Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 25: Q.3 - Chương 25: Long phụng đại hôn yến




Tuyết, vẫn rơi liên miên không dứt chẳng khác gì bốn ngày vừa qua, trong cung các nô tài bận rộn thu dọn tàn tích của mỗi đợt bão tuyết. Ngày mai, chính là ngày đại hôn của ta cùng với Kỳ Hữu. Mới vừa rồi, Từ công công đã đưa đem đến một loại trang sức lấp lánh, lăng la tơ lụa, chất đống nhiều đến mức nghẹt cả nội cung.

Mạc Lan, Tâm Uyển, Hoán Vi giúp ta kiểm kê những món hoàng thượn ban tới, chốc chốc lại phát ra vài tiếng trầm trồ thở mạnh. Ta ngồi trước tiền điện, ngóng nhìn từng cơn từng cơn tuyết xuân, ngày một dày nhưng vẫn vô thanh vô tức rơi. Thần sắc phá lệ ngưng trọng, tại sao trận tuyết này cứ đổ mãi không ngừng, chẳng lẽ đây là điềm xấu thật sao?

“Nến long phụng bốn cây, áo lông chồn trắng một cái, khăn thêu bát đoàn kim long một cái …” Tâm Uyển ở một bên kiểm kê, Mặc Lan loáy hoáy ghi chép, cứ một kiện rồi một kiện, thanh âm mỗi lúc một run lên, cũng khó trách các nàng, những vật này đều là báo vật quý hiếm, có một không hai trên đời.

“Mật phong trân châu một mâm, tùng thạch hướng châu một mâm, kim tương ngọc thảo hai quả……”

Ta cuối cùng cũng quay đầu nhìn bộ dạng phá lệ hưng phấn dị thường của ba nàng, than nhẹ như có như không, cười nhạt.

Chỉ thấy Hoán Vy cẩn thận cầm lên mấy khỏa bảo thạch tỏa sáng rực rỡ, hướng ta nói, “Hoàng phi, người xem, thì ra ngọc bích cũng có màu đỏ nữa.”

Ta nhìn lướt qua bãi trân bảo trước mặt, nhìn sao cũng chẳng thể có thêm nhiều hứng thú, đành chuyển sang chuyện khác, hỏi, “Trong cung dạo này có phát sinh đại sự gì không?”

Mạc Lan suy tư một chút rồi nói, “Hồi hoàng phi, đại sự thì thật là có một việc. Minh thái phi lựa ngay chính ngày đại hôn của hoàng phi đưa tang cho cố Tấn Nam vương. Hoàng Thượng khẳng định sẽ không đáp ứng việc này, mà nay Tấn Nam vương dư đảng đang cùng Hoàng Thượng giằng co kịch liệt.”

Ta sợ chính mình nghe lầm, lại hỏi một lần nữa,“Đưa tang?” Kết quả nhận được một cái gật đầu đồng loạt của ba nàng.

“Minh thái phi quả thật công nhiên cùng Hoàng Thượng giằng co, bà chẳng lẽ không sợ……” Này vạn nhất Kỳ Hữu thật sự tức giận lên, thì đừng nói đến dư đảng sót lại của Tấn Nam vương, tất cả mọi người liên quan Kỳ Hữu cũng có thể khiến chết không toàn thây, Minh thái phi chẳng phải là khi không lấy tảng đá đập vào chân mình?

Tâm Uyển khẽ nhỏ giọng nói vào tai ta, “Nghe Từ công công nói, Hoàng Thượng rất tức giận. Nhưng Minh thái phi ỷ vào thế lực gia tộc mà đối nghịch với hoàng thượng. Thậm chí bà còn tuyên bố, bất luận Hoàng Thượng có đáp ứng hay không, bà quyết chọn ngày mai phát tang.”

Không ngờ Minh thái phi lại cuồng vọng như thế, chẳng lẽ lần này Minh thái phi muốn nhắm vào ta? Đột nhiên nghĩ đến cuộc đối thoại của Kỳ Tinh và Nam Nguyệt ở Cẩm Thừa điện. Bà xem ra đã khẳng định ta chính là kẻ giá họa cho Kỳ Tinh, sợ là ngay cả việc ta là Phức Nhã công chúa cũng đã bại lộ. Như vậy, nếu Kỳ Hữu thật sự muốn đấu với bà, Minh thái phi chắc chắn lấy thân phận của ta áp chế Kỳ Hữu. Nhưng, bà thật sự chẳng hiểu gì về chàng cả!

Kỳ Hữu có thể giết cha sát mẹ, sớm đã có thể so với Tần Thủy Hoàng, chàng sẽ không bị ai uy hiếp. Nay nếu có người dám hướng vào uy nghiêm hoàng quyền của chàng mà khiêu chiến, chàng nhất định gặp thần sát thần, gặp phật sát phật. Minh thái phi quả là rất hồ đồ đi!

