“ Chuyện này phải xem ý Minh Vương thế nào.” Bạch Vô Thường trả lời.
Vừa lúc, phán quan đại nhân tới, thấy Bạch Vô Thường còn đứng trên bờ sông đi tới đi lui, tiến tới:“ Lão Bạch của ta ơi, ngươi lề mề cái gì đâu, ta còn chờ phải xử lí những cái hồn phách này đấy.”
Phán quan nhìn mấy cái hồn phách đứng cạnh bờ sông run lẩy bẩy, lại nhìn Vô Ngân, buồn bực:“ Không đúng, sao lại nhiều hơn một cái?”
Bây giờ đến phán quan cũng biết, hai người muốn giấu cũng không giấu được.
Bạch Vô Thường đành phải đem mấy hồn phách mới bắt về đưa cho phán quan, mang theo Hoa Nguyên Nguyên cùng Vô Ngân đi gặp Minh Vương.
Dọc theo đường đi, Hoa Nguyên Nguyên có chút tức giận nhìn chằm chằm Vô Ngân mấy lần, đây là không có gì tự dưng kiếm chuyện cho nàng làm hay sao, đây là nằm không cũng trúng đạn rồi, còn không biết Minh Vương muốn trừng phạt nàng như thế nào nữa.
Hoa Nguyên Nguyên lùi dần, đến bên kéo kéo tay áo của Bạch Vô Thường, nói nhỏ:“ Đợi lát nữa ca nhớ nói giúp ta đôi lời tốt đẹp, ta chính là vô tội.”
“ Yên tâm, giao tình của chúng ta là gì, Bạch ca ca nhất định sẽ bảo vệ ngươi.” Bạch Vô Thường hướng Nguyên Nguyên hứa hẹn, đợi chút nữa toàn bộ tội trạng, không đâu vết đẩy hết lên trên người Vô Ngân.
Ba cái quỷ một đường đi vào hiu ( xiu (?)) âm điện, Minh Vương ngồi ngay ngắn giữa ghế cao trong đại điện, cúi đầu trước án thư, nhìn công văn.
Nghe thấy tiếng vang, Minh Vương buông công văn trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía tam quỷ, hỏi Bạch Vô Thường:“ Có chuyện gì?”
Bạch Vô Thường vội vàng quỳ xuống thỉnh tội:“ Thỉnh Minh Vương trị tội, thuộc hạ hành sự bất lực, câu nhiều thêm một cái hồn phách trở về.”
Hoa Nguyên Nguyên thấy thế, cũng theo Bạch Vô Thường quỳ xuống, mà Vô Ngân thấy nàng như thế, cũng đi theo quỳ xuống.
Minh Vương nhìn Vô Ngân phía sau Hoa Nguyên Nguyên, hỏi:“ Chuyện gì xảy ra?”
“ Là như thế này....” Bạch Vô Thường liền đem chuyện vì sao mình mang về thêm một cái hồn phách, giải thích cho Minh Vương, câu chữ lời nói sai lầm lớn nhỏ đều chỉ hướng Vô Ngân, đem toàn bộ sai lầm đổ hết lên trên người hắn.
Minh Vương nghe xong chuyện, một lát sau cũng chưa nói gì, ngược lại suy nghĩ càng thêm sâu xa, hắn biết, mọi chuyện là vì Vô Ngân muốn đi theo Nguyên Nguyên báo ân, mới chết.
Bạch Vô Thường thấy Minh Vương không động tĩnh gì, không khỏi nhìn trộm mấy cái, nhìn Minh Vương đang trầm tư, không biết trong lòng ngài ấy đang tính toán cái gì.
Minh Vương thoát khỏi suy nghĩ, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Bạch Vô Thường, liếc qua một cái, Bạch Vô Thường nhanh chóng ngoan ngoãn đem đầu cúi thấp xuống.
“ Thế nhưng mặc dù như thế, nhưng hồn phách này làm nhiễu loạn trật tự âm dương hai giới, tội không thể ta, người đâu.” Minh Vương nói.
Ngoài cửa tiến vào một đội quỷ, không phải ai khác, chính là Hắc Vô Thường.
Hắc Vô Thường hành lễ với Minh Vương, ngó mắt xuống nhìn tam quỷ đang quỳ dưới đất.
“ Hồn phách này giao cho ngươi xử trí.”
Hắc Vô Thường lĩnh mệnh, đem Vô Ngân nhấc tới trong tay mình, kéo ra đại điện.
Hoa Nguyên Nguyên quay đầu nhìn Vô Ngân bị kéo đi, trong mắt hắn không có oán trách, mà lại hoàn toàn không muốn rời, làm trong lòng nàng sinh ra một chút áy náy.
Hắc Vô Thường từ trước đến nay nghiêm khắc, nếu là giao vào tay hắn, cái hồn nhỏ Vô Ngân kia còn hay sao.
“ Chuyện đó, Minh Vương...” Nàng tựa hồ muốn cầu tình cho hắn.
“ Còn có chuyện gì.”
Một đạo ánh mắt nghiêm khắc bắn lại đây, làm Hoa Nguyên Nguyên nhất thời ngậm miệng, không dám nói nửa chữ.
“ Không, không có gì.” Nàng nhanh chóng lắc lắc hai tay, đầu cũng theo hai tay lắc không ngừng.
“ Lui xuống.” Minh Vương hạ lệnh.
Hoa Nguyên Nguyên cùng Bạch Vô Thường đành phải lui ra ngoài.