Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 21: Q.2 - Chương 21: Phục thủy dã nan thu




Đêm đó Hoàng Thượng quả thật không vời ta thị tẩm, ta cũng không nghe ai tới truyền chỉ, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng cũng chỉ cười trừ. Ta lén chuẩn bị một ít đồ ăn, đến Bích Trì cung vấn an vị Đỗ Hoàng hậu thần trí bất minh kia, ta cũng không phải quan tâm đến bà, chỉ là muốn từ trong miệng bà biết nhiều hơn về Kỳ Hữu.

Một lần nữa đặt chân vào Bích Trì cung, ta chỉ thấy một trận hàn khí tập thân, so với lần trước còn có hơn nhiều cảm giác âm trầm, đèn lồng trong tay lúc sáng lúc tối, theo gió lay động. Ta ta không khỏi vươn tay kéo áo khoác chặt thêm một chút, nhưng vẫn không ngăn được hàn khí, lạnh đến run cả người, cẩn thận đẩy ra cánh cửa đóng chặt trước mặt.

“Chi –” một tiếng vang nhỏ lại vô cùng chói tai, tay của ta đột nhiên mất đi khí lực, hộp thức ăn cùng đèn lồng trong tay rơi thẳng xuống đất, bản thân ta cũng mất đà ngã xuống, phát ra tiếng vang lớn hơn nữa. Ta trừng lớn hai mắt, nhìn hết thảy sự việc trước mắt, một tiếng tiếng thét chói tai cắt qua cung viện vắng lặng, phá lệ thê lương, cuối cùng tứ chi vô lực, ngồi bệt dưới đất.

Trong vòng một nén hương, Bích Trì cung đã tràn ngập ánh lửa, bọn thị vệ đem lãnh cung trống vắng vây quanh tần tầng lớp lớp, chật như nêm cối, khi bọn hắn đem thi thể treo cổ dỡ xuống cũng là lúc, ta như trước ngồi bệt dưới đất, đồng tử như dại ra nhìn gương mặt tái nhợt của Đỗ Hoàng hậu, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.

Mãi đến khi Hoàng Thượng đi vào nơi này, ta vẫn như trước không thể nói năng, ngơ ngác nhìn hắn ngây ngốc đứng trước thi thể Đỗ Hoàng hậu, đến thật lâu sau. Trong mắt hắn cất giấu thần sắc ưu thương, hai đấm nắm chặt, “Chết như thế nào?” bốn chữ ngắn ngủi lại mang theo nguy hiểm vô cùng, hơi thở cũng mang theo hàn ý.

“Hẳn là thắt cổ tự sát.” Thị vệ bên cạnh nơm nớp lo sợ trả lời một câu.

Mà ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) đang khám nghiệm tử thi đột nhiên hô to một tiếng, “Nương nương là bị giết, ứ ngân nơi gáy trải đều một vòng, như thế rõ ràng. Nhất định là hung thủ đứng phía sau người, dùng bạch lăng siết đến chết, sau đó mới treo lên xà nhà.”

Kỳ Hữu đột nhiên liếc về hướng ta, hàn ý trong mắt tỏa ra lành lạnh, “Ngươi như thế nào có mặt tại đây?”

“Ta…… Ta vội tới gặp nương nương…… Đưa cơm.” Trong thanh âm có vài phần run run, lại cực lực khống chế được.

“Hoàng Thượng, trong tay nương nương có nắm vật này.” Ngỗ tác hét lên quái dị, từ trong tay bà lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Kỳ Hữu, hắn tiếp nhận xong liền sắc mặt tức biến. Sau đem ngọc bội gắt gao niết ở lòng bàn tay, chuyển hướng bọn thị vệ, “Đi thỉnh Tấn Nam vương đến cho trẫm!” Từ “Thỉnh” kia phá lệ sẳng giọng, ánh đèn rọi nghiêng mặt Kỳ Hữu lúc sáng lúc tối, ta mơ hồ cảm giác, sắp có một hồi đại biến.

Kỳ Hữu tiến lên nâng dậy ta, ánh mắt lóe ra một chút khác thường, nhìn chằm chằm ta đến thật lâu sau, cuối cùng hắn thở hắt ra một hơi mạnh, “Đã bị kinh hách rồi sao?”

“Hoàng Thượng…… Ngài…… Mẫu hậu.” Hốc mắt không thể khống chế mà nóng lên, nước mắt như vậy trào ra, hắn lập tức đưa tay tiếp được vài giọt lệ vừa rơi xuống, một tay kia nhẹ nhàng giúp ta lau đi nước mắt.

“Có thấy kẻ khả nghi nào xuất nhập nơi này không?” Hắn thấp giọng hỏi, lại hỗn loạn vài phần ủ dột, đoán không ra hỉ giận.

Ta lập tức lắc đầu, “Ta vừa mở cửa đã thấy nương nương đã bị treo cổ ở trên xà ngang.”

Hắn nhẹ nhàng nắm tay của ta, thật lâu sau cũng không nói gì, mãi đến khi Kỳ Tinh bị vài vị thị vệ “Thỉnh” đến đây, hắn vẫn như trước nhẹ nắm tay của ta, cảm giác ấm áp du nhiên nhi sinh, vuốt ve lên trái tim đã bị kinh hách của ta.

“Tấn Nam vương, một canh giờ trước, ngươi ở đâu, đang làm cái gì!” Hắn đạm mạc bình tĩnh hỏi.

“Dĩ nhiên đi ngủ!” Kỳ Tinh tựa hồ cũng nhận thấy sự tình nghiêm trọng, phá lệ ngưng trọng trả lời.

“Ai có thể chứng minh!” Kỳ Hữu từng bước ép sát.

Thanh âm của Kỳ Tinh tuy hoạt kê nhưng vẫn không giấu được căng thẳng, “Không có!” Thực cứng ngắc hai chữ, tựa hồ sự tình từ trong bóng tối đã được dẫn dắt ra ánh sáng, ta chỉ thấy bàn tay Kỳ Hữu dần căng thẳng, có mồ hôi chảy ra, truyền tới tay của ta.

