén liền ngã”
Đột nhiên mội thanh âm từ trên bờ biển phía sau đàn quỷ truyền đến:
“ Đều không có việc gì làm sao, vậy đi mười tám tầng địa ngục cùng lệ quỷ tâm sự đi “.
Đám quỷ nghe thấy thanh âm quen thuộc, nhanh như chớp, toàn bộ chạy. Hoa Nguyên Nguyên nhanh chạy, xoay người hướng trong nước lặn xuống.
“ Đứng lại “ Nàng bị gọi lại, không tình nguyện xoay người, nhìn Hắc Vô Thường trước mắt, cợt nhả cười cười. Hắc Vô Thường là người Minh Vương vô cùng tin tưởng, trước nay đều nghiêm khắc, quỷ ở Minh giới đều không dám đi đắc tội hắn.
“ Ngươi định làm gì, đừng làm sợ Nguyên nhi của chúng ta.” Bách Vô Thường nói với Hắc Vô Thường. Hoa Nguyên Nguyên nhanh chạy qua bên đó, trốn ra phía sau, khiếp đảm gật đầu với Hắc Vô Thường, ý tứ chính là hắn quá hung dữ, doạ đến nàng.
Hắc Vô Thường nhìn về phía Bạch vô thường, lại nhìn vào mắt Hoa Nguyên Nguyên, hắn ( Bạch) chính là luôn hướng về nàng ta, nội tâm hắn ( Hắc) thực buồn khổ, mình như thế nào liền có một cái huynh đệ khuỷu tay hướng ra ngoài như vậy. Hắn nhíu mày xuống, xoay người rời đi.
Bạch Vô Thường ngồi xuống bên bờ biển, nhìn Hoa Nguyên Nguyên, hỏi:” Minh Vương không có phạt ngươi đi.”
Mọi người chỉ biết Nguyên Nguyên đi thiên cung, lại không biết là tự nàng trộm đi, nàng lại cùng Minh Vương trở về khiến mọi người đều nghĩ lầm, là nàng đi theo Minh Vương ra ngoài rồi lại trở về. Chính là Bạch vô thường lại không cho rằng như vậy. Nàng nhìn hắn, quả nhiên không thể gạt được hắn.
“ Tạm thời không có “. Nàng chỉ có thể trả lời như vậy. Hắn lại khẽ sờ đàu nàng:” Ngoan, sau này lại không cần chạy loạn.”
Nàng bĩu môi, ủy khuất nói:” Ta suốt ngày ở giữa sông Vong Xuyên, không giống ngươi, có thể đi nhân gian chơi.”
“ Đâý là ta đi bắt hồn phách, là chính sự, không phải chơi.”
“ Còn không phải là có thể nhân tiện đi xem cảnh tượng nhân gian?” Hoa Nguyên Nguyên nói thầm
Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng:” aiz, ngươi nha” Sau đó tưc trong ngực lấy ra một cái trống đồng, đưa cho nàng. Hoa Nguyên Nguyên tự nhiên nhận lấy, hỏi Bạch vô thường:” Đây là cái gì?”
“ Nhân gian tiểu ngoạn ý ( đồ chơi nhỏ nhân gian), cầm đi chơi đi “ Bạch Vô Thường nói, sau đó cũng đứng dậy rởi đi. Hoa Nguyên Nguyên đem trống đồng trong tay lắc lư vài cái, liền nghe thấy “ thùng thùng thùng thùng “ tiếng vang, cảm giác thật mới lạ, cầm cán trống, bơi lại giữa sông Vong Xuyên.