“Tâm Uyển, Mạc Lan, Hoán Vi, bản cung muốn đi Dưỡng Tâm điện cầu kiến Hoàng Thượng.”

“Hoàng phi không thể.” Hoán Vi thất kinh ngăn cản, “Ngày mai chính là ngày đại hôn, nếu ngài cùng Hoàng Thượng gặp mặt bây giờ sẽ là điềm xấu, vạn vạn không thể lỗ mãng a.”

“Nhưng là, ta phải gặp Hoàng Thượng.” Kỳ Tinh với ta có ân, ta với Kỳ Tinh có tình. Nay hắn đã ra đi, ta vạn vạn không thể khiến ta vong linh của hắn chịu thêm một tổn thương nào nữa. Ta hiện tại chẳng có tài cán hay quyền lực gì, việc duy nhất ta có thể giúp hắn cũng chỉ có thế này.

Rốt cuộc, sau nhiều lần khuyên can của các nàng, ta vẫn là bãi giá đi Dưỡng Tâm điện. Ở hành lang trước cửa Dưỡng Tâm điện, lại bị Dịch Băng vẻ mặt lạnh lùng cùng vài vị thị vệ ngăn lại, hắn lạnh lùng nói,“Hoàng phi, ngày mai là ngày đại hôn, ngài nếu hiện tại cùng Hoàng Thượng gặp mặt, sẽ ảnh hưởng đến oai nghiêm thiên tử.”

Trong lòng ta đang vạn phần nôn nóng bất an, chỉ sợ chậm trễ gặp Kỳ Hữu để mọi chuyện đã rồi thì chẳng thể cứu, khẩu khí tự nhiên tàn khốc hơn rất nhiều, “Tránh ra!”

Kẻ trước mặt không vì cơn tức giận của ta mà kinh sát, như trước không nhường đường, “Vì uy nghiêm thể thống hoàng thất, thỉnh hoàng phi hồi Chiêu Phượng cung đợi ngày mai đại hôn. Sau ngày đại hôn, người muốn khi nào gặp Hoàng Thượng đều không ai dám ngăn trở.”

Ta đem sắc mặt trầm xuống, “Nếu bản cung nhất định phải gặp Hoàng Thượng thì sao.” Ta thật sự vì bị kẻ trước mặt ngăn cản mà tức giận, bởi lẽ kẻ đang ngăn trở ta chính là Dịch Băng. Dĩ vãng, hắn không bao giờ dám nói chuyện với ta như vậy, mà nay lại dám …., tuy nói là vì hắn không nhận ra ta nhưng trong lòng ta vẫn là thập phần khó chịu.

“Vậy chớ trách thần vô lễ.” Giọng nói tức giận pha lẫn chút cổ quái, điều này khiến Tâm Uyển sợ hãi mà liên tục kéo nhẹ tay ta, muốn khuyên ta trở về. Kết quả lại bị ta nhanh chóng rút tay ra, “Bản cung thật muốn xem Dịch đại nhân ngài muốn vô lễ thế nào.”

Sắc mặt hắn nhịn không được biến đổi, hướng tả hữu thị vệ nhìn một cái, “Thỉnh — hoàng phi hồi cung.” Cái từ ‘Thỉnh’ kia cũng phá lệ lạnh lẽo.

“Chậm đã.” Hàn Minh xuất hiện đúng lúc, ngăn trở hai vị thị vệ đang muốn hướng ta động thủ, chỉ thấy hắn mới từ Dưỡng Tâm nội điện đi ra, dường như mới vừa cùng Hoàng Thượng thương thương lượng xong.

Vừa thấy Hàn Minh đến ta liền an tâm hơn, “Minh Y hầu, bản cung muốn gặp Hoàng Thượng.”

“Nhìn qua cũng biết Hầu gia cùng hoàng phi rất thân thiết, thế thì việc này cứ giao cho Hầu gia xử lý. Quy củ này ngài hẳn là là biết!” Hắn lạnh lẽo liếc mắt nhìn Hàn Minh một cái, lại miết về hướng ta. Bỏ lại một câu liền dẫn thủ hạ rời đi.

Đợi hắn đi xa, ta mới thu hồi tầm mắt, bất đắc dĩ phun ra một câu, “Thật cao giá!” Xem ra địch ý của Dịch Băng đối với Hàn Minh sợ là loại địch giữa hai tâm phúc bên cạnh hoàng thượng với nhau, chỉ là sao địch ý của hắn với ta cũng lớn như vậy?

Tựa hồ nhìn ra lòng ta đang có nghi hoặc, Hàn Minh bình thản giải thích,“Hắn cùng với Tĩnh phu nhân luôn luôn có giao hảo, có thể nói thế lực của Tĩnh phu nhân tại triều đình chính là dựa vào hắn.”

Tĩnh phu nhân. Khó trách hắn đối ta rất có địch ý. Dịch Băng từ khi nào thì cũng cam nguyện trầm luân giữa triều đình quyền lực, cam nguyện trở thành một gã quyền thần sao? Quyền thần có kết cục như thế nào, hắn chẳng lẽ không biết?

