Họa Đơn cung.
Ánh nắng ban mai ló rạng, chui qua khẽ ô cửa sổ, chiếu lên hai bóng dáng đang ôm nhau ngủ trên giường.
Vị nam nhân ngũ quan hoàn hảo, gương mặt góc cạnh, khí chất có phần hoang dã có phần yêu nghiệt. Vị nữ nhân trong lòng mỹ đến tột cùng, cái gì mà "trầm ngư lạc nhạn", "bế nguyệt tu hoa", tất cả đều không thể diễn tả được hết vẻ đẹp của nàng.
Hỏa Liệt Thương đã thức dậy từ lâu, nhìn nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, hắn không thể hạ thấp gò má xuống được. Cúi xuống hôn trộm vào đôi môi mềm mại của Khuyết Thu Nguyệt, lại không may khiến cho nàng tỉnh giấc.
Nàng vừa thức dậy đã bị tên biến thái bên cạnh chiếm tiện nghi thì tức giấc , một cước đá hắn xuống giường.
- Ai nha~, nương tủ sao lại nỡ đối xử tàn nhẫn với vi phu như vậy a?
Hỏa Liệt Thương trưng ra bộ mặt ủy khuất, cố nặn ra vài giọt nước.
- Ngươi đáng bị như vậy! Đừng có ở đó mà tỏ ra đáng thương!
Nàng không nóng không lạnh nói.
Hắn đứng lên, phủi bụi trên y phục, nhìn nàng lẩm bẩm:
- Nương tử đúng là vô tâm phế mà!
- Ngươi nói gì?
Nàng trừng mắt nhìn hắn. Hỏa Liệt Thương vội lắc đầu, vẫy vẫy tay:
- Không...Không có gì!
Hắn không muốn làm nương tử ghét hắn đâu a. Nếu nàng chán ghét không nhìn mặt hắn thì hắn làm sao mà sống được.
- Nương tử hảo nghỉ ngơi! vi phu có việc cần giải quyết, xong liền về chơi với nương tử.
Nói xong hắn nhanh chóng hôn lên môi nàng 'chụt' một cái rồi vận khinh công chạy biến trong tức khắc.
Khuyết Thu Nguyệt khi hắn đi rồi mới hoàn hồn. Hay cho một tên hái hoa tặc, dám năm lần bảy lượt ăn đậu hủ của nàng, đến khi hắn quay lại thì nàng đảm bảo sẽ khiến cho hắn đoạn tử tuyệt tôn!
- Người đâu, mau chuẩn bị cho ta! Ta muốn đi dạo hoàng cung một vòng.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Bước đến Thượng Uyển, cảnh vật thật sinh động. Hương hoa, gió thoảng nào thua gì những cảnh đẹp phồn hoa, lạc thú. Mùa đông, hoa này ganh hoa khác trụ vững nhưng chốc chốc lại tàn lụy.
Nàng khẽ lắc đầu. Nào đâu phải chỉ có hoa, con người cũng vậy. Cả đời đua tranh nhau, cả đời vươn lên giữa số phận bất chấp hiểm nguy, cuối cùng đều hóa hư vô.
'Bốp' nàng đụng phải gì đó, bất giác té về phía sau, lảo đảo. Nàng ngã quỵ.
-Ui da!
Nàng vừa ngẩn mặt lên thì đã nghe tiếng chửi xối xả đầy chua ngoa.
- Khôn kiếp! Tiện tỳ to gan! Đụng bổn quận chúa còn không xin lỗi lại dám trừng mắt nhìn ta sao?
Trừng mắt? Nàng nhếch môi hứng thú. Nàng chỉ vừa mới ngẩng đầu lên nhìn ả vậy mà... Hừ, có lẽ tin báo nàng được Hỏa Liệt Thương lập thành Thái tử phi đã truyền khắp Hoàng cung nên họ muốn thị uy đây mà. Thật buồn cười! Nàng từ từ đứng dậy , nhẹ nhàng.
- Tiểu nữ có mắt như mù! Mong quận chúa thứ tội !
Ả đanh nghiến nhìn nàng:
- Hừ! Xin lỗi mà như vậy hả? Còn không quỳ xuống cầu xin!
