Trên giường bỗng mất đi một tia
ấm áp, ta thân thủ muốn tìm tìm thân mình Kỳ Hữu, đưa tay lần mò qua lại trên giường. Ta khẽ động hàng mi, hai mắt chậm rãi mở, trong bóng đêm
dại ra một lát mới ngồi dậy.
Bây giờ vẫn là giờ Thân, vẫn chưa tới lúc lâm triều, người khác đâu? Ánh mắt ta nhìn một vòng lớn khắp
tẩm cung rộng lớn, trong lòng một cảm giác mờ mịt dâng lên. Ta lập tức
nhặt lên y phục tán loạn trên đất. Thân mình vẫn còn từng trận đau đớn,
nghĩ tới cảnh mình cùng Kỳ Hữu giao triền, mặt ta chợt nóng rang một
mảng.
Chậm rãi đem xiêm y mặc hảo, tùy
tay đem mấy sợi tóc rối tung cột lại bằng một sợi tơ đỏ, cố định bên
gáy, sau khoác lên một chiếc áo lông cừu rồi đẩy cửa tẩm cung.
“Hoàng phi ngài như thế nào đã thức dậy?” Từ công công vẫn canh gác ngoài cửa, vừa nhìn thấy ta liền thi lễ.
Ta nhìn màn đêm mông lung, bông tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi, “Hoàng Thượng đâu?”
“Hoàng Thượng…… Ở chính điện.”
Kỳ quái liếc hắn vài lần, trong
lòng ta không khỏi sinh nghi hoặc, liền hướng chính điện mà bước đi. Từ
công công lập tức ngăn cản bước đi của ta, “Hoàng Thượng đang cùng vài
vị đại nhân thương nghị chuyện quan trọng, phân phó bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn, dùng ánh
mắt cảnh cáo hắn tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác, chú ý thân phận cho thỏa đáng. Mà hắn nhìn thấy ánh mắt của ta liền im lặng, khó
xử đứng hoa đá tại chỗ nhìn theo ta.
Ta cố ý đè thấp tiếng bước chân
trên hành lang vắng lặng âm u, thiên điện không có một bóng người lại
đèn đuốc sáng trưng. Ta kỳ quái tiếp tục đi về phía trước, đèn đuốc lại
dần dần tiêu tán, không có ánh nến mà trở nên tối tăm. Ta ngừng lại rồi
hô hấp, mơ hồ nghe thấy những thanh âm rất nhỏ từ chính điện truyền đến.
Rón ra rón rén đi vào chính điện
tìm một góc ẩn hảo rồi mới dừng bước, ta cẩn thận nghe lại những thanh
âm phía trước, phát hiện có Kỳ Hữu, Dịch Băng cùng Hàn Minh lên tiếng,
ba người bọn họ lúc này lén lút tại đây nói chuyện gì?
“Đều đã giải quyết?” Kỳ Hữu hỏi một tiếng, khẩu khí thật là âm lãnh. Ta lại thất kinh, giải quyết cái gì?
“Đúng vậy Hoàng Thượng.” Thanh âm của Dịch Băng lãnh đạm lại kính cẩn.
“Hiện tại chỉ có Minh thái phi đang bị giam giữ trong cung cùng thi thể của Tấn Nam vương là chưa giải quyết, Hoàng Thượng tính……” Hàn
Minh hỏi.
Trong điện chợt có một khắc yên
tĩnh, hai tay của ta gắt gao siết chặt lại, lo lắng muốn nghe Kỳ Hữu
quyết định. Chàng đã đáp ứng với ta, chàng không thể nuốt lời.
“Thần cho rằng Minh thái phi nên giết đi, Tấn Nam vương thi thể nên nghiền xương thành tro!” Dịch Băng thấy Kỳ Hữu thật lâu sau không
nói, tự chủ trương mở miệng nói.
Lòng ta đột nhiên nảy sinh một cỗ giận dữ vô danh, không chút nghĩ ngợi liền bước ra khỏi chỗ nấp, đứng
lặng ở trước điện tiền nhìn bọn họ, “Dịch đại nhân hảo ngoan tâm.”
Tba người trong đại điện đầu tiên là giật mình, sát khí hừng hực hướng ta trông lại. Bởi vì trong điện
không thắp đèn hay đốt nến, ta chỉ có thể dựa vào thân hình cùng y phục
mà phân biệt bọn họ, biểu tình lại thấy không rõ lắm.
“Đế hoàng phi thật to gan, dám nghe lén Hoàng Thượng nghị sự,
đó là trọng tội.” Dịch Băng hướng ta bước đến vài bước, giọng nói phá lệ âm hàn.