Đúng vậy, làm quyền thần thực oai phong, mà làm quyền thần cũng không có gì sai, nhưng là hắn vạn vạn không nên cấu kết cùng hậu cung phi tần trở thành một gã quyền thần. Nếu tương lai ta đối phó Tĩnh phu nhân, nhất định sẽ liên lụy hắn.

Nếu ta thua Tĩnh phu nhân, ta không lời nào để nói, ngươi có thể tiếp tục trở thành quyền thần của ngươi, nhưng một khi ta thắng nàng, ngươi sẽ không còn có được cái oai phong của hôm nay nữa đâu.

“Việc của Minh thái phi……”

“Đó là việc của triều đình, hoàng phi vẫn là nên tránh nhúng tay vào. Người cũng biết, lịch đại hậu cung không thể tham gia vào chính sự, tham gia vào chính sự chắc chắn sẽ không có một kết cục tốt.” Ngữ khí đạm mạc bất chợt đem ta về một quá khứ xa xôi, “Ta không hy vọng ngươi trở thành một Đỗ Chỉ Thanh kế tiếp.”

Toàn thân ta đột nhiên đông lại, “Nếu thật sự có một ngày như vậy……” thanh âm của ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng bị sự xuất hiện của một nhóm nô tài đi về phía này mà hoàn toàn nín bặt.

Hắn, sắc mặt như trước không thay đổi, đem tầm mắt hướng về nhựng bông tuyết đang bay lượn đầy trời, sắc trời trong xanh, bụi mù ẩn lượn như gợn sóng trên những viên ngọc bích, mịt mù ngưng băng. Ta cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, chỉ nghe hắn nói “Hoàng phi thỉnh hồi cung, đợi ngày mai đại hôn.”

“Ngươi và ta đều thiếu nợ Tấn Nam vương, nếu Hoàng Thượng ngay cả Minh thái phi cũng muốn tru sát, lương tâm ngươi có yên nổi không?”

“Là Minh thái phi đang ép Hoàng Thượng, tự tìm tử lộ!” Thanh âm cứng cáp hữu lực, mang một tia vô tình phệ huyết.

Ta đạm cười một tiếng, mở miệng định nói gì nữa, đã thấy cánh cửa gỗ tử đàn sơn đỏ chạm khắc kim long trước mặt chậm trãi mở ra, phát ra một tiếng “kẹt” nặng nề, khiến cả hai chúng ta cùng nhìn lại.

Kỳ Hữu đứng sau cánh cửa, vẻ mặt tối tăm lẩn khuất cũng tầng tầng bóng tối, thần sắc vừa xa vời lại lạnh lẽo, chàng lạnh lùng nói hai chữ, “Vào đi!”

Ta vì chuyển biến đột ngột này mà còn thất thần, chàng đã bỏ đi, bước sâu vào mảng đại điện u ám, ta cùng với Hàn Minh nhìn nhau. Bộ pháp cũng nhanh chóng hướng bên trong đi vào, trong lòng càng thêm hỗn loạn bàng hoàng.

Bởi vì đang còn tiết đông, đại diện vốn dĩ lấp lánh kim diệu cũng trở nên lạnh lẽo âm u, bốn vách tường sáng lên nhờ ánh nến đỏ. Hương thơm trong kim đỉnh theo gió lay động, hương khí vui sướng, quanh quẩn trước mũi. Bên trong chỉ có ta cùng với chàng, cứ bước đi một bước lại nghe một hồi âm phiêu đãng bên tai, tiếng vọng không ngừng, vô cùng rõ ràng phát lên giữa đại điện âm trầm.

Kỳ Hữu vẫn đưa lưng về phía ta, hai tay đặt ở sau lưng, cũng không biết suy nghĩ cái gì, có vẻ phá lệ cao ngạo, không kiệt. Ta thấp giọng gọi một tiếng, “Kỳ Hữu……” Tiến lên vài bước, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của chàng, muốn từ trên mặt chàng mà nhìn ra chút manh mối.

“Nàng lần này đến, là vì Kỳ Tinh.” Thanh âm nhu thấp khiến ta lòng ta phá lệ khẩn trương.

“Chàng tính xử trí Minh thái phi như thế nào?”

Chàng xoay người đối mặt ta, nụ cười nhạt hàm chứa âm lãnh, “Một kẻ không biết lý lẽ như vậy, giết không tha!”

Ta một trận cười khẽ, “Nhất định phải dùng huyết tinh để giải quyết hết thảy sao?” Ngay cả chính mình cũng không hiểu giờ phút này vì sao phải cười, “Ta thật sự không muốn dùng một hồi giết chóc để thanh toàn cho ngày đại hôn của mình.”

