Hắc Vô Thường có điểm nghi hoặc, hắn còn không thể tự mình ra khỏi hàn đàm, Hoa Nguyên Nguyên lại có thể đem hắn cứu ra? Nàng từ khi nào có năng lực như vậy?
Hắn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt chất vấn.
Hoa Nguyên Nguyên minh bạch ý tứ biểu thị trong ánh mắt hắn, ưỡn ngực, liền nói:“ Ta thấy ngươi nhảy xuống đó thật lâu không lên, liền nhảy xuống tìm ngươi, nào biết ngươi bị cuốn lấy, ta lấy chuỷ thủ muốn cứu ngươi, nào biết, thứ đồ vật kia đánh lén ta, ta cầm chuỷ thủ khua loạn một hồi, không khéo làm không giữ chặt được nó, từ trong tay ta rơi xuống dưới.”
Hoa Nguyên Nguyên hít một hơi, tiếp tục nói:“ Ngươi biết không, trùng hợp chính là, chuỷ thủ rơi xuống vừa lúc cắm vào rễ của thứ kia, nó liền thành thành thật thật ( ngoan ngoãn), không tập kích ta nữa, còn thả ngươi ra, vậy là chúng ta được cứu.”
Hắc Vô Thường nghe xong, vẫn không qua tin tưởng, hỏi lại:“ Thật sự?”
“ Thật!”
Nàng gật đầu kiên định, sau đó lấy ra quỷ u đằng đã được cất kỹ, dâng lên:“ Ngươi xem, ta đã mang lên đây, chính là, thứ này có phải quỷ u đằng hay không?”
Hắc Vô Thường tiếp nhận, cầm trong tay, tinh tế đánh giá, không tồi, chính là quỷ u đằng. Ngôn Tình Tổng Tài
Nàng hắn vẫn đang quan sát quỷ u đằng, không nói gì, cho rằng Hắc Vô Thường vẫn không tin nàng, lại nói:“ Thời điểm dưới nước nó là một gốc cây thật lớn, lên đến bờ liền biến thành như vậy, thực sự không lừa ngươi.”
Ở dưới nước, xác thật nó là một gốc cây rất lớn, ra khỏi nước giống như là co lại, biến thành một gốc cây.
Bất quá bộ dáng nó vẫn không thay đổi, trên gốc cây có rất nhiều dây đằng mọc dài ra tới.
“ Chúng ta nhanh chóng trở về.” Hắc Vô Thường rốt cuộc mở miệng, đứng dậy.
“ Được được được.” Nàng đã sớm muốn trở về, không bao giờ muốn đến nơi này nữa, thật là giờ giờ khắc khắc đều phải đề phòng.
Hắc Vô Thường cất kỹ quỷ u đằng, cầm lấy áo choàng vứt trên nền tuyết, vây quanh người cho Hoa Nguyên Nguyên, nhanh chóng đem nàng rời khỏi hàn đàm.
Từ lúc Hắc Vô Thường tỉnh, mao cầu vẫn luôn ẩn thân trên nền tuyết, thấy nàng đi, vội vàng chạy tới, thừa dịp hắn không chú ý, nhanh như chớp nhảy lên trên người Nguyên Nguyên, chui vào trong ống tay áo nàng, cùng nhau rời đi.
Hai người rời khỏi cực hàn chi địa, liền khôi phục linh lực, xua tan hàn ý quanh thân, nhanh chóng đằng vân giá vũ, chạy như bay trở về Minh giới.
Bạch Vô Thường ở Minh giới, lúc nào cũng lo lắng Hắc Vô Thường cùng Hoa Nguyên Nguyên có thể bình an mang theo quỷ u đằng trở về hay không, may mà, hai người xuất hiện trước mắt hắn không có vấn đề gì.
Hắc Vô Thườngg đem quỷ u đằng giao cho Quỷ Y, Quỷ y vội vàng tiếp nhận đi trị liệu cho Minh Vương, ba người ngồi bên ngoài chờ tin tức.
Quỷ y đi vào một lát chính là hơn nửa ngày, làm hại ba con quỷ ở bên ngoài phòng, lo lắng sốt ruột.
Bên trong.
Minh Vương đã sớm tỉnh lại, đang ngồi trên giường, Quỷ Y cúi đầu bên cạnh.
“ Bọn họ thế nhưng có lòng nghi ngờ?” Khẩu môi Minh Vương khẽ mở.
“ Hắc Bạch Vô Thường tuy đối với lần ốm bệnh đột ngột này của Minh Vương có nghi hoặc, nhưng lại lấy an nguy của ngài làm trọng, lo liệu sự vụ Minh giới, vì ngài tìm dược, xem như trung thành và tận tâm.” Quỷ y cách Minh Vương rất gần, nhưng vãn nhẹ giọng trả lời.
Minh Vương vẫn khôngg vội, mà suy nghĩ một lát, mới hỏi:“ Hoa Nguyên Nguyên có nhận ra được gì?”
“ Hồi Minh Vương, Nguyên Nguyên vẫn như cũ hoạt bát đáng yêu, không có suy nghĩ gì.”