Ta một chút cũng không bị ngữ khí của hắn dọa sợ, bên môi gợi lên cười lạnh, “Nếu nói tội, Dịch đại nhân
ngươi chẳng phải là lớn hơn sao? Gặp bản cung chẳng những không hành lễ
lại còn dám lên tiếng uy hiếp chất vấn, Hoàng Thượng chưa chỉ trích ta
mà ngươi đã dám lên tiếng trước, đây …… là quân thần chi đạo sao?”
Hắn thân thể cứng đờ, nhìn ta
thật lâu sau cũng không dám nói nữa, ta cũng không khỏi ảm đạm. Kể từ
khi nào, ta cùng với Dịch Băng lại phải đối chọi gay gắt như thế.
Ta lướt qua Dịch Băng hướng Kỳ
Hữu đang ngồi trên long ỷ quỳ xuống, “Hoàng Thượng, nô tì cầu ngài buông tha cho Minh thái phi một con đường sống, còn có Tấn Nam vương, hắn dù
sao cũng là ca ca ngài!”
“Đế hoàng phi!” Dịch Băng nhịn không được lại lên tiếng, từng
chữ từng chữ sắc bén bức người, “Ngài đang muốn noi theo Võ Tắc Thiên
sao?”
“Hoàng Thượng……” Ta không để ý tới Dịch Băng nói gì, tiếp tục khẩn cầu Hoàng Thượng, lại bị một câu “lui ra” của chàng cắt ngang.
Ta quỳ gối tại chỗ, ngóng nhìn
gương mặt lạnh lùng cùng với đôi mắt sắc bén lãnh vụ lấp lánh trong đêm
đen, thật lâu sau, chàng lại mở miệng,“Trẫm nói nàng lui ra!” Thanh âm
lại lăng lệ thêm vài phần.
Ta im lặng đứng dậy, từng
bước một lui ra. Dọc theo đường đi trong đầu chỉ còn một mảnh mù mịt, bộ pháp tuy vô điều khiển nhưng bước đi mỗi lúc một nhanh, toàn bộ thân
thể cơ hồ chết lặng, đầu óc lại không thể hoạt động.
Khi ta trở lại tẩm cung Từ
công công vẻ mặt kinh ngạc nhìn vẻ mặt vừa đờ đẫn vừa tức giận của ta,
vốn mở miệng định nói gì đó nhưng không kịp vì ta đã nhanh chóng đóng
sầm cửa cung. Trong nháy mắt đó, chiếc áo choàng trên vai ta cũng rớt
xuống.
Ta coi như không thấy,
không để tâm đến nó nữa mà bước thẳng về phía long sàn, lấy mền trùm kín từ đầu đến chân không chừa chỗ nào. Ta trợn tròn mắt hưởng hưởng thụ
cái hắc ám ấm áp trong ổ chăn, mới một khắc trước chàng còn ôn nhu nói
yêu ta, sau một khắc lại có thể nói lời lạnh lẽo như vậy. Ta ở trong
lòng chàng rốt cuộc là cái gì, chàng thật sự yêu ta sao? Hay ta chỉ đơn
giản là một trong rất rất nhiều hậu cung phi tần của nàng. Chàng nói
muốn ta trở thành tân nương hạnh phúc nhất thiên hạ, nhưng mà ta thật
sự, thật sự không hề hạnh phúc.
Ta cuộn tròn thân mình, đắm chìm trong suy tưởng. Cũng không biết ngây người bao lâu, hô hấp dần
dần có chút khó khăn, không khí bên trong mền dần trở nên ngột ngạt khô
nóng, nhiệt khí hoàn toàn lan tràn tới mặt, mồ hôi đổ ướt trán. Ta lập
tức muốn chui đầu ta để hít thêm một ngụm không khí, lại nghe thấy “Kẽo
kẹt” một tiếng, một tiếng bước chân rất nhỏ đang hướng về phía ta đi
đến, ta biết là Kỳ Hữu đã trở lại. Nhịn xuống cảm giác muốn xốc chăn
chui đầu ra, ta lẳng lặng đợi xem chàng định làm gì, nhưng chờ mãi chàng vẫn chậm chạp không có bất kỳ hành động nào, tựa hồ chỉ im lặng đứng
trước giường.
Ta thật sự không nhịn được
được, phút chốc đem đệm chăn xốc ra, vừa thò đầu ra ta liền mạnh mẽ hít
liền mấy hơi, cảm giác khó thở trong người cũng nhờ đó mà dịu đi.
