Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 20: Q.2 - Chương 20: Phúc thọ lãnh tranh phong




Ngày hôm sau, ta được tổng quản thái giám hầu hạ ở Dưỡng Tâm điện – Từ công công đưa đến Hiệt Phương viện, nơi này hiện đã có hơn mười vị tiệp dư cùng ở, chân đi theo hắn, đầu ta có chút nặng nề, chắc hẳn là vì hôm qua bị phong hàn, khiến cho hôm nay một chút tinh thần cũng không vực dậy nổi.

Bách hoa điêu linh, nở rộ rồi hôm nay cũng tàn úa, một trời mây trắng ảm đạm, gió lạnh vuột qua từng cơn, thiên địa một màu, từ cửa sổ nhìn ra, một màu trắng phủ đầy. Sương ngoài cửa trong veo hệt ánh mắt của các tiểu cô nương, phá lệ trong suốt, khiến ta có cảm giác rằng có rất nhiều đôi mắt dõi theo ta, linh động, đáng yêu.

“Các vị tiểu chủ, vị này là Tuyết Tiệp dư.” Từ công công chính là qua loa giới thiệu thân phận của ta, sau liền dẫn ta đi về hướng đông, đến sương phòng cuối đường.

Vừa đẩy cửa liền ngửi được một mùi tro bụi nồng đậm, phá lệ gay mũi. Từ công công lấy tay huy huy trước mặt, “Tiểu chủ, người chịu khó ở đây ủy khuất mấy ngày, đợi sau Hoàng Thượng triệu người thị tẩm, tấn phong phi tần.”

Ta vì ngửi phải một phen tro bụi, ho nhẹ vài tiếng, lại từ trên cổ tay tháo xuống một vòng ngọc phỉ thúy, đưa cho Từ công công, “Về sau còn phải nhờ vào công công ngài.” Hắn nguyên bản đẩy qua đẩy lại không muốn nhận, nhưng vừa nghe lời này, liền cười meo meo nhận lấy, vụng trộm nhét vào trong ngực, “Chốc nữa nô tài sẽ tìm một nô tỳ tay chân lanh lẹ một chút, đến để hầu hạ tiểu chủ.”

Ta mỉm cười tiễn bước Từ công công, sau đó liền nhẹ ngồi trên chiếc ghế gỗ đầy bụi, một tay tựa trên bàn, chống trán, thật sự mệt chết đi được. Toàn thân giống như sắp vụn, rất muốn lên giường hảo hảo hưởng thụ một giấc ngủ, lại không thể bình yên nhắm mắt, trong đầu toàn là những chuyện phát sinh mấy ngày nay.

Kỳ Tinh lợi dụng, Vân Châu ra đi, Thái Hậu tỏ ý tứ cảnh cáo, cùng với âm mưu không muốn ai biết của tiên đế kia, còn có…… sự áy náy của ta đối với Hàn Minh. Bởi vì, từ hôm qua, từ lúc đáp ứng để hắn cõng ta đi hết con đường kia, ta đã bắt đầu lợi dụng hắn. Lợi dụng quan hệ của hắn cùng Thái Hậu, lợi dụng giao tình của hắn cùng Hoàng Thượng, cho nên, ta thản nhiên thừa nhận thân phận của mình với hắn, tất cả cũng chỉ vì khiến cho hắn tín nhiệm ta. Ta cũng không lo lắng hắn sẽ đem thân phận của ta công chư hậu thế, bởi vì hắn không có lý do gì. Có lẽ…… cho hắn biết nhiều một chút, liền có thêm 1 phân tín nhiệm của hắn đi.