Chàng hồi lâu cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn ta, nhiều loại thần sắc phức tạp hiện lên. Trong nháy mắt ta có chút hít thở không thông, bên môi vẽ ra ý cười khổ, “Nếu có một ngày, Phức Nhã ảnh hưởng hoàng quyền của ngài, thỉnh Hoàng Thượng nói cho nô tì biết, ngài sẽ xử trí nô tì như thế nào.” Lời nói tuông ra giống như vân đạm phong thanh, trong lòng lại sa sầm xuống, ta từng phút từng giây mong câu trả lời của chàng.

Chàng chỉ nhìn xuống, không mở miệng đáp lời.

Ta chờ đợi, tâm cũng dần trầm xuống, trừ bỏ thất vọng còn có hiểu rõ. Sớm nên hiểu được, đế vương như thế nào cho phép cho kẻ xâm phạm hoàng quyền của mình, huống chi là một nữ tử.

Nụ cười bên môi vẫn giữ, ta xoay người muốn ly khai, một đôi tay lại gắt gao ôm lấy hai vai ta từ phía sau, ngăn trở ta đi tiếp. “Nếu thực sự có một ngày như vậy, ta Nạp Lan Kỳ Hữu nguyện cắt lấy nửa giang sơn cho nàng ngoạn nhạc.”

Chỉ cần Phức Nhã thích, phụ hoàng đã đem giang sơn này cắt nửa cho con chơi đùa.

Lời nói của Kỳ Hữu lại thật giống lời của phụ hoàng năm xưa, thật sự giống nhau như thế sao. Cả người như run nảy lên, âm điệu cũng bắt đầu run rẩy, “Ta không tham cái gọi là phân nửa giang sơn, ta chỉ muốn chàng hảo hảo mà sống.”

Chàng cúi đầu, nhẹ tựa vào cần cổ ta, tựa hồ đắm chìm trong thời khắc bình yên lúc này. Hơi thở của chàng thật ấm áp, hít vào thở ra bên cổ, ta không buông tay, lại hỏi, “Minh thái phi bà……”

“Nam Nguyệt đã treo cổ tự tử.” Chàng nói ra một câu như bâng quơ, lại giấu giếm bao nhiêu thâm ý phi phàm.

Nam Nguyệt như thế nào lại treo cổ tự sát ngay thời điểm này? Chắc chắn là Kỳ Hữu đã biết chuyện Minh thái phi nhận thức thân phận của ta, bắt đầu lấy nó ra làm uy hiếp, cho nên tiên hạ thủ vi cường. Nam Nguyệt…… Nàng là bị người mưu sát.

Ta lạnh lẽo hít một hơi, “Chàng tính……”

Kỳ Hữu cũng không đáp ta, không khí lại trở nên yên lặng, tĩnh mịch như thế. Ta cuối cùng buông tha cho một tia kỳ vọng cuối cùng, ôn nhu khẩn cầu chàng, “Bất luận chàng quyết định điều gì, thỉnh chàng hãy đảm bảo cho Kỳ Tình bình an hạ huyệt. Đây là Phức Nhã cầu chàng, lần đầu tiên cầu chàng.”

Nông lịch, mười lăm tháng giêng

Hoán Vi cầm bút nhẹ nhàng giúp ta tô điểm đôi mắt, thêm chút phấn son cho gò má nhợt nhạt cùng đôi môi, kiều diễm ướt át. Tâm Uyển gắn lên mi tâm cho ta một hoa văn phượng hoàng khảm kim hoa, tóc được bới cao, phía trên đội một chiếc mũ phụng tử kim. Mạc Lan giúp ta mặc một thân hồng y như son, thêu hoa văn phụng hoàng cùng bách điệp tinh tế, biên áo thêu chỉ vàng lấp lánh sáng, cùng với lớp hỷ sa bên trong va chạm tạo ra âm thanh nho nhỏ theo từng bước đi.

Người trong gương có thể nói cao nhã quyến rũ không kể xiết, đó thật sự là ta, kẻ luôn tầm thường vô kỳ sao. Trải qua một phen điểm tô, liền đã xinh đẹp như vậy, thật đúng như câu “Người đẹp vì lụa, tượng Phật cũng cần dát vàng”.

Lúc mọi người hộ tống ta ra khỏi tẩm cung, tuyết vẫn như trước chưa ngừng, nhưng so ra vẫn đã nhỏ đi nhiều. Nghe Từ công công nói, ra khỏi Chiêu Phượng cung sẽ có kiệu hoa đưa ta tới Thừa Hiến điện, đến lúc đó, Hoàng Thượng sẽ ở trước mặt văn võ bá quan trong triều chính thức thụ tỉ ấn cho ta. Đối với việc này ta chẳng mảy may thể hiện chút vui sướng, dọc theo đường đi đều miễn cưỡng cười vui, miễn cưỡng cứng rắn chống đỡ. Ta thủy chung lo lắng Hoàng Thượng sẽ xử trí Minh thái phi cũng những kẻ có liên can ra sao, chẳng lẽ chàng thật sự muốn máu tươi đại hôn?