Chàng ngồi ngăn ngắn bên
giường cúi xuống nhìn ta, trong mắt lộ vẻ đùa cợt, “Ta cứ nghĩ nàng đã
quyết tâm cả đời trốn trong đó mà u sầu.”
Ta không nhìn tới chàng.
Chàng lại một lần nữa cúi xuống, dùng tay áo của long bào lau đi những
giọt mồ hôi trên trán ta, “Cho dù có giận ta cũng đừng ngược đãi chính
mình như thế.” Chàng than nhẹ một tiếng, nhnh chóng cởi giày rồi chui
vào ổ chăn, hai tay gắt gao ôm lấy thắt lưng ta.
Ta giãy dụa muốn chui ra khỏi vòng tay chàng, chàng lại mạnh mẽ đè lại ta,“Phức Nhã, hãy nghe ta nói.”
“Ta không thích nghe!” Ta hung hăng đẩy chàng ra, xoay
người đưa lưng về phía bức tường trắng xóa. Phía sau một mảnh im lặng,
chỉ có tiếng hít thở của chàng. Ta bất giác đưa tay nắm chặt thành
quyền, “Ta chưa bao giờ có thể hiểu thấu chàng, chàng đốu với ta lúc
lạnh lúc nóng làm cho ta phải sợ, sợ có một ngày chàng sẽ bỏ rơi ta,
không để tâm đến ta nữa. Chàng có nhiều phi tần như vậy, ai torng các
nàng so với ta cũng đều xinh đẹp hơn, cho chàng nhiều niềm vui hơn ta.
Ta chỉ cho chàng thêm phiền toái, nếu có một ngày chàng chán ghét ta,
muốn bỏ lại ta, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta bây giờ chỉ còn hai bàn
tay trắng……” Thanh âm của ta mỗi lúc một nghẹn ngào, dùng sức đem nước
mắt nuốt ngược trở về, ta không muốn khóc. Ta không cần dùng nước mắt để cầu xin tình yêu của chàng.
Chúng ta trầm mặc một lúc
thật lâu, chợt chàng thở dài một hơi. Đẩy ta một chút, khiến ta phải đối diện chàng, dùng kiên định ngữ khí nói, “Ta không biết phải dỗ dành
người khác như thế nào, hiện tại ta chỉ muốn nói với nàng một câu, dù có chuyện gì, ta cũng nhất quyết không bỏ rơi nàng.”
Ta gắt gao tựa chôn đầu vào ngực chàng, hai tay dùng sức ôm lấy thắt lưng chàng, chàng vỗ nhẹ lên
lưng ta,“Hết tức giận chưa? Giờ có thể nghe ta nói không?” Đặt xuống môi ta một nụ hôn, chàng chậm trãi nói tiếp,“Vừa rồi nếu ta không ngăn cản
nàng, để nàng tiếp tục nói, Dịch Băng tất nhiên yêu cầu ta trị nàng tội
tham gia vào chính sự, cho nên ta mới lạnh lùng đuổi nàng trở về. Nhưng
nàng ngay cả ánh mắt của ta cũng không để ý liền tức giận, ngay cả giải
thích của ta cũng không nghe.”
Ta rầu rĩ hỏi, “Vậy là chàng không tính nói cho Dịch Băng biết thân phận của ta?”
“Bớt một người biết được thân phận của nàng, nàng liền
bớt đi một phần nguy hiểm. Nay những người biết thân phận của nàng đều
đã chết toàn bộ.”
Lời của chàng khiến toàn thân ta không khỏi run rẩy, “Minh thái phi bà…..”
“Dám dùng thân phận của nàng để uy hiếp ta, không thể tha thứ!” Một câu tàn nhẫn như vậy, chàng lại có thể dễ dàng thốt ra.
“Kỳ Tinh thì sao?” Ta khẩn trương hỏi.
Chàng sủng nịch mơn trớn tóc ta, “Ba ngày sau táng nhập hoàng lăng, vừa lòng chưa?”
Nghe được câu này của chàng ta xem như có thể nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó liền căng thẳng.
Chàng vừa nói không thể tha thứ cho Minh thái phi, như vậy hai chữ “Giải quyết” ta nghe được ở
chính điện chính là hạ độc thủ với Minh thái phi cùng toàn bộ vây cánh
….
