Tử Mạc Doanh thả ống tay áo bào dài xuống, chậm rãi bước về phía cửa kính: “Quốc Công thực khách khí. Bản vương tại đây xin đa tạ.”
“Ai nha, An vương gia nói vậy khiến ta thực sự thụ sủng nhược kinh a.” Trên mặt tám mười phân đều là đắc ý, Tư Đồ Hựu nghĩa lễ đáp lại, “Vậy không dám làm phiền vương gia, bổn công có chút sự tình cần phải giải quyết, xin phép bổn công cáo từ.”
Nhưng nào Tử Mạc Doanh nào có dễ dãi như vậy, hắn chống tay, dựa người vào mặt kính, nói:“A, khoan, Minh Quốc Công khoan hãy vội đi. Ta còn có chuyện muốn nói.”
“Vậy chẳng hay Vương gia có điều gì muốn sai bảo?” Tư Đồ Hựu như cũ duy trì thực tốt vẻ mặt ôn hòa, song vẫn chẳng thể giấu được nét âm ngoan cùng ác độc.
“Ai nha...” Tử Mạc Doanh cố ý ngân thực dài ngữ điệu, “Ta có chút chuyện này, không biết Quốc công có thể hay không ưng thuận a...”
“Xin Vương gia cứ nói, lão phu nhất định sẽ dốc sức để hỗ trợ ngài.” Khẩu thị tâm phi, Tư Đồ Hựu trợn mắt nói dối.
“Chẳng là...” Gật đầu mấy cái, Tử Mạc Doanh ngượng ngùng, “Xin hỏi Quốc công, chẳng hay Quốc công vui lòng cho ta biết danh tính của hai vị cô nương đây?”
Cái...!?
Tất cả mọi người đều không khỏi kêu lên.
Đường đường là An Vương gia Tử Mạc Doanh ngọc thụ lâm phong, thiên hạ nữ tử thiết tha mơ ước, như thế nào sẽ coi trọng hai nữ nhân kia? Lại còn là tiểu thiếp qua tay Tư Đồ Hựu?
Từ khi nào ánh mắt Tử Mạc Doanh lại xuống thấp như vậy? Viêm Nhung quốc công chúa mấy lần sang hòa thân còn từ chối, nay cư nhiên lại...!?
Đúng là hai nữ nhân này quả là có chút tư sắc, bất quá, so với Viêm Nhung Quốc công chúa tu hoa bế nguyệt, danh môn khuê các, lịch thiệp đoan trang căn bản không có xứng làm nền!
Lại có người nghĩ đây là An Vương đùa giỡn, nhưng trái với ý nghĩ của mọi người, Tử Mạc Doanh lại thập phần chân thành, mắt hoa đào rũ xuống tựa như chứa một dòng nước ấm chảy qua, gương mặt tuấn tú ửng đỏ, tuyệt đối là bộ dáng si tình lệnh người khác chết mê chết mệt.
Hoa đào tháng ba nở rộ cơ hồ đều bay ra tới...
Hảo tuấn mỹ nam tử a.
Tử Minh Phi ngồi trong cũng hơi kém bị sặc nước. Cái hoàng đệ vô sỉ láu cá này chính là chuyên gia giở trò lưu manh chọc ghẹo phụ hoàng nổi điên, nay lại định phô trương cho bàn dân thiên hạ đều rõ độ dày của mặt hắn? Quả thực là vô dược chữa trị.
Nhưng là, ngoại trừ Tử Minh Phi cùng Tử Du Tư vốn lớn lên từ nhỏ với Tử Mạc Doanh, ở đây nào có ai nhìn ra được hắn chơi đùa?
Tư Đồ Hựu nghiễm nhiên không có thuộc vào phạm trù đó. Lão chính là ghét cay ghét đắng lũ trẻ ranh sinh ra tước vị so với lão còn cao hơn, báo hại lão phải nhún nhịn trong mỗi lần thiết triều.
Hai tiểu thiếp như hoa như ngọc này chính là lão mới vừa dụ dỗ về được trong đợt thị sát trước, vốn là tiểu thư nhị phòng trong gia đình phú hào đệ nhất đệ nhị của châu đó, lớn lên kiều diễm hơn người, dĩ nhiên tâm khí cao ngạo, muốn gì phải được nấy. Lão phải tân tân khổ khổ mới đem các nàng âu yếm bên người, hưởng dụng không bao lâu liền phải cấp gả bán để lấy lòng một tiểu tử ranh?
Nếu không phải ngại tiểu tử này là sủng nhi của Hoàng thượng, lão cũng sẽ không có bộ mặt tốt như vậy.
Bất quá, hôm nay, rồng bơi nước cạn cũng sẽ bị tôm giễu, Tử Mạc Doanh rời khỏi hoàng cung cũng đừng hòng làm phách.
Về phần hai nữ nhân Dương Dương cùng Khuê Liên kia vốn đang choàng vai Tư Đồ Hựu làm nũng, nghe nghe Tử Mạc Doanh nói mấy câu, thần hồn đều đã phi thiên tận cửu trùng thiên, mê đắm cùng vui sướng đến ngây người.
An Vương gia kiểu gì danh tiếng đều đã vang xa, nay lại chủ động hỏi tên các nàng, đều nói nằm mơ cũng còn cười tỉnh. Đãi ngộ đó thường nhân nhận được sao?
Quả như mẫu thân dạy, cái mặt của nữ nhân đúng là công cụ kiếm tiền đệ nhất. Lớn lên đẹp, hóa ra là cái bánh ông trời ban cho.
Sớm biết như vậy, các nàng cũng phải không phải gượng cười mua vui lão già mập phị này.
Có được An Vương gia coi trọng, tháng ngày sắp tới tiền đồ xem như đã lót sẵn hoa hồng. Cặp mắt của Dương Dương cùng Khuê Liên giờ khắc này sáng chói phảng phất chứa cả thái dương bên trong.
Đã quen lăn lộn trong chốn quan trường, Tư Đồ Hựu sớm đọc hết suy nghĩ của các nàng, tức giận đến không nhẹ. Lũ nữ nhân ngu ngốc này, đều đã bị vinh hoa che mờ mắt, ngu xuẩn, quả thực là ngu xuẩn. Tiểu tử thúi kia quả thực đáng giận, dám chơi trò ngư ông đắc lợi sao. Hảo, lão sẽ phụng bồi. Ánh mắt dài hẹp của Tư Đồ Hựu đảo qua Tử Mạc Doanh:
“Chẳng dám giấu gì Vương gia, đây là Dương Dương Dương cô nương, còn đây là Khuê Liên cô nương. Cả hai vị cô nương này đều là người Hà Thanh châu, bổn công tình cờ gặp được trong đợt kinh lý vừa rồi.”
Hà Thanh châu? Mọi người lần nữa không khỏi sửng sốt kêu lên.
*******
Ta cũng nhớ các nàng lém a, cơ mà thân bất do kỷ mừa