Bách Vô Thường vung ống tay áo, đem Hoa Nguyên Nguyên cùng hồn phách kia tách ra.
Nàng vừa được giải thoát, ngẩng đầu lên xem là cái hồn phách nào, lại da mặt dày như vậy.
“ Ngươi, ngươi “ Nàng nhìn hắn sao lại thấy có chút quen thuộc, tựa hộ đã gặp qua ở nơi nào.
Người hắn bị nước sông Vong Xuyên làm nóng bỏng, xiêm y trên người cũng bị thiêu đến rách nát, trên má cùng cánh tay đều có vết bỏng.
Hoa Nguyên Nguyên cố gắng nghĩ lại đã gặp qua cái hồn phách này ở nơi nào. Hắn lại đột nhiên hướng phía nàng quỳ xuống kêu lớn:“ Chủ nhân.”
Đầu óc nàng mơ hồ, nàng như thế nào lại trở thành chủ nhân của hắn, hơn nữa, nàng chính là quỷ, có phải hắn nhận sai quỷ hay không nha.
Càng nhìn nàng càng cảm thấy hồn phách này quen thuộc, nháy mắt nghĩ tới, chỉ vào hắn:“ Ngươi không phải là tên sát thủ kia, gọi là cái gì Vô.”
“ Vô Ngân.” Vô Ngân trả lời rất sảng khoái.
Nguyên Nguyên nhìn về phía Bạch Vô Thường, đến cạnh bên tai Bạch Vô Thường nói nhỏ:“ Hắn ta cũng chết rồi?”
Trong lòng nàng có chút thấp thỏm bất an, hôm ấy chẳng lẽ Hắc Vô Thường xuống tay hơi nặng, Vô Ngân bị trọng thương, không ai để ý, vẫn là phải chết?
Bạch Vô Thường vốn dĩ đối với Vô Ngân rất là đau đầu
“ Hắn ta tự sát, lại cố tình chọn đúng canh giờ, chờ ta tới.”
Lời này nói không quá thích hợp nha, lại hỏi:“ Hắn ngại sống đủ rồi sao?”
“ Cũng không hẳn là chê sống lâu quá, tự dưng nửa đường nhiều ra thêm một cái hồn phách, ta còn đang đau đầu báo cáo kết quả công tác với Minh Vương như thế nào đây.”
Bạch Vô Thường che bên dưới cái chán đau nhức, thật là đau đầu quá.
“ Ta tới tìm ngươi.” Vô Ngân đôt nhiên nói với nàng.
“ Tìm ta, chẳng lẽ tìm ta báo thù?” Nguyên Nguyên kinh ngạc, lại nghĩ, cái tên Vô Ngân này nhỏ mọn đến mức, ghi thù nàng lúc trước chắn một kiếm khiến hắn không giết được Hắc Vô Thường, đuổi tới tận đây tìm nàng báo thù.
“ Vì báo ân cứu mạng, nguyện sinh tử đi theo chủ nhân.” Vô Ngân bộ dáng nghiêm túc, cung kính nói.
Nàng trợn tròn mắt, không phải tới đây báo phù, mà là tới báo ân, nhưng cũng không đến mức tự đem mình giết chết, thật là thông suốt rồi sao?
Nguyên Nguyên hồi tưởng đến ngày ấy ở nhân gian, nàng có cứu Vô Ngân sao? Hình như là trong lúc vô tình cứu được hắn đi.
Bạch Vô Thường có vẻ đã hiểu vì cái gì tên này đột nhiên tự sát chết đi, rõ ràng thọ mệnh còn chưa đến thời điểm kết thúc.
Hoá ra, Vô Ngân tới là để tìm Nguyên Nguyên, nhưng hắn như thế nào chọn trúng thời điểm, vừa đúng lúc chết đi, Bạch Vô Thường cùng thời gian muốn đi thu hồi một hồn phách khác, hắn đột nhiên xuất hiện, vô duyên vô cớ nhiều ra một cái hồn phách.
Nếu không có cao nhân chỉ điểm, Vô Ngân làm sao biết được thời gian trùng hợp gặp được Bạch Vô Thường, nếu không gặp, liền trở thành cô hồn dã quỷ, muốn tiến vào Minh giới, lại không có dễ dàng như vậy.
“ Là ai giúp ngươi?” Bạch Vô Thường hỏi.
“ Không ai giúp ta.” Vô Ngân sẽ không bao giờ phản bội người đó, hắn đã đồng ý với người đó.
“ Ta biết là ai.” Hoa Nguyên Nguyên đột nhiên nói một câu ra tới.
Hai người cùng nhìn nàng, Bạch Vô Thường liền hỏi:“ Là ai?”
“ Cái đó, ừm, hắn sẽ bị xử lí thế nào nha?”
Hoa Nguyên Nguyên nhanh chóng đổi sang chuyện khác, không muốn trả lời Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường trong lòng minh bạch, xem ra, nàng lúc này không tiện nói, lại cố ý bảo vệ người nào đó ở nhân gian, bỏ đi, về sau lại lén hỏi nàng ai là được.