Không đúng, còn có một người biết thân phận của ta. Kỳ Hữu sẽ khôngnổi lên sát tâm với hắn chứ? “Kia Hàn Minh……”
“Ta tin tưởng lòng trung thành của hắn đối với ta. Huống
chi, hắn thích nàng như vậy, như thế nào lại đẩy nàng vào chỗ bất
nghĩa.” Ánh mắt bí hiểm của chàng khiến cho ta nhìn không hiểu, đoán
không ra chàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Ta khẩn trương nói, “Kỳ
thật ta cùng Hàn Minh không có gì, chàng không cần hiểu lầm.” Vừa nói
xong ta liền hối hận, giờ phút này khi không ta lại đi giải thích? Chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao. Vụng trộm nhìn vẻ mặt của chàng, lại phát hiện chàng đã nhắm lại hai mắt, chân mày thoáng nhíu chặt, tựa hồ mệt
mỏi đến chết đi được.
“Kỳ Hữu.” Nhẹ nhàng xoa lên mi tâm, vì chàng vuốt phẳng những âu lo.
“Ân?” Yết hầu chàng phát ra âm thanh trầm thấp không rõ.
Ta chui vào khuỷu tay chàng tìm một tư thế thoải mái để nằm, cũng chậm rãi nhắm lại hàng mi mắt sớm đã đánh nhau đến không mở ra nổi, khẽ nói, “Ta yêu chàng.”
Cánh tay ôm lấy ta lại tăng thêm vài phần lực đạo, thật lâu sau chàng mới nói,“Ta cũng yêu nàng.”
Gắt gao ôm lấy ta đi vào giấc mộng.
Ngày kế, tất cả mọi người ở Tây cung cùng người đứng đầu các, lâu, cung đều tiến vào Chiêu Phượng
cung thỉnh an. Tất cả đều xiêm y trang trọng, bên môi dắt theo ý cời giả dối, còn chuẩn bị cả hạ lễ chúc mừng ta tấn vị. Nguyên cả ngày trời ta
phải dốc sức ứng phó với tất cả các nàng, gặp ai cũng bồi khuôn mặt tươi cười. Mặt cũng liền đông cứng với nụ cười giả tạo.
Người vừa đến lúc này chính là Đặng phu nhân, nàng nói là đem theo tâm ý của bản thân cùng hạ lễ
của Thái Hậu đến chúc mừng ta chính thức tấn phong hoàng phi. Ta khối
tiểu kim tỏa trong hộp gấm một hồi lâu, chợt nghe Đặng phu nhân dùng kia lời ôn hòa nói bên tai, “Thái Hậu nương nương lệnh cho nô tì mang theo
mai kim tỏa tặng cho hoàng phi, chúc hoàng phi sớm ngày hoài thai long
chủng, vì hoàng thất kéo dài hương đăng.”
Lấy kim tỏa trong hộp ra,
đặt ở đầu ngón tay khẽ vuốt. “Kim tỏa này hảo tinh xảo quý báu, Thái Hậu nương nương thật có tâm. Ngày khác bản cung sẽ đích thân ghé sang cảm
tạ.”
Đặng phu nhân cười đến khéo léo, cầm lấy chén trà đặt bên cạnh bàn đưa lên môi hớp một ngụm, “Nghe
nói kim tỏa này là Thái Hậu nương nương chuẩn bị để tặng cho nhi tử của
bà, hy vọng nó có thể trọn đời bình an. Chỉ tiếc Thái Hậu không có phúc
trời, bị động thai.”
Ta tiếc hận cười ,“Lễ vật
trân quý như thế, bản cung thật là thụ sủng nhược kinh.” Tâm tư của ta
dần dần dao động, động thai…… Nhớ rõ từng Hàn Minh nói qua, là Đỗ Hoàng
hậu phái người hạ hồng hoa vào nước trà của Thái hậu, mới đưa đến kết
cục thê lương như thế. Nhưng kỳ lạ nhất chính là nô tỳ đã chạy đến nhận
tội kia, tại sao phải đến thừa nhận? Nếu nàng không nói tuyệt không ai
biết Hàn Thái Hậu sảy thai, như vậy chẳng phải là tự tìm tử lộ?
“Hoàng phi?” Đặng phu nhân đề cao âm lượng gọi ta đang thất thần phải tỉnh táo lại.
“Đặng tỷ tỷ, về sau vẫn gọi ta là Tuyết muội muội đi.”
Cẩn thận đặng kim khóa trong tay vào hộp gấm, “Đặng tỷ tỷ cũng biết
trong triều đã xảy ra đại sự?”
Đặng phu nhân ánh mắt hơi
lóe ra,“Minh thái phi chết đuối, trong triều ba đại thần dẫn đầu trong
thế lực của Tấn Nam vương cũng bị ám sát.”