Ta thở dài, cơn đau đầu càng thêm lợi hại, ta nghĩ…… Ta thật sự là bị bệnh, đột nhiên, ta cảm thấy vai phải bị ai đó vỗ thật mạnh, dọa đến mức cái ý nghĩa xấu xa trong đầu ta lập tức chạy biến, ta liền dùng ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm hai vị cô nương đang cười đến phá lệ hồn nhiên vô tà trước mắt. Nụ cười thiên chân như vậy, ở trên người ta sớm đã không còn nữa, lại tính ngày, nếu trong vòng ba tháng nữa ta vẫn giữ cái tâm trạng như vầy, liền biến thành một cái lão bà.

“Ngươi là Tuyết Tiệp dư mà bọn họ đang nhắc đến sao a!” Thanh âm thanh thúy, giống như hoàng anh xuất cốc, rõ ràng, dễ nghe, làm cho người nghe cũng cảm thấy vui vẻ. Mi tựa Viễn Sơn, tinh mâu rạng rỡ, quốc sắc thiên hương, chỉ là trên người vẫn còn vài phần non nớt.

“Các ngươi là …?” Ta hữu khí vô lực cất tiếng hỏi, ta thật sự không có dư nhiều khí lực như các nàng – tinh lực dư thừa.

“Ta là Tô Tiệp dư, còn nàng là Dương Tiệp dư.” Cô nương mới vừa nói lại mở miệng, đột nhiên cầm chặt bàn tay đang chống trên bàn của ta, “Ta nghe nói hôm qua một khúc phụng vũ cửu thiên của ngươi là một màn kinh thiên diệu vũ, các nhóm nô tài cứ liên tục truyền nhau, ngay cả ta cũng tò mò là ai có thể lấn áp cả người ỷ vũ điệu mà kiêu ngạo như Tĩnh phu nhân, hôm nay vừa thấy……” Thanh âm của nàng từ lúc ban đầu hưng phấn chờ mong chuyển thành thất vọng, những lời còn lại cũng nuốt vào chẳng nói tiếp.

Đã thấy dương Tiệp dư nhẹ nhàng đẩy Tô Tiệp dư, ôn nhu hướng ta cười, “Ta tin tưởng, có thể lay động mãn điện, diễm kinh tứ tòa – Tuyết Tiệp dư chắc chắn có chỗ bất phàm, mà dung mạo cũng không phải quá quan trọng.” Thanh âm tao nhã, giống như tiếng hót trầm ấm của bách linh, lan diệu tứ phương, “Huống hồ đương kim Thánh Thượng cũng không phải loại quân chủ ham mê sắc đẹp, huống hồ, ngài thích người có tài hoa, trí tuệ, càng thích người có thể hiểu rõ tâm tư mình.”

“Ngươi như thế nào biết được?” Lời nói của nàng thật khiến ta có chút kinh ngạc, căn bản không giống lời của một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, người như nàng nếu muốn có được thánh sủng, chỉ e chẳng phải chuyện khó khăn.

“Nghe các nô tài truyền nhau mười, tự nhiên cũng hiểu một hai.” Nàng một tay mơn trớn lọn tóc bên tai, cử chỉ thập phần tự nhiên ôn nhu, thanh lệ thoát tục, “Huống hồ, Tĩnh phu nhân không phải là một ví dụ sao? Hoàng Thượng yêu nàng bởi vũ kỹ, thi tài cùng trí tuệ.”

Vừa nghe nàng nói như vậy, ta liền kinh ngạc mà nhìn, ngực đau đến không thở nổi, “Tĩnh phu nhân…… Như thế nào có được thánh sủng?”

“Chuyện này thì ta biết.” Tô Tiệp dư lập tức lên tiếng ,“Nàng từng là thiên kim một vị chủ thuyền, cũng không biết phạm phải tội gì mà bị hoàng thượng – lúc ấy vẫn là Hán Thành vương bắt vào đại lao. Mà phụ thân của nàng thân thể vốn không tốt, vừa nghe nữ nhi bị bắt vào đại lao, liền bệnh không dậy nổi, cuối cùng qua đời. Mà nàng ở đại lao nghe được tin tức đó, bỗng nhiên khóc lớn, ngày đêm ngâm xướng bài từ của Võ đế Tư Mã Viêm Phi:

“Cốt nhục chí thân, hóa vi tha nhân, vĩnh trường từ hề

Thảm sảng sầu bi, mộng tưởng hồn quy, kiến sở tư hề

Kinh ngụ hiệu thiếu, tâm bất tự liêu, khấp liên dũng hề”

(Cốt nhục chí thân, nay thành người lạ, xa cách từ đây

Thảm sảng sầu bi, gửi hồn về theo mộng, gặp nhau chỉ có thể đăm chiêu nhìn

Lòng này sợ hãi, tâm không tự chủ, khóc triền miên.)

Có lẽ một khúc này quá thương tâm, khiến người rơi lệ, cả thị vệ thủ lao cũng cảm thấy bất nhẫn, Hoàng Thượng tức thì bị nàng sở động, liền tức phóng thích nàng, thu làm thiếp.”

“Đợi chút…… Ta như thế nào nghe nói nàng dựa vào một khúc Hồ Toàn vũ mà lọt mắt xanh của Hoàng Thượng?” Ta lập tức nhớ tới những lời Đạm Vân kể tháng trước, trong lòng vô cùng khó hiểu.

Dương Tiệp dư chỉ mỉm cười, giơ lên khóe môi, “Ta còn nghe nói, Tĩnh phu nhân là vì rất giống một nữ tử mà hoàng thượng yêu chân thành nhất nên mới có được ân sủng ngày hôm nay! Ai thiệt ai giả sớm không thể nói rõ, dù sao câu chuyện về Tĩnh phu nhân cũng trở thành một cái truyền kỳ.”

“Huống hồ nàng hiện tại đã có mang hai tháng, sau này…… nếu sinh hạ được hoàng tử nói không chừng còn có thể sắc phong làm thái tử, ta thật sự hâm mộ nàng rồi ….” Chỉ nghe thanh âm lải nhải của Tô Tiệp dư bồi hồi bên tai, nhưng ta căn bản nghe không rõ nàng đang nói gì nữa, chỉ cảm thấy cả miệng khô ran, ánh mắt mê ly, suy nghĩ mơ hồ, tứ chi vô lực. Cuối cùng ý thức của ta dần dần chìm vào hắc ám.

Ta ở trên giường bệnh liên tục hai ngày, Tô Tiệp dư cùng Dương Tiệp dư ghé thăm không ít nếu không muốn nói quá nhiều lần, Tâm Uyển – nô tỳ được Từ công công phái đến hầu hạ ta cũng hết lòng chăm sóc, thuốc ngự y khai toa cho ta cũng một ngày ba cử, đúng giờ liền đưa đến tận miệng. Bệnh tình mới hơi hảo chuyển, liền nghe có nô tài truyền lời, nói là Tĩnh phu nhân tối nay thiết yến tại Bách Oanh cung, khoản đãi các vị Tiệp dư.

Tất cả mọi người cao hứng, ai nấy ở trong phòng ra sức điểm trang, chỉ mong để lại cho Tĩnh phu nhân một cái ấn tượng tốt, hay chính xác mà nói, chỉ cần Tĩnh phu nhân hướng hoàng thượng đề bạt các nàng thị tẩm, liền một bước lên trời.

“Tiểu chủ, người không cần đi, nô tài đi cấp Tĩnh phu nhân bẩm báo một tiếng.” Tâm Uyển có chút lo lắng chăm chú nhìn ta.

“Không thể.” Ta từ tháp thượng đứng dậy, xỏ chân vào giày thêu đi tới trước bồn rửa mặt, sẽ dùng làn nước ấm áp lau mặt.

Nàng vừa đưa khăn giúp ta lau mặt vừa lo lắng nói, “Nhưng nếu người ở yến thượng thất thố……”

Ta mỉm cười, lau đi những giọt nước còn đọng trên gương mặt, “Không đi dự tiệc mới là chân chính thất thố.”