“Ngọc bội này là của ngươi.” Ngọc bội vốn được siết chặt trong lòng bàn tay từ từ xuất hiện khiến ta có thể nhìn rõ, mặt trên rõ ràng khắc một chữ “Tấn”.

Kỳ Tinh đạm tảo liếc mắt nhìn ngọc bội, lại nhìn sang ta, cuối cùng chăm chú nhìn về phía Đỗ Hoàng hậu, thực trầm trọng gật gật đầu, một câu cũng chưa nói.

“Người đâu, đem nghịch tặc dám giết mẫu hậu bắt lại cho trẫm.” Bàn tay đang nắm lấy tay ta tựa hồ ngày một siết chặt, mà ta lại không cảm giác đau đớn, chỉ là kinh ngạc nhìn hắn bị thị vệ chế trụ hai tay.

“Hoàng Thượng, cho phép ta nói thêm câu nữa.” Hắn sau một hồi trầm mặc cuối cùng chậm rãi mở miệng, đem ánh mắt dừng lại trên người ta, trên mặt lộ ra ý cười, phá lệ thê lãnh. “Có thể cùng ngươi tâm đầu ý hợp kết làm tri tâm chi giao, không quan hệ phong nguyệt, là may mắn của ta, đến nay cũng không hối hận.”

Tay của ta đột nhiên run rẩy, khóe môi giật giật, bất động nở nụ cười, ẩn chứa muôn vàn cảm xúc, có chua xót, có thoải mái, có áy náy, có sung sướng…… Cuối cùng chỉ im lặng không nói, ánh mắt nhìn theo hắn bị thị vệ áp giải đi, mãi đến khi bóng hắn mất dần ngoài cửa cung, tầm mắt của ta lại như trước không thu hồi. Tâm ta chìm sâu, nhớ về một khoảng thời gian trước, khoảng thời gian dường như đã bị lãng quên.

“Ngươi và tiểu thê tử của ngươi dạo này thế nào?” Ta một bên bắt đom đóm, một bên tìm đề tài cùng hắn nói chuyện phiếm.

Hắn ha ha cười, có chút khờ ngốc, ngay cả ta cũng khống chế không được mà cười theo hắn,“Rốt cuộc thế nào kéo dài đến tận bây giờ? Khi nào mới tính sinh một cái oa nhi (đứa con)?”

“Ta cùng với nàng đã phân phòng ngủ hơn bốn năm, ngươi cảm thấy thế nào?” Hắn sâu kín cất một tiếng thở dài, khiến động tác trong tay ta lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, hắn vẫn như trước không động đậy. Ta kêu lên một tiếng sợ hãi, “Phân phòng ngủ?”

“Nàng ngủ trong phòng, ta ngủ ở thư phòng.” Hắn bình thản đến mức dường như đây là chuyện dĩ nhiên, trong mắt hắn hoàn toàn là ý cười giỡn, ta lập tức quát hắn,“Ngươi làm sao có thể như vậy, nàng là thê tử ngươi.”

Trong mắt hắn hiện lên một tia bất đắc dĩ, “Đừng nói về nàng, nói chuyện chúng ta đi.”

Ta dùng biểu tình kỳ quái đối diện hắn, sau lảng tránh ánh mắt hắn. “Chúng ta có cái gì hay mà nói.”

“Chúng ta không phải bằng hữu sao?” Hắn giữ ta lại, sau từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội đưa vào tay ta, “Bằng hữu nên có một cái tín vật, thứ này cho ngươi.”

Ta nhìn chằm chằm khối ngọc bội khắc một chữ “Tấn” thật lâu sau lên tiếng, “Nhưng ta không có gì để cho ngươi a.”

Hắn cũng trầm tư một hồi, lại nhìn lên bầu trời không trăng đêm đó một phen, sau hướng ta ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo ta đến gần. Ta mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn đi qua, chỉ thấy hắn cúi đầu nói vào tai ta điều gì đó, thật lâu lại không nghe được có thanh âm từ trong miệng hắn truyền ra. Ta đang muốn hỏi, chỉ cảm thấy má trái truyền đến một trận cảm giác ấm áp, ta toàn thân cứng ngắc, xấu hổ nhìn hắn, trong đầu trống rỗng, hắn…… thế nhưng lại hôn ta!

Ta nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, đã thấy hắn nở nụ cười, cười đến hết sức lông bông, tựa hồ phát hiện một chuyện vô cùng mới mẻ, “Quả nhiên, cảm giác khi hôn ngươi so với hôn nữ nhân khác, thật không giống nhau.”

Mãi đến hết một hồi thần, ta mới hiểu rõ, nguyên lai hắn lấy ta làm trò cười, hại ta hạt khẩn trương một phen,“Nạp Lan Kỳ Tinh, ngươi muốn chết nha!”

Ta lẳng lặng ngồi trước cửa tẩm cung của Hoàng thượng, nhìn ánh trăng ảm đạm bị một lớp mây đen che đi, trong đầu đem toàn bộ dĩ vãng nhớ lại, nghĩ lại mà kinh hách. Kỳ Hữu đang ở ngự thư phòng cùng các đại nhân thương lượng cách xử trí Kỳ Tinh, mà ta lại bị hắn an trí ở Dưỡng Tâm điện, hắn muốn ta chờ hắn trở về, bởi vì…… Hắn có chuyện muốn nói với ta.

Bên trong tẩm cung không có một bóng người, ngoài cửa chỉ có một tiểu công công đứng giữ, không gian im lặng đến mức ta có thể nghe âm thanh lửa nến chuyển động, lại thất thần. Hoàng Thượng…… Sẽ xử trí Kỳ Tinh như thế nào? Nay thế lực của Kỳ Tinh tại triều đình đã rất có ảnh hưởng, muốn giết hắn tuyệt không có khả năng. Như vậy, chỉ có thể là lột bỏ phiên vị, đoạt đi binh quyền, giam cầm chung thân vĩnh viễn không thả?