Ta dùng một tiếng cười khẽ
để che dấu nội tâm khiếp sợ, một đêm gian, Kỳ Hữu có thể nhanh chóng đem thế lực của Minh thái phi càn quét, thật sự đáng sợ. Ta lại càng không
thể không bội phục thủ đoạn chính trị của chàng, quả thật là một vị
cường thế hoàng đế.
Đặng phu nhân nhẹ nhàng
phất qua dây kết trên trán, để chén trà trong tay xuống, một lúc lâu sau mới lên tiếng, “Nay tuyết muội muội đã là sủng quan hậu cung, bước tiếp theo muội dự tính làm gì?”
“Ý tứ của Thái Hậu là?” Ta dò hỏi.
“Thái Hậu nói, hoa đỗ quyên khi nở tuy rất đẹp nhưng
không phải một chuyện tốt. Phiền muội muội nghĩ biện pháp để bẻ hết gai
của nó, khiến nó phải hấp hối.”
Rất nhanh Đặng phu nhân
liền bái biệt Chiêu Phượng cung, một ngày thôi mà ta đã tiếp kiến gần
hai mươi vị tần phi, ta sớm mệt mỏi mệt không chịu nổi, liền vùi mình
vào bộ xiem y quý phi mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Tâm Uyển giúp ta xoa bóp
thái dương huyệt, lực đạo vừa phải. Ta thoải mái than nhẹ một tiếng,
trong lòng yên lặng nhớ kỹ hai cái tên Đỗ Hoàn, Ôn Tĩnh Nhược.
Nguyên lai, thế lực mà Thái Hậu vẫn luôn muốn đối phó Đỗ gia. Này cũng khó trách, nay quyền thế của Đỗ gia đã sớm uy hiếp đến địa vịcủa Hoàng Thượng, lấy tính tình của Kỳ
Hữu ta có thể chắc chắn chàng tuyệt không cho phép có kẻ nào làm ảnh
hưởng đến hoàng quyền của chàng. Nhưng nay ta căn bản không thể chống
lại cùng thế lực cường đại của Đỗ gia, chuyện này vẫn là cứ ném đó cho
Kỳ Hữu giải quyết đi. Ta tin tưởng chàng sớm đã có tâm phòng bị với Đỗ
gia, thử hỏi có vị hoàng đế nào cho phép quyền lực của thần tử thịnh hơn hoàng quyền, Kỳ Hữu hiện tại cũng thực lo lắng đi. Nay Ôn Tĩnh Nhược
lại mang thai, xuống tay với nàng là việc không sáng suốt, hiện tại việc ta nên làm chính là nuôi trồng thế lực cho chính mình, chỉ có vậy mới
có thể đủ sức cùng các nàng đối kháng.
Đột nhiên lực đạo trên trán bỗng biến mất, ta nhất thời không thích ứng mà thấp giọng kêu, “Tâm
Uyển?” Thật lâu sau cũng không có ai hồi âm ta, ta mê man mở hai mắt,
nhập nhèm nhìn tẩm cung rỗng tuếch, cung nhân đâu cả rồi?
“Hoàng phi, hay để cho nô tài hầu hạ ngày đi.” Một trận
thanh âm cười hước truyền đến từ phía sau, ta lập tức giật bắn người mà
nhảy khỏi ghế quý phi, lại bị chàng kéo ngược trở lại mà xoa bóp. “Hôm
nay mệt chết đi được nhỉ?”
“Ân.” Ta cố gắng chống lại ánh mắt của chàng, “Chàng như thế nào còn sớm vậy mà đã đến đây?”
Chàng đưa tay chỉnh lại cái áo choàng lông hồ ly trên người ta cho hảo sau đó giúp ta xoa thái
dương huyệt, động tác vô cùng ôn nhu, “Ta nhớ nàng.”
Ta ngơ ngác nhìn chàng một lúc lâu không nói chuyện, chàng kỳ quái hỏi, “Làm sao vậy, sao nhìn ta như vậy?”
“Ta muốn……” Ta do dự không biết có nên hay không mở
miệng, suy nghĩ hồi lâu liền cố níu lấy một cỗ dũng khí mà lên tiếng,
“Ngày Kỳ Tinh hạ táng ta muốn cùng đi.”
Động tác tay của chàng đột
ngột cứng đờ, ý tươi cười trên mặt cũng dần dần liễm đi, nhanh chóng trả lời vỏn vẹn hai chữ, “Không được!”
Ta phóng thấp giọng khẩn cầu,“Ta biết yêu cầu của mình thực vô lý, nhưng mà…… ta thật sự rất muốn đi.”