Đi ra khỏi Chiêu Phượng cung, cái thứ nhất xâm nhập mi mắt là kiệu hoa kim quang sáng lạn, đúng là dùng vàng mà khắc? Ta không khỏi cười khổ một cái, tình cảnh này làm cho ta nghĩ đến Hán Vũ đế cùng Trần A Kiều– “Xây cho A Kiều một cái lầu vàng, để khi ta đăng ngôi có thể ngày ngày ghé đến”, nhưng Vũ đế lại không biết, A Kiều cần không phải là được ở trong kim ốc, mà là phần chân ái của ông.

Hàn Minh một thân hồng phong bào giữa gió tuyết phất động, trên vai vài sợi tóc bị gió thổi phân tán, thấy ta bước ra liền lập tức bước lên. “Hoàng phi thỉnh lên kiệu, cái đại thần đã tề tựu đông đủ tại Thừa Hiến điện, chỉ chờ hoàng phi giá lâm.”

Ta lăng lăng nhìn đôi mắt không chút phập phồng của hắn, vì sao hôm nay là hắn tới đón kiệu, thực sự trùng hợp như thế sao?

“Xin để thần cõng hoàng phi lên kiệu đi.” Thành khẩn ngữ khí cùng kiên định thần sắc lại làm cho ta do dự, trong lòng bàn tay bất giác toát ra mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ Hoàng Thượng đã muốn biết…… Vô lực lui về phía sau vài bước, nhẹ nhàng lắc đầu cự tuyệt hắn, không thể, tuyệt đối không thể.

Hắn phút chốc nở nụ cười, tựa hồ hiểu rõ hành động này của ta, bỗng dưng mở miệng, “Xin cho Hàn Minh được cõng người một lần cuối cùng, sau này, người sẽ mãi là chủ tử của Hàn Minh.” Chậm rãi xoay người khom lưng, hành động này không cho phép ta kháng cự nữa.

Cảm giác phức tạp nảy lên trong lòng, cuối cùng vẫn là tựa vào lưng hắn, để hắn cõng ta hướng về phía đỉnh kim kiệu kia. Dấu chân thật sâu dẫm trên nền tuyết dày, những sợi ngọc châu từ mũ phượng rũ xuống che đi đôi mắt ta, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang leng keng. Ta nhớ vẫn là một hôm tuyết rơi như vậy, hắn đã cõng ta, cũng đi về một con đường vô định không thấy đích.

“Hoàng phi sắp tiến vào thâm cung đại viện đấu đá không ngừng, hy vọng hoàng phi bảo trọng.” Hắn cất tiếng, thanh âm như băng tuyết mùa đông, lạnh lẽo như sương, nhưng hôm nay nghe sao có vẻ tang thương vô lực, “Nếu có một ngày hoàng phi gặp nguy hiểm, thần chắc chắn liều mạng bảo vệ người vạn toàn.”

Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói vào tai hắn, “Không cần…… lo lắng cho ta.”

“Hàn Minh đã nói qua, sẽ luôn thủ hộ cho người.” Hắn một tiếng thở dài, dĩ nhiên đã đi đến trước kim kiệu, nhẹ nhàng đem ta đặt vào kiệu. Trong một khắc quay đầu, hắn thê lương liếc mắt nhìn ta một cái, cuối cùng buông rèm kiệu xuống, như buông một thành lũy ngăn cách giữa chúng ta.

Ngồi ngay ngắn ở trong kiệu, theo luật động của nó mà lay động, khiến ta có chút buồn ngủ. Cũng không biết lung lay bao lâu cuối cùng ngừng lại, một tiếng đặt xuống làm cơn buồn ngủ của ta biến mất vô tích.

“Hoàng phi, đến rồi.” Tâm Uyển nhẹ giọng nhắc nhở, sau giúp ta vén lên cẩm liêm, một trận gió lạnh thổi tới.

Ta kéo lại vạt áo, bước ra khỏi kiệu, nhìn cung điện to lớn trước mặt– Thừa Hiến điện. Đây là lần thứ hai ta bước đến nơi này, vẫn là kim bích huy hoàng như trước. Bước vào đại điện, một đường thảm đỏ trải dài từ cửa đến trước thềm ngọc, quan viên đứng thành hai hàng thẳng tắp, dạt về hai phía, cuối đầu nghênh đóng tân hoàng phi, cung nữ đứng phía sau tung những cánh hoa bay cao theo mỗi bước chân, cánh hoa rơi lả tả, lưu lại trên tóc mai, hai má, cùng vạt áo phía trên, mùi thơm quanh quẩn.

Bước đi ước chừng hai trăm bước, rốt cụcđã đến trước thềm ngọc, Kỳ Hữu từ long ỷ đứng dậy, bước xuống cầu thang, hướng ta vươn tay. Ta thật sự muốn trở thành thê tử của chàng, danh chính ngôn thuận. Cao hứng kích động vô cùng lại kèm theo mất mác đến khủng hoảng, ta đang sợ cái gì.