Thật là tức chết mà! Hôm nay ả ta là muốn đến rủ biểu ca cùng đi dạo, vậy mà đến nơi lại nghe tin hắn muốn lập một nữ nhân vô danh tiểu tốt thành Thái tử phi, ả ta liền chạy đến Thái tử điện để hỏi hắn cho rõ. Trên đường lại bỗng nhiên đâm phải một con tiện tỳ không biết phép tắc, ả lập tức đem tất cả sự bực bội xả hết ra.
- Vân Tịch quận chúa xin hãy bớt giận! Đây không phải là người mà quận chúa có thể động vào đâu.
Nha hoàn A Liên bên cạnh thấy vị quận chúa vô lễ với Thái tử phi tương lai liền tiến lên ngăn cản.
- Cả hai con tiện tỳ các ngươi dám hỗn với bổn quận chúa! Người đâu, mau đem hai ả ra đánh hai trăm trượng.
Đột nhiên một giọng nói có vẻ yếu ớt, nhu nhược vang lên:
- Tam muội hôm nay cũng đến chơi sao?
- Nhị tỷ!
Ả ta thấy chủ nhân của giọng nói thì vui mừng chạy đến bên cạnh, lắc lắc cánh tay:
- Nhị tỷ, tỷ phải làm chủ cho muội! Hai con tiện tỳ này dám xem thường muội, lại không coi tỷ ra gì. Tỷ xem phải trừng trị hai ả như thế nào?
- Thật sao?
- Thật mà!
Hừ, kẻ tung người hứng. Ả ta nói thế chẳng khác nào châm dầu vào lửa. Lửa đã cháy to còn muốn cháy lan sang hàng xóm sao?
Tề Li Tuyết - Quý phi của Hoàng thượng vốn đang tức giận trong lòng vì chuyện Hỏa Liệt Thương bỗng mang một nữ nhân bên ngoài về lập thành Thái tử phi, vừa nghe ả nói cơn giận càng dâng cao. Khuôn mặt hầm hầm, tức giận, không còn vẻ nhu nhược như lúc đầu:
- Tiện nhân! Bay đâu mau bắt hai ả lại!
Lệnh lại được đưa ra nhưng nào có ai dám thực hiện. Ai cũng biết nàng chính là Thái tử phi duy nhất của Hỏa Liệt Thương, nâng trên tay sợ rớt, ngâm trong miệng sợ tan, nếu động đến nàng há chẳng phải rước họa vào thân. Nhưng một bên khác lại là quý phi và quận chúa. Các thuộc hạ đều đứng chần chừ nửa muốn tiến lại càng muốn lui. Tề Li Hoa - Vân Tịch quận chúa thấy thế cơn thịnh nộ lúc đầu không dứt.
- 'Bốp' Tiện tỳ, quì xuống !
Ả - dám – đánh – nàng…Nàng trừng mắt nhìn ả…Chát! Chát!
Tiếng động vang lên khiến ai nấy đều kinh hoàng, sững sờ.
- Ngươi tát ta một cái đáng lẽ ta phải trả nhiều hơn. Nhưng niệm tình ngươi là nữ nhi nên ta tha cho.
Giọng nói nhẹ nhưng băng lãnh, ngạo khí, cao cao tại thượng thật khiến người khác khuất phục. Tề Li Hoa vẫn đang ngơ ngác lại cơ hồ như không thể bình tĩnh nổi.
- Ngươi…ngươi…dám đánh ta?
Từng tiếng như gằn lại, giọng nói nặng nề nhưng thanh âm vô cùng đáng sợ. Bất giác ả thét lên.
- Ta phải giết ngươi! Tiện nhân khốn kiếp!
Nàng liếc mắt nhìn ả vô cùng lạnh lẽo:
- Ta nói cho ngươi biết. Ta với ngươi nước sông không phạm nước giếng. Nếu muốn làm khó ta thì đừng trách.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Tề Li Tuyết thấy run sợ trước một nữ nhân. Khuôn mặt ả tái nhợt. Khí thế này...Thật đáng sợ!
- Ngươi…Người đâu, mau bắt ả lại! Bắt lại mau! Kẻ nào không động thủ ta chém!
Tề Li Hoa hét to.
Cả đám thuộc hạ nhìn nhau dường như muốn tiến đến. Bỗng...
- Kẻ nào to gan, dám ở đây làm loạn?
Giọng nói băng lãnh, thanh âm giận dữ, khuôn mặt ai nấy đều vô cùng kinh sợ. Ngoảnh lại…hi vọng là không phải là...