“Mấy ngày liền rồi nàng vẫn thay hắn nói chuyện, ở trước
mặt trẫm nhắc đến hắn. Từ khi nào mà địa vị của Kỳ Tinh ở trong lòng
nàng trở nên trọng yếu như vậy? Thậm ý so với trẫm còn quan trọng hơn?”
Khẩu khí rất là tức giận, và điều trọng yếu ở đây chính là chàng đã đổi
cách xưng hô thành ‘Trẫm’, ta hiểu được chàng đang tức giận, rất tức
giận.
Chàng phẩy tay áo một cái,
liền muốn hướng ra ngoài tẩm cung, ta cả kinh xoay người bật khỏi ghế,
nắm chặt ống tay áo chàng, “Kỳ Hữu, là lỗi của ta. Về sau ta không nhắc
đến hắn nữa, chàng đừng tức giận được không.”
Chàng đưa lưng về phía ta,
dáng người đứng thẳng tắp, cũng không quay đầu lại nhìn ta. Lửa giận vẫn là chưa tắt, ta lại tiếp tục nói, “Chàng cũng biết, hắn là bằng hữu đầu tiên của ta, hắn với ta còn có ân. Ta chẳng những chưa báo đáp hắn,
ngược lại còn hại hắn. Hiện tại hắn đã mất, ta chẳng có tài cán gì, việc ta có thể làm cho hắn cũng chỉ có bấy nhiêu, chàng nếu không thích, từ
nay về sau ta sẽ không nhắc đến hắn nữa, chàng đừng tức giận.”
Dần dần, hai vai chàng cũng thả lỏng trở lại, chậm rãi xoay người ôm ta vào lòng, “Chàng luôn vì
hắn mà suy nghĩ, nàng rõ ràng biết Kỳ Tinh từng đối xử với nàng như thế
nào mà? Hắn lợi dụng nàng quá chén để moi ra thân phận của Vân Châu, hắn cho người ở dân gian bí mật thẩm tra vị thần y giúp nàng đổi mặt, thậm
chí trước khi chết còn cố ý khiến nàng phải hận ta.” Chàng dừng một
chút, thở dài một tiếng, “Chuyện của nàng và hắn ta đều rõ ràng nhất
thanh nhị sở, cho nên thực để ý.”
Ta cuối cùng có thể xoa dịu đi mối lo lắng trong lòng, liền cười khẽ một tiếng, “Nguyên lai chàng
cũng biết ghen. Kỳ thật ta cùng với hắn chỉ là bằng hữu, hảo bằng hữu. Ở Âm sơn, hắn từng cho ta một cái nhân tình, đối với ân tình này ta vẫn
ghi nhớ trong lòng.”
“Âm sơn?” Chàng có chút kỳ quái mà nhớ lại, “Là vào bốn
năm trước, cái lần phụ hoàng phái ta cùng với hắn xuất binh trợ Hạ Quốc? Nàng tại sao lại có mặt ở đó?”
“Phải nha, ta đã đến đó…… nhưng mà tránh ở trong quân
trướng.” Ta khờ ngốc cười vài tiếng, trong đầu lại hiện lên ánh mắt âm
ngoan của Liên Thành lúc bỏ chạy, ta lập tức nói, “Liên Thành! Chàng
nhất định phải để ý đến người này.”
Chàng gật gật đầu, tựa hồ
đã sớm biết được dã tâm của hắn, “Để ta giải quyết hết các thế lực trong triều, việc kế tiếp sẽ là đối phó Dục, Hạ nhị quốc.”
“Hạ…… Hạ Quốc?”
“Ta vẫn chưa quên giao dịch của chúng ta năm xưa, tám năm điều động nội bộ giúp nàng phục quốc.”
Nguyên lai chàng vẫn là không có quên, vẫn ghi nhớ trong lòng.“Thật vậy chăng?”
“Đối với nàng, ta luôn luôn nói được thì làm được.” Ngón
tay duỗi xưa xoa cần cổ ta, có chút lạnh lẽo đến tận xương, “Nàng đi tìm Hàn Minh đi.”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chàng, “Tìm hắn làm cái gì?”
“Hắn là thống lĩnh cấm vệ quân, cũng chỉ có hắn mới có thể mang nàng xuất cung.” Chàng cốc nhẹ lên trán ta nhắc nhở.