Ta đi tới trước bàn Hoàng Thượng, đầu ngón tay nhẹ nhàng đưa về phía ánh nến, cảm giác ấm áp truyền tới đầu ngón tay, Kỳ Quốc vào lúc này lại phát sinh chuyện lớn như thế, vậy Dục, Hạ nhị quốc sẽ có thái độ gì đây? Nhất là Liên Thành, hắn sẽ mượn gió bẻ măng? Hay vẫn là bàng quan?

“Có thể cùng ngươi tâm đầu ý hợp kết làm tri tâm chi giao, không quan hệ phong nguyệt, là may mắn của ta, đến nay cũng không hối hận.”

Lời nói của Kỳ Tinh đột nhiên mạnh mẽ xuất hiện trong đầu ta, ta bất giác lẩm bẩm nói, “Đến nay cũng không hối hận…… Lúc ngươi biết là ta giá họa cho ngươi, ngươi cũng không hối hận sao?”

Một trận nóng rực đau đớn truyền khắp ngón trỏ, ta lập tức thu tay về, đầu ngón tay lúc này đã bị thiêu hồng, đau đớn tận tâm. Cùng lúc kích thích ý thức của ta, ta liền cất bước lao ra khỏi tẩm cung, ta…… muốn đi ngự thư phòng, ta muốn cứu Kỳ Tinh.

Mới chạy ra tẩm cung được vài bước, ta liền gặp phải Tĩnh phu nhân, ta sửng sờ đứng yên tại chỗ, hướng nàng hành lễ. Nàng tựa hồ thực kinh ngạc khi nhìn thấy ta lúc này, sợ sệt hồi lâu, “Ngươi như thế nào có mặt tại đây?”

Thấy nàng tựa hồ không có ý cho ta đứng dậy, ta chỉ có thể lẳng lặng quỳ, để cảm giác đau đớn lan tràn khắp đầu gối, “Hồi phu nhân, là Hoàng Thượng muốn nô tỳ ở đây chờ ngài.”

“Hoàng Thượng?” Nàng thì thào tự nói một phen, thật lâu sau mới nói nói, “Ngươi hiện tại có thể đi rồi.”

“Là à Hoàng Thượng muốn nô tỳ ở đây chờ ngài.” Ta nặng nề lặp lại một lần, thanh âm đề cao rất nhiều, ý tứ khiêu khích rất hàm xúc.

Tĩnh phu nhân biến sắc, “Lời của bản cung ngươi cũng không nghe? Thật to gan.” Nàng lập tức hướng tả hữu hai vị công công phân phó, “Vả miệng cho ta.”

“Vâng!” Vừa nhận được mệnh lệnh, bọn họ liền hướng ta mà đến, ta vừa thấy không ổn, lập tức đứng dậy, liên tục lui về phía sau vài bước,“Ôn Tĩnh Nhược, là Hoàng Thượng muốn ta ở đây chờ ngài trở về, ngươi muốn cãi mệnh lệnh của Hoàng Thượng?”

Nàng kiều mỵ cười, bước về phía ta, một tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt ta, “Nha đầu xấu xí, thân phận lại ti tiện, người như ngươi cũng muốn đoạt thánh sủng, thật sự là không biết tự lượng sức mình.”

Ta đột nhiên ngẩn ra, nhìn thấy trước mặt xa xa đang có mấy bóng người tiến về phía này, mỉm cười, lặng yên thu hồi ánh mắt, cúi xuống bên tai nàng nói nhỏ, “Ngươi cũng chỉ là con gái một nhà đò, thân phận và năng lực có thể cao quý đến nào đây?”

Tựa hồ nói đến chỗ đau của nàng, Tĩnh phu nhân hung hăng vung tay, tặng cho ta một cái tát, tiếng vang thanh thúy tràn ngập bốn phía. Mặt của ta xoay hẳn về một bên, cảm giác có huyết tinh tràn vào khoan miệng, má phải truyền đến cảm giác đau đớn nóng rực.

“Ôn Tĩnh Nhược!” Một tiếng gầm lên giận dữ từ cách đó không xa truyền đến, tiếng động lãnh lệ không ngừng vọng ở chung quanh, sắc mặt nàng biến đổi, cứng ngắc xoay người nhìn vẻ mặt thịnh nộ của Hoàng Thượng.

“Ngươi cũng quá làm càn đi!” Hoàng Thượng bước nhanh mà đến, lướt qua vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của Tĩnh phu nhân, đi đến bên người ta, xem xét vết thương trên mặt ta, “Ngươi không sao chứ?”

Ta đạm cười lắc đầu,“Nô tỳ không có việc gì.”

“Hoàng Thượng ta……” Tĩnh phu nhân đột nhiên kéo lấy tay áo Hoàng Thượng, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, suy nghĩ muốn giải thích chuyện vừa rồi, lại bị hắn đẩy ra, “Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi, cút!”

Điều này khiến Tĩnh phu nhân nước mắt như mưa, vẻ mặt xấu hổ mà đi, Kỳ Hữu trong mắt lại không có một tia đau lòng, chỉ lẳng lặng hướng tẩm cung bước vào, ta lại thủy chung đứng tại chỗ, giật mình quay đầu nhìn bóng dáng hắn, cao ngạo thanh tuyệt. Bỗng nhiên hắn dừng lại bộ pháp, quay đầu nhìn ta,“Đi thôi.”

Ta vẫn đặt ánh mắt trên người hắn, một tấc không dời, “Ngài…..” Một chút cảm giác rất kỳ quái từ tâm dâng lên, trên mặt hắn nhìn không ra cảm xúc gì, như trước lộ vẻ cười nhạt, nhưng mâu trung lại không một chút ấm áp. Ta biết, hắn vì mẫu hậu của mình mà đau thương, cho dù hắn hận nàng như thế, chung quy máu mủ tình thâm, có ai có thể trơ mắt nhìn thân nhân uổng mạng mà vẫn có thể thản nhiên?