Ta bước từng bước lên thềm ngọc, từng bước dẫm lên thềm thượng, rất chi là dùng sức. Đi bước đi được thêm một bước, ta lại gắt gao nắm chặt lấy tay chàng, lòng bàn tay của chàng thật ấm áp, sưởi ấm cho cái lạnh giá của trái tim này suốt bao ngày qua, cũng ôn nhu ve vuốt trái tim ta.

Ánh mắt phiếm nhu tình, khóe miệng vẫn tiêu sái nhưng không kiềm chế nổi ý tươi cười, “Nàng chính là Đế hoàng phi của trẫm.” Chàng lớn tiếng hướng triều đình tuyên bố, thanh âm hữu lực vang vọng không thôi giữa đại điện.

Một vị công công cẩn thận cầm một chiếc hộp nhỏ được gói trong lớp vải vàng đưa cho Kỳ Hữu, chàng buông bàn tay đang nắm của ta, bước ra trước mặt. Ta chậm rãi quỳ xuống, nghe chàng nói, “Tây cung phượng tỉ ấn, nay ban thưởng cho Đế hoàng phi, từ nay cũng chưởng quản hậu cung đại quyền. Ai bất tuân, liền lấy tỉ này ra định tội.”

“Tạ Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Tiếp nhận phượng tỉ ấn nặng trịch, Kỳ Hữu nhẹ nhàng nâng khuỷu tay giúp ta đứng lên, nhẹ giọng nói, “Nàng rốt cuộc cũng đã trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của Nạp Lan Kỳ Hữu.”

Ta mỉm cười cúi đầu, lảng tránh ánh mắt nồng cháy của chàng, trước bao nhiêu ánh mắt, hai gò má của ta trở nên đỏ lựng, dần phát ra nhiệt khí. Ánh mắt mơ hồ đột nhiên phát hiện người đứng thẳng tắp phía dưới đang ngóng nhìn chúng ta – Liên Thành, thần sắc giống như là…… người xa lạ, hoàn toàn xa lạ. Hắn đã hạ quyết tâm phải gạt bỏ ta khỏi trái tim, ta thật cao hứng, hắn cuối cùng đã nhìn rõ. Nhưng là ta lại không thể không lo lắng, tâm của Liên Thành đã sớm bị cừu hận lấp đầy, đối với Kỳ Quốc, hắn luôn ôm mối thù ở Âm sơn. Ta đây có nên hay không nhắc nhở Kỳ Hữu đối hắn phòng bị hơn một chút? Nhưng nếu ta nhắc nhở, Liên Thành chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Nhưng nếu không nhắc, địa vị của Kỳ Hữu vẫn là bị đe dọa.

Một hồi sắc phong đại điển nhàm chán rốt cục chấm dứt, ta được một loạt cung nữ cùng công công dẫn ra khỏi Thừa hiến địa.

Ta ngồi ngay ngắn ở nội cung Dưỡng Tâm điện, đôi nến long phụng trên bàn đã cháy hết phân nữa, hồng lệ chảy xuống từng giọt. Sau nến có một lô đàn hương, hỏa diễm sáng ngời kèm theo hương khí ngọt ngào dễ chịu, cũng không biết chính mình đã ngồi yên bao lâu, chỉ cảm thấy cả người bắt đầu đau nhức. Hiện tại trong chỉ có một mảng trống trơn, tựa như hư không. Tâm Uyển cùng Mạc Lan đứng ở ta bên người hầu hạ cũng ngơ ngẩn nhìn ánh nến lay động.

Hoán Vi đẩy ra cánh cửa tẩm cung, vội vàng xông đến bên người ta, “Hoàng phi, nghe nói mới vừa rồi Tĩnh phu nhân động thai khí, Hoàng Thượng giờ phút này đang ở Bách Oanh cung an ủi nàng.”

Mạc Lan cười lạnh một tiếng, “Khéo như vậy, cố tình ở ngày đại hôn của hoàng phi động thai khí?”

Tâm Uyển bước lên mấy bước nhỏ, nhẫn nại không được, cắn răng nói, “Nàng khẳng định là cố ý muốn phá hư đại hôn của hoàng phi, muốn hoàng phi khó chịu đây mà.”

Ta thản nhiên đứng dậy, đem phượng bào phiền phức trên người cởi đi, bước về phía đài trang điểm, phía sau lại truyền đến thanh âm của Tâm Uyển, “Sợ là tối nay Tĩnh phu nhân sẽ quấn quít lấy Hoàng Thượng, bắt ngài ngủ lại Bách Oanh cung.”

Ngồi trước đài trang điểm, gỡ hạ chiếc mũ phượng nặng trịch trên đầu xuống, “Nếu Tĩnh phu nhân động thai khí, Hoàng Thượng ngủ lại an ủi là theo lẽ thường phải làm.”

“Rõ ràng khi dễ người khác!” Mạc Lan tức giận đập bàn, phát ra thanh âm vang vọng rất lớn.