“Thật sự? Chàng thật sự đáp ứng rồi.” Ta không thể tin
được mà giãy khỏi lòng chàng, nhìn vào mắt chàng như muốn từ đó mà tìm
xem lời này là thật hay giả, mới một khắc trước chàng không phải còn tức giận đến mức muốn lột da rút gân ta hay sao? Một khắc sau như thế nào
liền…… liền trở nên tốt như vậy.
Chàng còn thật sự gật đầu,
sau đó tà mị cười, “Nàng có biết mới vừa rồi ta đi gặp Thái hậu, bà nói
muốn ta cùng nàng sớm ngày sinh một hài tử, cho nên chúng ta phải cố
gắng mới được.” Sau đó liền đem ta ôm lấy, hướng tẩm tháp mà đi.
Vầng minh nguyệt hôm nay khuất bóng, trong trướng nội thoang thoảng hương phù dung, thâm tình kiều diễm.
Bạch phiên tung bay, mưa phùn ngớt, nhạc buồn thanh thanh.
Ta mặc trên mình một thân
cấm vệ khôi giáp, thắt lưng treo thiết kích trường đao, đi theo một đội
ngũ quân binh thật dài tiến nhập hoàng lăng, mắt nhìn đoàn người trước
mặt không nhanh không chậm bước qua trên dưới một trăm lăng mộ tiên đế,
lại có thể nhanh chóng đào một chiếc hố vừa đủ đặt quan tài vào. Ta
ngưng mắt liếc nhìn mộ bia tiên đế, trong lòng ngũ vị hỗn tạp, nội tâm
mạnh mẽ xuất hiện một cỗ cảm giác lạnh lẽo, tiên đế ngươi còn có bao
nhiêu âm mưu chưa công bố đây? Ta dám khẳng định, âm mưu của tiên đế vẫn ẩn sâu dưới lòng nước chưa xuất hiện, dù sao hắn là phụ thân Kỳ Hữu
nha.
Hàn Minh vẫn đứng ở bên
người ta, không nói không rằng nhìn thi thể Kỳ Tinh được hạ táng, hai
tay của ta gắt gao nắm bội đao bên hông, nhỏ giọng hỏi, “Hôm nay là ngày hạ táng Kỳ Tinh, Linh Nguyệt công chúa vì sao không có tới?”
Hắn cười khẽ mà than tiếc, “Nàng hiện tại ngay cả cùng ta đồng hành cũng đã muốn khinh thường.”
“Linh Nguyệt là một công chúa mệnh khổ, chỉ trong thời
gian ngắn ngủi vài ngày, ca ca cùng mẫu thân đều bỏ nàng mà đi, ngươi
không thể cũng lạnh lùng như vậy đối với nàng. Dù sao nàng là thê tử
ngươi, cái gọi là nhất dạ phu thê bách dạ ân, tuy các ngươi trong lúc đó có nhiều mâu thuẫn nhưng nàng thủy chung là thê tử ngươi. Huống hồ, tâm của nàng dành cho ngươi vẫn luôn chân thành tha thiết, ngươi đừng để
sau này mất đi mới biết quý trọng.” Thanh âm của ta càng phát ra đè
thấp, không muốn làm cho người chung quanh nghe thấy.
Hàn Minh vẫn trầm mặc nhìn
ra phương xa mù mịt cũng không biết suy nghĩ cái gì, mưa phùn phi phi
làm ướt tóc hắn, như thể một tầng sương sớm ẩn đọng.
“Hầu gia, Tấn Nam vương đã an toàn hạ táng.” Một gã thị vệ quỳ tới trước mặt Hàn Minh bẩm báo.
Hắn gật gật đầu, “Các ngươi hồi cung trước, bản hầu sẽ nhanh chóng về sau.” Ra lệnh một tiếng, mấy
trăm thị vệ tùy tiến hoàng lăng đều rời đi, chỉ lưu lại mỗi ta cùng với
Hàn Minh.
Mưa phùn nhanh chóng tạnh tựa khói sương bị gió thoảng mất, chỉ để lại từng cơn gió lạnh thổi qua.
Ta đột nhiên đem thanh đao
bên hông rút ra khỏi vỏ, mũi đao lóe sáng, ta lập tức vung đao chém lên
cánh tay còn lại của mình, máu tuôn ra, ướt đẫm toàn bộ cánh tay. Hàn
Minh một phen đoạt được đao trong tay ta, “Ngươi làm cái gì vậy, tự tổn
thương chính mình.”
Khóe môi gợi lên cười, ta
quỳ gối trước mộ Kỳ Tinh, để máu trong tay từng giọt từng giọt tiến nhập vào bùn đất, “Kỳ Tinh, một đao này là Phức Nhã trả lại cho ngươi, hy
vọng ngươi có thể ra đi thanh thản.”