“Muốn trẫm ôm ngươi đi vào?” Một câu nói như đùa từ trong miệng hắn xuất ra, ta sửng sốt, sau chuyển cười, “Vâng!”

Vốn chỉ là lời nói vui đùa, không muốn làm thực, lại phát hiện hắn lại thật sự quay lại, dang tay ôm lấy ta, đi vào tẩm cung. Ta tuy có kinh ngạc, lại chưa biểu hiện ra ngoài, “Hoàng Thượng…… Tấn Nam vương án tử, các đại thần nói như thế nào?”

“Ngươi hy vọng trẫm xử trí như thế nào?” Cúi đầu ngưng mắt nhìn ta một cái, đem vấn đề chuyển sang cho ta.

Ta âm thầm suy tư ý tứ trong lời nói của hắn, giống như đang thử ta, ta buồn bã thở dài, nhẹ ngồi trong lòng hắn nói, “Hoàng Thượng gia sự, nô tỳ không tiện nhiều lời.”

“Là không tiện hay là không dám?” Hắn đã ôm ta đi vào tẩm cung, thủ vệ bên ngoài thuận tay đem chu môn nhẹ nhàng đóng lại.

Hắn đang ép ta sao? Ta đây nên trả lời như thế nào mới thỏa đáng, “Nô tài nghĩ, hắn dù sao cũng là ca ca ngài, mặc dù không……” Ta nhỏ giọng muốn thay Kỳ Tinh nói chuyện, lại vì tiếng cười khẽ của Kỳ Hữu mà cấm khẩu, nghi hoặc nhìn hắn cười đến phá lệ hư vô.

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đem ta đặt lên long sàn mềm mại, ánh mắt thâm sâu nhìn ta một lúc, “Giá họa cho hắn là ngươi, giờ muốn giúp hắn thoát tội cũng là ngươi. Nói cho trẫm, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Tâm ta vì lời ấy mà căng thẳng, hô hấp một hơi, hắn thế nhưng biết được. Hắn nếu đã biết chân tướng sự việc, lại vì sao buông tha ta? Cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu ta chính là — Hàn Minh, bởi vì, Đỗ Hoàng hậu chính là do hắn giết chết!

Khi ta đẩy ra cánh cửa đóng chặt của Bích Trì cung, hình ảnh đầu tiên xâm nhập vào mắt chính là một hắc y nam tử tay dùng bạch lăng (lụa trắng) gắt gao siết lấy cổ Đỗ Hoàng hậu, bà liên tục liều mạng giãy dụa, muốn la lên lại nhưng cổ họng lại không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào. Lúc bà phát hiện ta đứng ở ngoài cửa, liền vung hai tay hướng ta cầu cứu, ta lại chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ, dại ra nhìn hắc y nam tử, mà hắn lại đúng là Hàn Minh.

Ta sớm quên la lên.

Mãi đến khi bà vô lực giãy dụa, hai tay như lá úa, héo tàn vô sức mà rơi xuống, cuối cùng ngã xuống mặt đất lạnh như băng, ánh mắt lại thủy chung hung hăng trừng ta, giống như …… Ta chính là hung thủ giết người.

Hàn Minh đưa mắt nhìn ta – thủy chung vẫn đứng như tượng tại cửa, mâu trung hiện lên thần sắc phức tạp, cuối cùng không nói lời nào, từ trong vạt áo lấy ra một khối lệnh bài kim quang lòe lòe. Muốn nhét vào trong tay Đỗ Hoàng hậu đã chết, nương theo ánh trăng thảm đạm, một chữ “Tấn” phản chiếu vào mắt ta, ta lập tức hiểu được một hồi giá họa tiết mục này.

“Đợi chút.” Ta đột nhiên kêu lên, thanh âm dồn dập phiêu đãng bốn phía, âm trầm lạnh lẽo, ta từ bên hông lấy ra một khối ngọc sáng trong, mặt trên rành mạch khắc một chữ “Tấn”.

“Dùng thứ này sẽ khiến người khác dễ dàng tin tưởng.” Hơi dùng một chút lực, đem ngọc bội ném, ngọc bội ở không trung vẽ một độ cong hoàn mỹ, cuối cùng rơi vào tay hắn.

Hắn cái gì cũng không hỏi, chỉ đem khối ngọc kia nhét vào trong tay bà, sau đó dùng khinh công trác tuyệt phiêu nhiên từ sau cửa sổ bay vọt đi. Một lát sau, ta thét một tiếng chói tai vang vọng tận trời, cái gì cũng không kịp nghĩ, quanh quẩn trong đầu ta là đôi mắt u oán kia, đến chết vẫn trừng trừng nhìn ta. Một màn này cứ như khắc sâu trong đầu, không cách nào gạt khỏi.

Khi đó ta căn bản không kịp nghĩ nhiều, Hàn Minh rốt cuộc muốn làm cái gì, hắn nghe ai sai sử. Ta chỉ biết, mục đích của hắn là muốn giá họa Kỳ Tinh, cái chết của Vân Châu lại dũng mãnh tá hiện trong tâm trí, nếu không phải vì hắn thủy chung nhớ thương đế vị kia, nếu không phải vì hắn tìm tìm cách hãm hại Kỳ Hữu …… Bọn họ làm sao lại bất đắc dĩ đến mức đem Vân Châu đẩy ra làm con cừu non thế tội. Nghĩ đến đó, ta liền quyết tâm hỗ trợ Hàn Minh một tay.

Tới tận bây giờ, Kỳ Hữu một câu đem ta đánh tỉnh, càng làm cho ta nhận rõ vấn đề, một việc không có khả năng xảy ra đã trở thành hiện thực. Hàn Minh cư nhiên chịu Kỳ Hữu sai sử! Vì sao, chỉ vì trừ bỏ Kỳ Tinh mà thôi, hắn lại nhẫn tâm xuống tay đối với mẫu hậu của mình, hắn thật sự có thể diệt sạch nhân tính như thế sao?