Đem chiếc trâm cài trên búi tóc gỡ xuống, sợi tóc đen nhánh phút chốc đổ xuống, che khuất một góc mặt, nhìn gương mặt có chút tái nhợt trong gương, ngay cả phấn son cũng không thể che giấu, “Các ngươi đều đi xuống đi, bản cung mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Phía sau một mảnh im lặng, tựa hồ còn chần chờ, ta vô thanh thở dài, “Bản cung nói các ngươi lui ra.” Thanh âm mang này vài phần sắc bén, các nàng lại đột nhiên cùng kêu lên, “Hoàng Thượng!” Hỗn loạn vài phần kinh hỉ.

Ta từ trong gương nhìn thấy khung cảnh phía sau, Kỳ Hữu đứng ở đó điều các nàng lui ra, cuối cùng đem cửa cung nhẹ nhàng đóng lại, bên trong lâm vào một mảnh im lặng. Ta cầm chặt chiếc lược ngà voi, mãi một lúc mới có thể buông ra, “Ta nghĩ đến…… chàng sẽ không trở lại.”

Chàng lững thững hướng ta đi tới, quỳ một gối xuống bên cạnh ta, đưa tay vuốt ve những sợi tóc bay tán loạn bên má ta, “Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, ta như thế nào lại để nàng cô độc một mình?” Sau lại đưa tay nhẹ nâng một lọn tóc của ta, đưa đến bên mũi hít nhẹ.

Ta hừ nhẹ một tiếng, “Vậy Tĩnh phu nhân chàng mặc kệ sao, còn có hài tử của hai người.”

Chàng liếc mắt nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của ta mà cười khẽ,“Nàng lại đi ghen với nàng ấy sao. Nàng ta chỉ là cái bóng dáng của nàng, ta như thế nào vì một cái bóng dáng mà bỏ quên nàng?”

Ta lăng lăng xoay người, thẳng tắp nhìn ánh mắt chàng. Đã sớm nghe nói Vân Châu nói qua, Tĩnh phu nhân sở dĩ được sủng ái chỉ vì khí chất thần thái của nàng đặc biệt giống ta, mà nay chính tai nghe chàng nói, ta vẫn là một trận tâm động. “Nhưng là…… Ngày ấy chàng vì nàng mà đòi đánh ta.”

Chàng thu liễm nụ cười trên môi, nhíu mày, “Nàng còn nhớ chuyện đó sao! Đều là lỗi của ta, may mắn khi đó Vân Châu liều mạng cứu nàng, nếu không ta sẽ hối hận cả đời.”

Khi chàng nhắc tới Vân Châu, thần sắc của ta ảm đạm trầm xuống, cúi đầu, hai tay rối rắm bắt cùng một chỗ. “Ta thực xin lỗi Vân Châu, nếu không phải ta……”

“Không liên quan đến nàng, nàng vốn không hề biết được nội tình của cuộc tranh đấu này.” Chàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ta, thấp giọng an ủi.

Nhìn đôi tay chúng ta đang nắm lấu nhau, trong lòng không khỏi mâu thuẫn, rất muốn lên tiếng hỏi việc của Minh thái phi chàng đã giải quyết như thế nào, lại chậm chạp không dám hỏi thành lời. Ta sợ chàng sẽ tức giận, thật sự rất sợ chàng đột nhiên đối ta lạnh lùng, đạm mạc. Giống như chàng sẽ lập tức bỏ ta mà đi, ta như thế nào cũng không thể giữ.

Đột nhiên cảm giác thân thể nhẹ bổng, cả người bị chàng ẵm lên, hành động này khiến ta có chút bất ngờ mà hít mạnh một hơi, gắt gao túm vạt áo trước ngực. Chàng nhẹ nhàng đem đặt lên chiếc giường êm ái, phức hương quanh mũi, bên tai truyền đến tiếng chàng thủ thỉ, “Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta……

Trong đầu ta một mảnh hỗn độn, cố gắng chống lại sâu thẳm ánh mắt của hắn, nhịp tim của ta dần dần gia tốc, giống như chỉ cần ta mở miệng, nó sẽ nhảy ra,“Ta……”

Chàng cúi đầu xuống, liên tiếp đặt từng cái hôn lên trán ta, đôi mắt đen thẳm như màn đêm khiến ta như say trong đó, giọng nói mị hoặc ở bên tai ta nói nhỏ, “Ta rốt cuộc đã có được nàng, nàng có biết không, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi ta gặp nàng, đem nàng ôm vào lòng, ta đã lập tức nảy sinh mong muốn, muốn có thể vĩnh viễn ôm lấy nàng, lúc đó ta đã nghĩ, quả là một việc xa vời.”

Dựa vào thân hình nóng bỏng của chàng, ta không khỏi mê mang,“Chẳng lẽ chàng không bận tâm việc dung mạo ta không còn được như xưa?”

