Khuynh Thế Độc Sủng: Ma Tôn Đại Nhân Thỉnh Buông Tay

Chương 79: Chương 79: Ngươi đã cứu ta?




Đột nhiên, cây hắc ngọc trâm trên đầu Hoa Nguyên Nguyên rơi xuống, rơi vào trong nước.

Nó không chìm dần xuống đáy, mà lơ lửng trong nước, một đạo ánh sáng bỗng hiện lên, hắc ngọc trâm biến thành một vị nam tử tuấn dật áo đen xuyên tơ vàng.

Mỹ La khôi phục chân thân, thấy Hoa Nguyên Nguyên đang bị quỷ u đằng cuốn lấy, khẽ vung tay áo, một đạo hắc khí mạnh mẽ hướng tới quỷ u đằng, khiến nó lập tức thu hồi dây đằng cuốn quanh thân nàng.

Hoa Nguyên Nguyên thân mình đổ xuống, Mỹ La nhanh chóng ôm lấy nàng, nhìn nữ nhân nhỏ bé trong lồng ngực, nhíu mày. Hắn ôm nàng, hướng trên bờ bơi đi, quay đầu nhìn thoáng qua Hắc Vô Thường vẫn còn đang trong nước, khẽ chần chờ, rồi cũng vung tay áo giải khai trói buộc quỷ u đằng của hắn, nhân tiện, rút một gốc quỷ u đằng mang đi.

Mỹ La đem Hoa Nguyên Nguyên cùng Hắc Vô Thường lên bờ, trên bờ tuyết rơi dày đặc, ba lớp xiêm y đều ướt sũng.

Mỹ La đem quỷ u đằng đặt vào trong nắm tay của nàng, gọi ra mao cầu, thấp giọng phân phó vài câu, xoay người lại nhảy vào trong hàn đàm, hóa thành một cây hắc ngọc trâm.

Mao cầu với trong nước ra cây trâm, đem hắc ngọc trâm đặt lên một cái tay khác của Hoa Nguyên Nguyên, sau đó nhảy đến bên mặt nàng, bắt đầu liếm liếm.

Không bao lâu, Hoa Nguyên Nguyên liền mở mắt, nhìn mao cầu toàn thân ướt dầm dề vẫn nhỏ nước, sợ tới mức lại nhấc nó lên ném đi.

Mao cầu bị ném trên nền tuyết, có chút ủy khuất, bò dậy, cả người run run đầy bọt nước.

Lúc này, nàng mới tỉnh táo lại, nhìn lại tiểu mao cầu, lại cảm thấy trong tay có cái gì, cúi đầu vừa thấy, một tay đang nắm gốc cây giống như cỏ dây đằng, tựa hồ đã nhìn thấy trên bức họa - quỷ u đằng, một tay kia nắm hắc ngọc trâm vốn dĩ ở trên đầu.

Hai cái thứ này sao lại ở trong tay nàng, Hoa Nguyên Nguyên nhìn quanh bốn phía, hóa ra nàng đã từ dưới hàn đàm lên đây.

Nguyên Nguyên nhìn Hắc Vô Thường còn nằm bên cạnh, hắn cũng bình an lên bờ, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

“ Chẳng lẽ, ngươi đã cứu ta? “ Hoa Nguyên Nguyên nói thầm với ngọc trâm, nhưng không có nửa điểm đáp lại.

Nàng lại quay đầu nhìn về phía mao cầu, hỏi:“ Ngươi cứu ta? “

Nó lại không thèm để ý đến nàng, tiếp tục chải chuốt lông tóc nó.

Hoa Nguyên Nguyên thấy vật nhỏ không thèm để ý đến mình, liền đem hắc ngọc trâm cắm lại trên đầu, đem quỷ u đằng cất đi trước.

Mặc kệ thế nào, trước tiên phải rời khỏi đây đã.

“ Hắc đại nhân, hắc đại nhân. “ gọi mấy câu, nhưng Hắc Vô Thường vẫn không có phản ứng, nàng liền nhân cơ hội nhéo vào mặt hắn, lớn tiếng kêu lên:“ Hắc Vô Thường. “

Hắc Vô Thường đột nhiên mở hai mắt, làm Hoa Nguyên Nguyên hoảng sợ giật mình, vừa rồi hẳn là hắn không thấy nàng làm cái gì, cũng không nghe thấy nàng thẳng thắn hô danh hào của hắn đi.

Hắc Vô Thường nhìn chằm chằm Hoa Nguyên Nguyên, khiến nàng khẩn trương lên, chẳng lẽ, chẳng lẽ bị phát hiện?

Hắc Vô Thường ngồi dậy, quan sát tình huống bốn phía xung quanh một chút, lại lần nữa nhìn về phía nàng, hỏi,: “ Ngươi đã cứu ta? “

“ Ờm, cái đó.. “ Hoa Nguyên Nguyên phải làm sao đây, nàng làm gì có bản lĩnh đó để cứu hắn.

Chỉ là, nếu không phải bản thân mình cứu Hắc Vô Thường, nơi này lại không có người khác, nàng không thể nói với hắn rằng chính hắn tự mình cứu mình đi.

“ Không sai, chính là ta. “ Hoa Nguyên Nguyên trả lời với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.