Khuynh Thế Độc Sủng: Ma Tôn Đại Nhân Thỉnh Buông Tay

Chương 60: Chương 60: Tâm tư minh vương




Bạch Vô Thường đưa Hoa Nguyên Nguyên về Vong Xuyên hà, dọc theo đường đi, thấy nàng cứ luôn thất thần, liền hỏi:“ Nguyên Nhi nghĩ cái gì vậy.”

Hoa Nguyên Nguyên rối rắm:“ Huynh nói xem, có phải ta đối với Vô Ngân quá vô tình hay khôhg, rốt cuộc, hắn cũng muốn đến báo ân.”

“ Hoá ra là lo lắng cái này.” Bạch Vô Thường vươn tay điểm hạ trên trán Hoa Nguyên Nguyên ( búng trán, gõ nhẹ lên trán):“ Lo lắng không đâu.”

“ Sao có thể không lo lắng, rốt cuộc cũng coi như là nguyên nhân tại muội, tuy rằng là chỉ có một chút.” Nàng ít nhiều vẫn có chút áy náy.

“ Yên tâm, ta nói cho lão Hắc, làm hắn hạ thủ lưu tình.”

Hoa Nguyên Nguyên nghe vậy,một chút khói mù trên mặt tiêu tán đi rất nhiều, lôi kéo cánh tay Bạch Vô Thường, có chút làm nũng nói:“ Thật sự sao, cảm ơn Bạch ca ca, liền biết là Bạch ca ca tốt nhất.”

“ Tất nhiên, phóng mắt dọc Minh giới, còn ai ngoài ta đối với muội tốt hơn đâu.” Bạch Vô Thường đắc ý nói.

“ Đúng rồi, lúc trước ở nhân gian muội cùng Lão hắc đã xảy ra chuyện gì, còn chưa giải thích rõ rành cho ta đâu? Vô Ngân kia là được cao nhân nào chỉ điểm, liền thuận lợi như vậy gặp ta...” Bạch Vô Thường hỏi nàng.

“ Nhắc mới nhớ, cùng một tên bắt yêu nhân không thoát khỏi quan hệ, là thế này....” một đường đi, nàng đối với Bạch Vô Thường giải thích. Hai con quỷ kéo kéo ôm ôm bên nhau nói chuyện, một đường đi hướng sông Vong Xuyên.

Mà lúc này, bên trong một căn phòng tối, Hắc Vô Thường đứng thẳng trên mặt đất, người phía trước đưa lưng về phía họ, không phải ai khác, chính là Minh Vương.

Minh Vương chậm rãi xoay người, chỉnh lại một chút quần áo, nghiêm túc nhìn Vô Ngân đang quỳ trên mặt đất, đối với Hắc Vô Thường nói:“ Hắn, giao cho ngươi, bồi dưỡng thật tốt.

“ Vâng mệnh.” Hắc Vô Thường lĩnh mệnh.

Vô Ngân đang quỳ trên mặt đất lại có chút không rõ, Minh Vương hôm nay làm trò trước mặt chúng quỷ, không phải là muốn trách phạt hắn sao, sao tự nhiên lại thay đổi ý tứ, nghe khẩu khí này, không muốn trách phạt ngược lại còn muốn bồi dưỡng hắn.

Chuyện này làm hắn có chút hồ đồ.

“ Xin hỏi, Minh Vương...” Trong lòng Vô Ngân khó hiểu, thanh âm ngập ngừng dò hỏi.

“ Sau này ngươi tự nhiên sẽ minh bạch “. Minh Vương biết hắn không rõ ý tứ mình, nhưng cũng không tính toán nói ra tình hình thực tế hiện tại.

Hắc Vô Thường nhìn Minh Vương, lại nhìn Vô Ngân, trong lòng như chợt nghĩ đến cái gì, suy đoán ra....

Minh Vương trở lại nơi ở, lập tức đem cửa đóng kín lại, phân phó không được bất kì kẻ nào quấy rầy, vội vàng bước nhanh tới thư án bên cạnh bàn đi đến, chưa kịp ngồi xuống, thân mình đã chống đỡ không được, bàn tay to cố gắng dùng sức dừng trên mặt bàn, run rẩy chống đỡ thân mình.

Sắc mặt Minh Vương thật không tốt, cái trán tẩm ra từng tầng từng tầng mồ hôi, sắc môi trở lên trắng bệch.

“ Xem ra ngươi có chút chống đỡ không được.” Trong phòng lúc này, lại vang lên thanh âm tà mị kia.

Minh Vương vẫn chưa đề ý tới.

“ Mấy năm nay, linh lực của ngươi vốn dĩ đã chậm rãi tiêu hao, vừa rồi lại dùng hơn phân nửa đi cứu Hoa Nguyên Nguyên, sợ là, ngươi duy trì không được bao lâu.” Trong thanh âm không có nửa điểm quan tâm, dường như chỉ đang kể lại một chuyện hết sức bình thường.

“ Ngươi, nếu như kiên trì không được, thì ta đây có thể.” Thanh âm tà mị còn chưa nói xong, Minh Vương lập tức ngắt lời:“ Ta không sao.”

Ba chữ ngắn ngủi này đã dùng hết toàn sức lực của hân.

“ Ngươi cứ ngang ngạnh chống đỡ đi.” Tà mị thanh âm buông xuống lời này, trong phòng liền trở lại im ắng.

( Hiện tại lịch up là 3 chương một ngày, t6 t7 này mình bận không up đc chủ nhật mình up bù nhé, cảm ơn mn ủng hộ ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.