Mâu quang trầm xuống, ta nghiêng đầu cắn cần cổ ta một cái, có ý trừng phạt, “Nàng nghĩ ta nông cạn như vậy sao?”

Có cảm giác hơi đau đớn truyền đến, một tiếng hô đau, lại đổi lấy tiếng cười của chàng. Ta bất mãn khinh oán, “Chàng vì sao không hỏi lý do ta hủy dung?”

Chàng vùi đầu vào cần cổ ta hít sâu một hơi, đột nhiên im lặng. Ta thấy sự im lặng này của chàng có chút kỳ quái, vội vàng giật nhẹ cánh tay chàng, giờ phút này chàng lại im lặng khiến cho ta kinh hoảng.

Hai tay của chàng gắt gao ôm thắt lưng ta, cất giọng êm tai nói, “Nếu ta hỏi, nàng tất nhiên cảm thấy ta để tâm chuyện dung mạo của nàng xấu hay đẹp. Ta không muốn ý nghĩ đó phá hoại tình cảm của chúng ta, nàng có thể hiểu chưa.”

Sửng sốt một lúc lâu mới giật mình hoàn hồn. Nguyên lai là như vậy, ta vẫn hiểu lầm chàng. Kinh ngạc động dung một lúc, ta nghiêng đầu đặt lên môi chàng một nụ hôn, “Kỳ Hữu, thực xin lỗi.”

Chàng toàn thân cứng đờ, đôi mắt vẫn thâm thúy u trầm nhưng bên trong lại có thêm tầng tầng sương mù, nhè nhẹ nhu tình, “Điều ta muốn nghe không phải câu thực xin lỗi của nàng.”

Ta cười gượng không nói, cố lảng tránh ánh mắt mong chờ của chàng, chàng hồi lâu không nghe được câu trả lời của ta , liền dùng lực mạnh mẽ khiến cần cổ ta hướng về phía trước, đồng thời cúi đầu hung hăng hôn lên môi ta. Ta còn chưa kịp phản ứng lại, trên môi đã truyền đến cảm giác đau rát, nụ hôn của chàng mang theo khí thế cự tuyệt không tha, bá đạo cùng khiển trách, đem hô hấp của ta cắn nuốt toàn bộ.

Bàn tay của chàng cũng rất nhanh cởi bỏ lớp bạc sam còn sót lại trên người ta, lòng bàn tay ấm áp không ngừng vuốt ve da thịt, ta mở miệng muốn hít sâu một hơi, lại bị đầu lưỡi của chàng thuận thế tiến vào trong, hút triền miên, chơi đùa giao triền. Trong không khí tràn ngập mùi tình dục nồng đậm khiến người say cảm.

Gắn bó giao triền cơ hồ làm cho ta hít thở không thông, tay chàng lại ở bên hông vuốt ve, hạ thân bị dục vọng nóng rực va vào, ta có chút sợ hãi muốn lùi về phía sau lại bị chàng nhanh chóng chế trụ, “Phức Nhã……” Chàng khàn khàn khẽ gọi một tiếng.

Cái hôn bá đạo dần dần biến thành ôn nhu cẩn thận, giống như muốn an ủi ta giờ phút này kinh hoảng, “Tin tưởng ta, thoải mái một chút.”

Ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận tiếng thở dốc của ta và chàng giao nhau. Thở hắt một hơi xoa dịu giờ phút khẩn trương này, ngay sau đó một cơn đau đớn kịch liệt liền lan tràn toàn thân, ta hung hăng cắn môi, khắc chế không cho bản thân mình hét lên.

Chỉ cảm chàng đưa tay, nhẹ nhàng xoa lên bờ môi ta, thanh âm như đang cố nén, “Nếu đau nàng cứ la lên.”

Nơi gắn bó buông lỏng, ngón tay hung hăng bấu vào lưng chàng, đau đớn cũng dần dần bình phục. Chiếc hôn của chàng dần hạ thấp xuống ngực, hạ thân khi nhanh khi chậm, luật động không theo quy luật nào, ta bất giác khom người đón nhận, khóe môi liên tục gọi,“Kỳ Hữu…… Kỳ Hữu……”

Mồ hôi một giọt lại một giọt từ trên mặt chàng chảy xuống, một lần lại một lần gọi tên của ta, kể tình yêu của chàng.

Ta gắt gao ôm lấy chàng, đón nhận từng cái yêu mãnh liệt của chàng…… đón nhận cả hơn hai mươi năm cô tịch mà chàng đã sống trên cuộc đời này. Từ rất lâu ta đã nói với chính mình, ta muốn ở bên cạnh chàng cả đời, muốn chàng không còn cô độc, lại chậm chạp chưa làm được. Nay ta đã có cơ hội, ta sẽ đem tất cả khả năng lẫn chính mình trao toàn bộ cho chàng, ta càng muốn cho chàng hiểu được, giữa thế gian đầy rẫy lạnh lẽo, lợi dụng cùng âm mưu, vẫn còn ta toàn tâm toàn ý yêu thương chàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.