“Nàng có biết, trước khi Vân Châu chết, ta từng nhận lời với nàng ấy một việc, một việc rất quá đáng.” Thanh âm của hắn từ từ truyền đến, đánh gãy suy nghĩ trong ta giờ phút này, “Thay Thẩm gia mấy chục nhân mạng báo thù, ta là vua của một nước, một lời nói ra đáng giá ngàn vàng, cho nên không thể không giết mẫu hậu. Tuy rằng bà chưa bao giờ đối đãi ta như cốt nhục thật sự, tuy rằng bà chưa làm được dù chỉ một phần trách nhiệm của người làm mẫu thân, nhưng bà chung quy là mẫu hậu của ta, dù có trăm ngàn mưu tính cũng không đành lòng. Nhưng bà giết hại Thẩm gia trên dưới mấy chục nhân mạng là sự thật, đồng thời, ta cũng nghĩ đến kế nhất tiễn hạ tam điêu, thứ nhất có thể vì Vân Châu báo thù, thứ hai đem dã tâm bừng bừng của Kỳ Tinh nhanh chóng tiêu diệt.” Thanh âm của hắn dần dần mang theo tình cảm, thanh âm chiến túc, bàn tay nắm chặt tay ta cũng có chút vô lực.

“Như vậy con điêu thứ ba đâu?” Ta đem lời muốn nói đem ra khỏi miệng, chợt ngưng bặt, ta chợt cả kinh nhận ra, hắn cùng với ta nói chuyện nãy giờ chỉ luôn xưng “Ta” mà không phải “Trẫm”, hô hấp của ta bắt đầu gấp gáp, đáy lòng tràn ngập một cảm giác mát lạnh.

Hắn nâng tay xoa xoay gáy ta, ôn nhu chạm đến cánh môi ta, rồi chuyển sang hai má, cuối cùng là đôi mắt ,“Có thể đem nàng vĩnh viễn ở lại bên người ta.” Chạm nhẹ hết gương mặt của ta, hắn cười ôn nhu đến tao nhã, cố gắng giấu giếm bao nhiêu tang thương cô tịch, thần sắc phức tạp tuôn trào khó che giấu, “Phức Nhã, bốn năm trước ta đã mất đi nàng một lần, bốn năm sau, ta tuyệt đối sẽ không buông tay.”

“Ngươi… Khi nào đã nhận ra.” Ta đè nén từng đợt sóng ngầm mãnh liệt trong tâm, thấp giọng hỏi.

Thanh âm của hắn cũng trầm thấp vài phần, xuất hiện vô hạn nhu tình, “Còn nhớ rõ nàng đã nhờ Kỳ Tinh đưa tin không? Lạc hương tán tận phục không yểu, mộng đoạn tư nhã lâm vị tuyền. Cả ý của câu này, chẳng phải là hai chữ “Phức Nhã” sao? Lúc đầu ta còn tưởng Kỳ Tinh cố ý thử ta, nhưng lúc ở Vị Tuyền cung ta lại nhìn thấy nàng……”

“Vì sao ngươi không nghĩ là Châu nhi viết?”

“Châu nhi căn bản không biết tên nàng là Phức Nhã, làm sao có thể viết ra câu thơ này. Huống hồ…… thanh âm của nàng, ánh mắt của nàng, chữ viết của nàng, ta như thế nào lại không nhìn ra? Còn có căn phòng tràn ngập ánh sáng của đom đóm, chỉ có nàng mới có thể vì ta và Châu nhi mà dụng tâm bắt giữ, cũng chỉ có nàng mới có thể hiểu rõ tâm tư ta như thế.” Từng câu từng chữ ngắn ngủi như thế cứ liên tục nói ra, nói hết nguồn căn, tựa như mùa đông cho chút gió lạnh nhẹ thổi vào tâm ta, xua tan mọi thống khổ, bi ai.

Nguyên lai, chàng từ ngày ấy đã nhận ra ta, ta lại vẫn ngây ngốc nghĩ rằng chàng cái gì cũng không biết, thậm chí còn muốn thành toàn cho chàng cùng với Vân Châu, không ngờ, người mù mịt chẳng hay biết gì lại chính là ta.

“Đừng trách ta đến tận lúc này mới hướng nàng từa nhận hết thảy, nếu không phải Kỳ Tinh cố sức ép sát, muốn lợi dụng nàng áp chế ta…… Ta chỉ có thể hờ hững đối đãi cùng nàng, nàng có biết ta phải nhẫn nại biết bao mới có thể kiềm nén xúc động muốn ôm nàng vào lòng.” Một câu rồi lại một câu, từ tuy ít nhưng hàm ý vô cùng ô tận, những lời này từ miệng Kỳ Hữu thoát ra, từng câu từng chữ đều chân thực như vậy.

Mà ta, lại không nói gì.

Tất cả tâm tư của nửa đời người, chỉ tựa một làn mây khói, lượn lờ tiêu tán, đến cuối cùng hóa thành một tiếng than nhẹ, một chút ngưng lệ ….

Đêm đó, bên trong tẩm cung ảm đạm phiêu phong, ánh nến tắt hẳn, sa liêm khẽ che. Chàng gắt gao ôm lấy ta đi vào giấc ngủ, đầu nhẹ tựa vào cổ ta, không nói bất kỳ điều gì, nhưng đôi tay mạnh mẽ đó lại cường ngạnh ôm lấy vòng eo ta.

Ta tuy có rất nhiều, rất nhiều điều nói muốn hỏi chàng, nhưng lại chưa mở miệng, bởi vì ta biết, giờ phút này chàng chỉ muốn được yên lặng. Ta thậm chí ích kỷ đến mức không nói cho chàng biết nguyên nhân thật sự khiến mẫu hậu bỏ rơi chàng, chỉ sợ khiến chàng càng thêm hối hận tự trách, trên lưng của chàng đã phải gách vác rất nhiều thứ, ta chỉ nguyện ở lại bên chàng bầu bạn tả hữu, giúp chàng bù đắp bi thương nửa đời người. Đã vậy, cứ để cho chàng nghĩ rằng…… Đỗ hoàng hậu cho tới bây giờ chưa từng thật tình đối đãi mình đi.