“Hoàng phi thật sự là người có cá tính ngầm.” Hàn Minh
trầm thấp nói, lại đem bả đao kia ném vào bụi cỏ, “Nếu có một ngày Hàn
Minh cũng như Tấn Nam vương mà đi, không biết hoàng phi có vì ta làm như vậy không?”
Ta cứng đờ, vết thương bị đao chém bỗng truyền đến cảm giác đau nhức, ta nhíu lại mày, “Sẽ không có một ngày như vậy.”
“Thế sự vô thường.” Hắn cùng với ta sóng vai quỳ trước mộ bia, cũng rút kiếm ra chém một nhát lên cánh tay, “Một đao này là Hàn
Minh trả lại cho ngươi, ngày đó phụng mệnh giá họa cho ngươi chứ không
hề cố ý, hy vọng ngươi ở trên trời chớ trách.”
Ta bỗng nhiên quay đầu mà
nhìn hắn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tâm niệm vừa động liền lập tức nói, “Hàn Minh, ngươi hướng Hoàng Thượng từ quan đi, rời đi cái nơi không đáng lưu lại này. Ta không muốn ngươi bị cuốn vào trận đấu
huyết tinh này.”
“Hàn Minh nếu đi rồi, hoàng phi phải là đơn thân độc mã
mà đấu tranh sao? Đỗ Hoàng hậu có Đỗ Văn Lâm Thừa tướng llàm chỗ dựa,
Tĩnh phu nhân có Dịch đại nhân làm hậu thuẫn, mà hoàng phi chỉ có Hoàng
Thượng sủng ái là hoàn toàn không đủ, cho nên Hàn Minh cam nguyện lưu
lại làm trụ cột của người tại triều đình.”
Đau đớn trên cánh tay mỗi
lúc một dữ dội, đau đến tận xương tủy, mi tâm nhíu mỗi lúc một sâu, mồ
hôi cùng mưa phùn hòa vào nhau chảy dọc theo trán mà rơi xuống từng giọt nặng nề, “Ta thật sự không muốn…… Ngươi bước theo con đường mà Kỳ Tinh
đã từng đi, ngươi có thể đi thật xa…… Bước đi rất xa.” Thanh âm của ta
phá lệ phù phiếm.
Hàn Minh kỳ quái quay đầu
lại ngưng mắt nhìn ta, “Mặt của ngươi sao lại tái nhợt như vậy?” Hắn cầm cánh tay bị thương của ta, “Ngươi trúng độc!”
“Làm sao có thể……”
“Trên đao có độc, đao này là từ đâu mà có, là ai đưa cho ngươi……” Trên mặt hắn lúc này không giấu nỗi thái độ kích động.
Một cỗ huyết tinh nồng đậm
từ cổ họng xộc ra, máu hoa lạc bên môi, từng giọt từng giọt rớt tới góc
áo. Hàn Minh trong nháy mắt mất phương tấc, sững sờ ở tại chỗ nhìn ta.
“Ân……” lục phủ ngũ tạng cơ hồ đều trướng đau, cánh tay bị thương mỗi lúc một biến đen, từ miệng vết thương lan tràn đến toàn bộ
cánh tay.
“Phan Ngọc…… Ngươi không thể có việc gì, trăm ngàn lần
không thể có việc gì.” Hắn đột nhiên lấy lại tinh thần, đem ta sớm đã
phủ phục trên đất ôm lấy thắt lưng, lao ra khỏi hoàng lăng, trong miệng
vẫn khẩn trương quát, “Chúng ta lập tức đi tìm ngự y, ngươi nhất định
không có việc gì……”
Ta thống khổ tựa vào trong
lòng hắn, máu từ miệng chảy ra cuồn cuộn không dứt, “Ta muốn gặp Kỳ
Hữu…… Kỳ Hữu……” Ta dùng hết khí lực toàn thân để có thể nói hoàn chỉnh
câu này. Nội tâm mạnh mẽ xuất hiện một nỗi sợ hãi hai mươi năm qua chưa
từng có. Lần đầu tiên đối mặt tử vong mà ta lại sợ hãi như thế. Bởi vì
ta mới tìm được hạnh phúc của ta, ta không muốn phảii chết như vậy. Ta
càng sợ ngay cả Kỳ Hữu cũng không thể gặp lại lần cuối mà ta đã chết đi.
Ta không muốn chết, ta luyến tiếc sự sống, thật sự luyến tiếc
Kịch liệt đau đớn vô tận đem ta cắn nuốt…