Ngồi xuống trước bàn trang điểm, chăm chú nhìn gương mặt tiều tụy không một tia huyết sắc phản chiếu trong gương, than thở một tiếng, nếu ta đoán không sai, Tĩnh phu nhân lần này thiết yến mục đích có thể là hướng vào ta. Nếu ta không đi, nàng chắc chắn lửa giận công tâm, cho rằng ta tâm cao khí ngạo, cố ý lấy cớ từ chối không đi, tình cảnh của ta đây liền càng thêm nguy hiểm.

Giờ Thân hôm đó, ta cùng với hơn mười vị Tiệp dư tới Bách Oanh cung bái kiến Tĩnh phu nhân, nàng ban tặng chúng ta mỗi người một ngọc bội hồ điệp, khéo léo tinh xảo, cầm vào tay thấm lạnh. Ta dĩ nhiên hiểu rõ, đây là thượng đẳng hảo ngọc, nàng ra tay quả nhiên hào phóng.

“Các vị Tiệp dư ai cũng một dáng tiên tư thanh thuần, lại nhu thuận giúp vui cho bản cung, tin tưởng Hoàng Thượng nhất định sẽ rất thích.” Nàng đảo qua mọi người liếc mắt một cái, cuối cùng đem ánh mắt dừng tại mặt ta, cất tiếng đầy thâm ý, “Nhất vũ của Tuyết Tiệp ở Dưỡng Tâm điện hai ngày trước, đến nay bản cung vẫn nhớ rõ vô cùng, ký ức vẫn mới mẻ như chỉ vừa hôm qua.”

Nghe nàng ngữ khí ẩn giấu, ánh mắt hàm dị, ta chỉ cung khiêm hồi đáp một câu.“Phu nhân quá khen.”

Nàng kiều mỵ cười, đem ánh mắt thu hồi, chuyển đầu hướng mọi người, “Chỉ cần các vị Tiệp dư trung với bản cung, được thánh sủng hoàng ân chỉ là sớm muộn, nhưng là, nếu có chút tâm tà niệm, dục tưởng đảo điên hậu cung, bản cung tuyệt không khinh thứ.” Nàng thản nhiên đem ánh mắt chuyển về phía ta.

Ta phảng phất như không nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của nàng, cùng chúng Tiệp dư đồng thanh, “Chúng nô tỳ thề sống chết nguyện trung thành cùng Tĩnh phu nhân.”

Nàng liễm khởi nét sắc bén trong ánh mắt, cười tinh xảo, “Tốt lắm, cùng bản cung đến Phúc Thọ các nghe diễn đi.”

Đạm vụ di không, gió bắc như kêu khóc, ta ngồi ở ở vị trí thứ tư bên phải Tĩnh phu nhân, chỉ cách một đoạn rất ngắn, tọa bên cạnh ta là Dương Tiệp dư, ánh mắt của nàng vẫn dán chặt trên sân khấu, các con hát đang trình diễn một vở diễn được lưu truyền khá lâu trong dân gian – Mẫu đơn đình.

Mẫu đơn đình toàn bản khi còn bé ta cũng từng vụng trộm đọc quá, kể về một đoạn tình thuật của Đỗ Lệ Nương cùng Liễu Mộng Mai, chuyện tình đẹp như vậy, khiến ta vì nó lén rơi bao nhiêu lệ, ta thật thích câu nói “Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm (Tình không biết bắt đầu tự lúc nào, chỉ biết hướng về một người mà yêu say đắm).” Đến nay vẫn tràn đầy cảm xúc.

Khi chúng ta nghe được đến đoạn cao trào, lại nghe báo hoàng hậu nương nương đến đây, liền cùng đứng dậy thi lễ, chỉ thấy ánh mắt nàng thâm sâu ngưng đọng nhìn Tĩnh phu nhân, còn Tĩnh phu nhân lại hướng nàng chân thành cúi chào, chỉ là điệu bộ như một con khổng tước cao ngạo, bên môi là ý cười giả nhân giả nghĩa. Đây chính là đạo lý sinh tồn chốn hậu cung, bất luận ngươi có bao nhiêu chán ghét với người đang đứng trước mặt, ngươi cũng không được biểu lộ ra, chỉ có thể dùng tươi cười che giấu.