Nghĩ đến đó, ta liền tựa vào vòng ngực đó, bình yên ngủ.

Mông mông lung lung, chợt thấy có bóng dáng chớp lên trước mắt ta, ta thực không tình nguyện mở mắt, mê mang nhìn vẻ mặt đạm cười Kỳ Hữu, chàng nói, “Đã lâu lắm rồi, không được nhìn thấy dung mạo của nàng khi ngủ say, thật sự tuyệt đẹp.”

Ta chợt mỉm cười, trong nháy mắt, tâm của ta đã được lấp đầy, thật viên mãn, cảm giác này ngọt ngào như ăn một quả cam vậy, chàng thật sự không quan tâm đến dung mạo của ta sao? Trong lòng còn có chút bất an, đã thấy chàng cúi đầu hôn lên môi ta, trong một khắc chạm nhau kia, một luồng điện mạnh mẽ, tê dại khiến ta khinh ngâm một tiếng, cùng chàng gắn bó gian giao triền khiến ta điên đảo như say rượu, ta vô hình lạc lối trong ôn nhu vô hạn cùng bá đạo chiếm lĩnh, khẽ nhắm mắt, cảm giác từng nhịp thở của tình dục.

“Hoàng Thượng!” Thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, “Đã đến lúc tảo triều.”

Hắn nhẹ nhàng buông, nhưng đôi môi vẫn di chuyển khắp môi, mũi và gò mà của ta, tình ý chưa hết. Ta nhẹ nhàng đẩy ra, mới phát hiện sắc trời sớm đã tảng sáng,“Nên đi tảo triều rồi.”

Chàng có chút không tình nguyện đưa tay mơn trớn tóc ta, than nhẹ một tiếng, “Phức Nhã.” Lại gắt gao cầm hai tay ta, mười ngón tay đan chặt vào nhau, tựa như không thể tách ra, “Sinh tử khoát khế, tình định tam sinh diệc bất hối .” (Sinh tử đã viết rõ ràng trên giấy, tình này đã định, ba kiếp cũng không hối)

Nghe vậy, ta gắt gao tựa đầu vào trước ngực chàng, dùng sức ôm chặt thắt lưng vững vàng đó, vùi đầu vào trong lòng chàng, nghe tiếng tim chàng đập hỗn loạn, ngâm nhiên cười,“Ta cũng như thế!”

“Hoàng Thượng!” Ngoài cửa, Từ công công lại bất an lên tiếng thúc giục, kết quả tự rước lấy một trận uấn giận của Kỳ Hữu,“Trẫm đã biết!”

Ta cười thấp một tiến, lách mình ra khỏi vòng tay chàng, khiến chàng không khỏi giật mình một cái, có chút mất tự nhiên buông ta, xoay người xuống giường, lệnh cho nhóm nô tài tiến vào giúp thay quần áo. Mà ta vẫn như trước lẳng lặng ngồi nguyên tư thế bên trong sa trướng, mắt nhìn chăm chú chàng đang được một đám nô tài vây quanh giúp thay y phục. Nhất cử nhất động xác thực mang theo khí thế vương giả, chỉ là cả người tản ra một cỗ lãnh khí khiến cho người ta chỉ nhìn thôi đã khiếp sợ.

“Hoàng Thượng……” Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện rất trọng yếu, vội vàng thốt ra, âm lượng cũng bất giác đề cao vài phần.

“Ân?” Chàng quay đầu nhìn ta, các nô tài không vì động tác xoay người của chàng mà dừng đi công việc, cẩn thận nương theo chàng mà thay đổi vị trí, tiếp tục lên đến những phụ kiện phía cao hơn của long bào.

“Tội của Kỳ Tinh…… Hoàng Thượng tính……” Lời của ta mới nói đến một nửa, đã hoạt kê mà dừng lại, bởi vì đồng tử chàng đã hơi ám sắc, tê mâu trầm xuống, chú ý đến điểm khác thường này, ta âm thầm thở dài, không dám hỏi tiếp.

Chàng không trả lời ta, bỗng nhiên xoay người, không hề nhìn ta, nhóm nô tài ba chân bốn cẳng giúp chàng thay quần áo, tẩm cung nhất thời im lặng, mang theo chút khủng bố âm trầm. “Lát nữa ta cho người đến truyền cho nàng một khẩu dụ, nàng đi xem Kỳ Tinh đi.”

Ta đột nhiên giật mình, chàng có ý tứ gì? Chẳng lẽ chàng muốn — giết không tha? Chàng chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, đang muốn hướng ra ngoài mà đi, ta đột nhiên hoàn hồn, lao nhanh xuống giường, trong miệng dồn dập hô, “Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng……” Sau đó kéo lấy cánh tay chàng, khiến chàng phải dừng bước.

Chàng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn ta một cái,“Trẫm ý đã quyết!” Bốn chữ này như một chậu nước đá, đem toàn bộ hy vọng ta níu kéo được tiêu diệt toàn bộ.

Cuối cùng ta chỉ có thể hóa tượng tại chỗ, nhìn thân ảnh chàng dứt khoát rời đi, run run đôi môi, vô lực ngã ngồi trên mặt đất, thật là giết không tha sao?

Sau nửa canh giờ, Hoàng Thượng quả nhiên phái người cho ta một đạo thủ dụ làm cho phép ta có thể ra vào Thiên Lao gặp Kỳ Tinh, ta hai tay nắm chặt, đứng đứng cửa Thiên Lao do dự có nên hay không đi vào, sau khi đi vào nên đối mặt hắn như thế nào, lại nên cùng hắn nói cái gì? Ban nãy tình cờ gặp Nam Nguyệt đi chung một đường, trong tay nàng cầm theo thực hộp, ánh mắt oán giận nhìn chằm chằm ta.