Từ phía xa, một nam nhân vận trường bào, uy thế phi phàm tiến đến. Mọi người run rẫy cơ hồ như đứng không vững. Hỏa Liệt Thương thong thả bước đến.
Tề Li Hoa vừa nghe giọng nửa mừng nửa lo. Vừa thấy hắn, ả ta liền lao đến, cười nhếch môi liếc nhìn nàng. Giọng ả thật yếu đuối như đang sợ hãi, uất ức:
- Biểu ca! Huynh đã đến…híc híc...
Giọng nói mềm mại, dịu dàng lại vô cùng đáng thương. Nàng chợt cười, khí chất như hổ vồ mồi mới đây đã đi đâu rồi? Giờ nhìn lại thật giống một con mèo tội nghiệp.Ả lại tiếp.
- Híc! Biểu ca...huynh phải lấy lại công bằng...cho muội...híc... Muội định đến đây mời huynh đi dạo để thư giãn...híc... Nào ngờ….nào ngờ nàng ta chạy đến đâm sầm vào muội, không chỉ hỗn xược mà còn….còn tát muội...
Kể lể, khóc lóc nói cho cùng cũng là muốn kết tội nàng. Nàng thản nhiên nhìn ả. Môi khẽ cười. Bây giờ nàng mới biết nữ nhân có liên quan đến hoàng cung còn có thể điều khiển tuyến lệ cơ đấy. Muốn khóc liền khóc, nhưng liệu có đáng giá?
Tề Li Tuyết đứng bên cạnh nhìn Hỏa Liệt Thương với một đôi mắt khó hiểu, Tề Li Hoa sà vào lòng Hỏa Liệt Thương mong được che chở. Đôi tay còn xoa xoa gò mà đỏ hồng vì bị nàng tát. Nhưng…
- Chát!
Tất cả đều sững sờ mồm há to nhìn cảnh tượng vừa rồi. Tề Li Hoa làm mưa làm gió trong hoàng cung, Hỏa Liệt Thương cũng chưa bao giờ động đến một sợi tóc của nàng ta. Vậy mà giờ đây, một tát khiến nàng ta ngã lăn ra đất, khóe miệng ứa máu.
Hắn tiến đến cạnh nàng, lo lắng hỏi:
- Nương tử, nàng không sao chứ? Xin lỗi, vi phu đến trễ, để nàng chịu ủy khuất rồi.
- Ta không có việc gì, ngươi đừng quá lo lắng.
Hắn lướt qua khuôn mặt nàng thấy gó má trắng hồng nay đã đo đỏ. Khuôn mặt hắn xuất hiện tia hắc tuyến, nhíu mày nhìn Tề Li Hoa đang cố gượng dậy, giọng nói lạnh nhạt:
- Ta nể mặt Thái hậu tha cho quận chúa lần này, nếu quận chúa còn tiếp tục làm hại đến Thái tử phi thì ta nhất định sẽ không nhân nhượng nữa đâu.
Tề Li Hoa và Tề Li Tuyết không thể tin nổi, mở to mắt nhìn. Ả tiện tỳ này là Thái tử phi tương lai sao? Không thể có chuyện trùng hợp như thế được!
- Không...không thể nào! Biểu ca, chúng ta không phải đã có hôn ước từ nhỏ sao? Tại sao huynh lại lập con tiện nhân bên ngoài này làm Thái tử phi? Tại sao? Muội không phục!
Tề Li Hoa điên cuông gào thét. Ả không phục! Vị trí Thái tử phi tương lai phải là của nàng, của nàng, không ai được phép dành lấy nó từ tay nàng!
- Người đâu, tiễn quý phi và quận chúa!
Hỏa Liệt Thương lạnh lùng ra lệnh cho bọn hạ nhân đưa lại người họ ra ngoài. Tể Li Tuyết không có biểu hiện gì nhiều, chỉ cúi đầu, không ai biết nàng ta đang nghĩ gì. Còn Tề Li Hoa thì giãy dụa điên cuồng, không ngừng kêu gào cho đến khi ra khỏi cổng.
Nàng khẽ nhìn hắn, không ngờ một kẻ như hắn lại có vẻ mặt như vậy. Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của hắn? Còn tình cảm của hắn dành cho nàng là thật hay giả?