“Nghe nói muội muội mời các vị Tiệp dư đến Phúc Thọ các nghe diễn, bản cung cũng đến giúp vui, muội muội chắc sẽ chào đón chứ?” Thanh âm của nàng mặc dù rất nhẹ, rất nhu, lại ẩn giấu uy nghiêm không cho phép ai cự tuyệt.

“Làm sao có thể.” Nàng lui lại từng bước, lệnh cho người đem ghế ra, mời hoàng hậu ngồi xuống, “Hoàng hậu nương nương thỉnh ngồi.”

Đợi đến khi hoàng hậu ngồi xong, nàng cũng thản nhiên ngồi xuống, trong mắt hiện lên thần sắc chán ghét rất rõ ràng, nhưng lập tức rất nhanh liễm khởi.

Nàng mới nghe xong vài câu liền quay đầu hỏi Tĩnh phu nhân, “Mẫu đơn đình? Muội muội như thế nào lại thích loại hí khúc này.”

“Du viên kinh mộng, duyên định tam sinh. Vở diễn này cảm động vô cùng.” Khi nàng nói lời này là lúc, trên mặt lộ ra ý cười mê người đầy yếu ớt, cất giấu ưu thương. Ta thực kinh ngạc, nàng lại có biểu cảm như vậy.

“Nhưng Mẫu đơn đình chung quy là sách cấm, ngừng đi.” Hoàng hậu ra lệnh một tiếng, cắt ngang tiếng hát, sau trầm tư một lát, mới mở miệng nói,“Thay thành Mã nguy pha.”

Mâu trung Tĩnh phu nhân hiện lên ẩn ẩn hờn giận, chỉ là không nói gì, nhất ngữ bất phát nhìn chằm chằm nhóm con hát đang theo lệnh mà đổi vở, diễn cảnh Dương quý phi vì vó người nguy nan ngày một tiến gần mà phải thắt cổ tự tử.

“Muội muội ngươi xem, Dương Ngọc Hoàn cũng từng là một quý phi hậu cung ba nghìn riêng nàng độc sủng, nhưng kết cục của nàng vẫn là rơi vào thê lương như thế. Phù hoa tươi đẹp như vậy phút chốc chuyển thành mây khói, thật đáng buồn a!” Thanh âm Hoàng hậu rất lớn, tựa hồ muốn cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy, những người hiểu chuyện vừa nghe liền có thể phát giác nàng đang châm chọc Tĩnh phu nhân.

“Nhưng tình yêu của nàng cùng Đường Huyền Tông cũng đã trở thành một đoạn ái tình thiên cổ có một không hai, không phải sao? Mùng bảy tháng bảy Trường Sinh điện, nửa đêm có người thì thầm bên tai. Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm phu thê cùng gối chăn.” Thanh âm bình tĩnh êm tai, nhưng là ngữ điệu lại lộ ra vô cùng tự hào.

Ta hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, cảm tình của Tĩnh phu nhân cùng Kỳ Hữu tựa hồ sớm vượt qua tưởng tượng của ta, phải không? Tình cảm của bọn họ đã có thể kiên trinh bất di như Dương quý phi cùng Đường Huyền Tông sao? Ta đã muốn bắt đầu hoài nghi tình cảm của Kỳ Hữu đối với Tĩnh phu nhân, thật sự chỉ vì nàng giống như ta sao?

Hoàng hậu không thèm nhắc lại, Dương Tiệp dư bên cạnh ta lại thở dài một tiếng, ta kỳ quái nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi, “Vì sao lại thở dài?”