Ta bỗng dưng lại chột dạ, nhìn nàng khinh thường lướt qua ta, muốn tiến vào Thiên Lao, lại bị thị vệ trông coi ngăn cản. Nàng rút ra hoàng kim rực rỡ muốn hối lộ bọn họ, nghĩ như vậy liền có thể vào gặp Kỳ Tinh, lại bị thị vệ quát lớn vài tiếng, tiền tài cũng không thể sở động. Nhìn vẻ mặt nàng vừa thất vọng vừa sốt ruột, ta rốt cục vẫn là cất bước hướng về phía nàng, đem thủ dụ của Hoàng Thượng đưa ra, dễ dàng mang theo Nam Nguyệt tiến vào Thiên Lao. Bên trong Thiên Lao tối như mực một mảnh, gần đó có mấy ánh lửa đem bốn phía chiếu sáng lên, miễn cưỡng có thể nhìn được đường đi.

Ta vẫn đi phía sau Nam Nguyệt, nàng ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không, chỉ chăm chăm tiến về phía trước. Ta cũng không nói gì, cứ nhắm theo cước bộ của nàng rồi bước theo, đột nhiên nàng dừng lại cước bộ, hô to một tiếng,“Vương gia!”

Ta tránh ở một bên không dám hiện thân gặp hắn, ta…… không còn mặt mũi nào gặp hắn, chỉ có thể tinh tế lắng nghe bên trong động tĩnh, nhưng người trong lao lại lặng im.

Nam Nguyệt nhẹ nhàng buông thực hộp trong tay, “Vương gia, Nam Nguyệt đến thăm ngài, ngài ăn vài thứ đi.” Nàng đem một mâm đồ ăn bưng ra, theo khe hở nhà lao nhét thức ăn vào.

Như trước không người nói chuyện, Nam Nguyệt đột nhiên quỳ xuống, lên tiếng khóc lên,“Vì sao không giải thích, ngài rõ ràng có thể giải thích, ngọc bội kia đã sớm không ở trên người ngài.” Trong giọng nói có ẩn nhẫn, kích động, ám trách……“Có phải hay không bởi vì nàng?” Nàng đột nhiên hét lớn, rưng rưng liếc nhìn ta, ý tứ khiển trách vô cùng hàm súc, rõ ràng.

Ta chậm rãi nhích chân, từ một bên đi tới trước lao, nhìn Kỳ Tinh bên trong, dung nhan tiều tụy, búi tóc hỗn độn, ánh mắt hãm sâu, gương mặt tái nhợt, hắn ngồi trên giường đá, yếu ớt dựa vào đống rơm. Một Kỳ Tinh luôn luôn hăng hái, thế nhưng biến thành cái dạng này, đều là ta hại! Nếu không phải ta đem khối ngọc bội giao cho Hàn Minh, hắn sẽ không hết đường chối cãi như thế, ta cúi đầu gọi, “Kỳ Tinh!”

Hắn rốt cục giật mình, vươn tay ngóng nhìn ta, liếc mắt một cái, chua xót cười, không nói gì rồi lại cúi đầu xuống, tự nhìn đắm mình trong ý nghĩ nào đó.

“Ăn một chút gì đi.” Ta ngồi xổm xuống, đem một chén cơm đặt ở trong tay, hy vọng hắn có thể lại đây ăn chút gì, hẳn là cả một ngày chưa ăn cơm rồi.

Nam Nguyệt một phen đoạt chén cơm trong tay ta, đem ta đẩy ra, ta không hề đoán trươc, liền ngã xuống đất, “Không cần ngươi tới giả vờ hảo tâm, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao, giá họa Vương gia chính là ngươi, ta tận mắt thấy hắn đem ngọc bội tặng cho ngươi!” Một chữ một câu, như đao nhọn giày xéo trong tâm ta.

“Nam Nguyệt! Là ta cam tâm tình nguyện.” Khàn khàn một tiếng, đem thanh âm kích động, thê lương của Nam Nguyệt cắt đứt, “Nếu ta giải thích…… Ngươi sẽ cùng ta bị trói đem vào Thiên Lao.” Hắn giống như than nhẹ, hít sâu một ngụm khí lạnh, hướng ta đi tới.

“Ngươi không cần áy náy, cho dù không có ngươi, Nạp Lan Kỳ Hữu cũng sẽ tìm ra một lý do hoàn hảo đem ta đưa vào Thiên Lao!” Hắn đến đến giây phút này vẫn còn muốn trấn an ta, muốn ta không cần áy náy? Hắn nghĩ ta thế nào lại không áy náy?

“Ta đi tự thú, là ta hãm hại ngươi……” Thanh âm của ta dần dần yếu đi, quay người lại muốn chạy ra ngoài, cánh tay lại bị Kỳ Tinh hung hăng trụ lại, ta lăng lăng nhìn hành động này của hắn.

“Ta thua, hoàn toàn thua!” Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, bàn tay nắm lấy cánh tay ta cũng vô lực buông thõng, “Nạp Lan Kỳ Hữu thật là vị Kỳ chủ có một không hai, ta Nạp Lan Kỳ Tinh thua tâm phục khẩu phục!” Trong miệng lại có ý khâm phục, ta không hiểu nhìn hắn, muốn từ trong ánh mắt hắn tìm ra ý tứ chân thật.

“Hắn so với ta cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, như trước lợi dụng ngươi.” Ánh mắt hắn đột nhiên trầm xuống, mỉm cười nhìn ta, lại hơn vài phần thoải mái,“Chỉ tiếc, ta thua ở chỗ ta không nắm được trái tim của ngươi!”

Ta chợt rùng mình, ánh mắt sáng ngời nhìn theo hắn,“Ngươi đang nói cái gì!”

“Ngươi nghĩ vì sao hắn cho phép ngươi vào đại lao gặp ta? Hắn biết rõ tại triều đình thế lực của ta đã thâm căn cố đế, muốn giết ta căn bản không có khả năng. Hôm nay hắn lại đem ngươi đưa đến nơi này, cũng chỉ vì muốn nhắc nhở ta, chỉ cần ta có ý định cầu sinh, ngươi tất phải thay ta bồi táng.” Hắn ha ha cười, cười đến thê lương,“Canh bạc này, hắn thắng, ta thua.”

Tay của ta đột nhiên siết chặt lấy cửa lao, mơ hồ sinh cảm giác đau đớn, ta không tin chuyện này là thật, “Không có khả năng, hắn làm sao có thể lợi dụng ta!” Liền một hồi, ta như thế kích động, ta tuyệt đối không tin, Kỳ Hữu vì muốn giết Kỳ Tinh, ngay cả ta cũng coi là quân cờ.

“Ngươi quá ngây thơ rồi, nếu ta không chết thì kẻ phải chết chính là Nạp Lan Kỳ Hữu.” Hắn oán hận đấm vào thanh sắt phòng giam một quyền, ta thấy máu từ mu bàn tay hắn tràn ra, màu máu đỏ tươi kích thích tư tưởng của ta, khiến ta tiếp nhận được chuyện này là thật.

Kỳ Hữu quả thật lợi dụng ta, nhưng mà, “Cho dù như thế, ta vẫn muốn đi tự thú, nếu như Hoàng Thượng thật sự muốn giết ta, ta cũng cam nguyện!”

“Nha đầu!” Hắn mạnh mẽ hét, “Cho dù ta tránh thoát lúc này đây, vẫn còn vô số lần nguy hiểm đang chờ ta. Thỉnh người đừng khiến ta khó xử, ta sở dĩ không giải thích chính là muốn bảo vệ ngươi, ngươi đến bây giờ còn không hiểu sao?”

“Ta không rõ, ta không rõ! Ta không muốn ngươi chết!” Ta điên cuồng hô vài câu, thanh âm không ngừng quanh quẩn ở lao trung trống vắng, nước mắt sớm tràn ra như nước chảy. Lúc giá họa hắn, ta như thế nào cũng không ngờ Hàn Minh lại chịu Kỳ Hữu làm chủ, mục đích chỉ vì hoàn toàn diệt trừ Kỳ Tinh! Vì sao, vì sao lúc đó ta bị cừu hận che mắt, mù quáng không để ý hậu quả, phạm phải sai lầm nghiêm trọng như thế.

Hắn đột nhiên đem chiếc đĩa trước mặt đập vỡ, tiếng vang thanh thúy truyền khắp bốn phía, khiến ta kinh ngạc nhìn. Hắn đập đĩa…… hắn đang muốn làm gì!

Chỉ thấy hắn ngồi xổm xuống, nhặt lên một mảnh vỡ bén nhọn, vừa cười vừa nói, “Nha đầu, ngươi biết không, ta là thật sự coi ngươi là bằng hữu tri kỷ …… Lợi dụng ngươi ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.” Tay hắn vừa động lực, mảnh vỡ liền xẹt qua cổ tay, máu không cách nào kiềm chế trào ra, “Nhưng lúc này, nếu phải dùng cái chết của ngươi để đổi lấy sự sống cho ta…… Ta tuyệt đối làm không được!”

Ta còn trong một khắc sợ sệt, đột nhiên một thanh âm so với ta còn nhanh hơn, nàng hét lên chói tai, “Không cần a…… Vương gia!” Một tiếng thét chói tai này liền khiến hoàn hồn, ta hô to cho các thị vệ ngoài cửa nghe, “Người đâu mau đến đây…… Kỳ Tinh, Kỳ Tinh tự sát…… Mau tới a!!” Ta khàn khàn hô hoán, điên cuồng đập cửa sắt, như thể muốn nó rơi xuống, nhưng nó vẫn không chút sứt mẻ.

Hồi lâu, một vài thị vệ chạy tới, luống cuống tay chân mở cửa ra, ta liền vọt vào, ôm lấy hắn lúc này đã ngã xuống mặt đất, máu nhiễm đỏ mặt, nhiễm đỏ cả làn váy của ta, “Mau mời ngự y…… Mau mời……”

Hắn phản thủ nắm chặt tay ta, “Nha đầu, từng đối với ngươi lợi dụng, ta…… Thật sự, thật sự có lỗi!”

“Ta đã sớm không còn trách ngươi, ngươi…… Ngươi đừng nói nữa!” Ta mơn trớn cổ tay hắn, máu như chảy cả vào lòng bàn tay, mu bàn tay toàn bộ nhiễm hồng, phá lệ hãi mục chói mắt.

“Như vậy, ta liền…… có thể an tâm ly khai!” Hắn sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mê ly.

Ta dùng sức loạng choạng ôm lấy hắn, “Không thể…… Ngự y lập tức đến, ngươi kiên trì…… kiên trì.”

Hắn hơi thở mong manh ai thán một tiếng, “Phù hoa danh lợi thật sự…… chỉ là công dã tràng, ta sớm nên nghe lời ngươi nói, buông tay với cái vị trí …… không thuộc về ta, nha đầu…… Đáp ứng ta, đừng để bị hậu cung …… đẫm máu ô nhiễm, ngươi hãy rời khỏi đây, xa chừng nào hay chừng đó. Kỳ Hữu…… không phải là bến đậu cuối đời cho ngươi, ngươi thuộc loại…… thuộc loại……” Thanh âm của hắn dần dần yếu đi, trầm xuống, nhỏ dần…… Cuối cùng đôi môi không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào, toàn bộ thân thể vô lực buông thõng xuống, bàn tay siết chặt tay ta đã không còn một điểm khí lực, gương mặt đầy máu gục sang một bên.

“Vương gia!” Nam Nguyệt thê lương khóc thét một tiếng, nước mắt như vỡ bờ mà rơi, dùng sức đập đầu một cái, vô lực nhào vào trong, lên tiếng khóc lớn.

Ta lăng lăng chứng kiến hết thảy, dĩ nhiên không thể nói gì, ta không hề dự đoán được, lần này ta vào thăm, chẳng khác nào thay hắn chăm sóc người nhà trước lúc lâm chung! Đây gọi là nước đổ khó hốt sao? Ta tự tay đẩy một người mình coi là bằng hữu tri kỷ, đẩy y vào tuyệt lộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.