Nàng hơi hơi nhíu mi, dùng thanh âm so với ta còn thấp hơn nói, “Khúc my phong giáp, thanh thanh nhi tiện thể, tú ngoại nhi huệ trung. Phiêu khinh cư, phấn bạch đại hắc giả, liệt ốc nhi nhàn cư, đố sủng nhi phụ thị, tranh nghiên nhi thủ liên” Nàng ngâm nhẹ hai câu ngắn ngủi, đã đem tình cảnh hậu cung điêu khắc sinh động như thật, thật sự khó tưởng.

Ta lại hỏi ,“Vì sao lại cảm khái như vậy?”

Nàng buồn bã cười,“Nhất nhập cung môn thâm tựa hải.” Dứt lời liền cúi đầu, tựa hồ lâm vào một hồi chuyện cũ bi thương của chính mình, “Ta căn bản không muốn tiến cung, nhưng phụ mẫu vẫn nhất quyết đẩy ta vào thâm cung tịch mịch này, ta đối với bọn họ có hận, nhưng bọn họ chung quy vẫn là cha mẹ của ta.”

“Cũng không biết vì sao, từ khi nhìn Tuyết Tiệp dư ở Dưỡng Tâm điện trình diễn nhất vũ, bây giờ xem cái gì cũng đều vô vị.” Khi ta còn đang lẳng lặng nghe Dương Tiệp dư kể chuyện, thanh âm của hoàng hậu lại từ tiền phương truyền đến, ta tùy theo hướng âm thanh truyền đến mà lắng nghe, “Không biết bản cung có thể có may mắn được thưởng thức vũ kỹ của người một lần nữa?”

Ta lập tức từ trên ghế đứng dậy, quỳ rạp, “Nô tỳ thân thể không khoẻ, sợ là không tiện thi vũ.”

Tĩnh phu nhân thoáng cười, mâu quang cũng dừng trên người ta, “Hoàng hậu nương nương chỉ sợ không có phúc thưởng thức điệu vũ này, vũ kỹ Tuyết Tiệp dư cũng chỉ vì Hoàng Thượng mà thi triển.”

Hoàng hậu thần sắc một phen ảm đạm, “Là bản cung không đủ phân lượng?” Thanh âm mang ý tứ cảnh cáo theo gió lạnh truyền vào tai ta, thầm nghĩ lúc này bản thân không chịu múa, nàng nhất định sẽ không bỏ qua, nhưng là xét theo sức khỏe ta lúc này, muốn trình diễn Phụng vũ cửu thiên sợ là lòng có dư mà sức chẳng đủ.

Gương mặt xinh đẹp Tĩnh phu nhân thoáng than nhẹ tiếc hận, “Hoàng hậu nương nương còn không biết sao? Hoàng Thượng chính miệng truyền tối nay cho Tuyết Tiệp dư thị tẩm.”

Ta cùng với hoàng hậu đều kinh ngạc, như thế nào ta không hề nghe qua tin tức này? Là Tĩnh phu nhân cố ý ở trước mặt hoàng hậu bịa đặt việc này, hay nàng sớm đã hạ quyết tâm tối nay phá hỏng việc ta thị tẩm?

“Khó trách cao giá như thế, ngươi muốn một bước bay lên cành cao làm phượng hoàng sao?” Hoàng hậu đột nhiên đứng lên, ánh mắt băng lãnh đến đáng sợ thẳng bức hướng ta,“Tuyết Tiệp dư, bản cung nói cho ngươi biết, chỉ cần còn có bản cung ở đây, ngươi đừng vọng tưởng có thể trèo lên long sàn.”

Mãi đến khi mọi người rời khỏi Phúc Thọ các, ta vẫn như trước quỳ trên mặt đất, để gió bắc vô tình thổi qua người, cuồn cuộn nổi lên ám trần. Ôn Tĩnh Nhược, một chiêu này của ngươi quả thật rất cao minh, đem ta cùng với hoàng hậu thắt cùng một chỗ, ngươi lại bình yên thoát ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.