Khuynh Thế Hồng Nhan: Hoàng Huynh Nếu Muốn Xem Xuân Cung Đồ Thì Thỉnh Tự Nhiên!

Chương 21: Chương 21: Trai cò tranh chấp




“Được rồi chứ?” Lý nhị tẩu vừa ra khỏi phòng gỗ liền gặp được Lý Đại Xương chờ sẵn bên ngoài, không chờ nàng ta trả lời, hắn đã nhanh chóng cầm một túi vải đỏ trao cho nàng ta: “Đây.”

“Chuyện đó... được rồi. Nhưng... Liệu sẽ ổn chứ?” Lý nhị tẩu cố gắng đè nén âm thanh xuống mức thấp nhất, kiêng dè nhìn Lý Đại Xương.

“Ngươi không phải lo, chuyện này ngài ấy đã dàn xếp ổn thỏa cả, chỉ cần ngươi cẩn thận một chút, nha đầu kia sẽ chẳng bao giờ phát hiện.”

“Nhưng là...” Thận trọng nuốt nước bọt, Lý nhị tẩu đánh một cái rùng mình: “Ta nhìn thấy, nàng ta thực không phải đơn giản như vậy...”

“Ngươi không cần quá đa nghi, dã nha đầu kia, cứ cho có điểm lợi hại đi, bất quá cùng lắm vẫn là tiểu hài tử, tâm tư sao có thể so với người trưởng thành!”, dường như thấy Lý nhị tẩu vẫn còn e ngại, Lý Đại Xương biểu tình thực nhu hòa, bàn tay thô ráp vuốt nhẹ gương mặt tái nhợt của nàng ta, ngữ khí thập phần ôn nhu: “Huệ nhi, chỉ cần ngươi hoàn thành chuyện này, ta nhất định sẽ cho ngươi gặp lại A Hiên, ngươi muốn gặp được con trai của chúng ta chứ?”

Lý nhị tẩu ngẩng đầu, bất khả tư nghị mà nhìn thẳng Lý Đại Xương, gương mặt tưởng chừng đã bị hút cạn hết sức sống bỗng nhiên chợt bừng bừng sinh cơ, tựa như kẻ sắp chết đuối vớ được cành cây, cặp mắt đen u buồn phút chốc tìm thấy hi vọng, sáng hẳn lên. “Ta có thể gặp lại A Hiên...?”

Một tiếng “Huệ nhi” của Lý Đại Xương, tuy rằng nàng không còn quan tâm đến tình nghĩa phu thê trước kia, nhưng... A Hiên là nhi tử của nàng a!

“Phải, chỉ cần ngươi làm xong chuyện này, về A Hiên, ta đều có thể đáp ứng.” Lý Đại Xương như cũ dịu dàng dỗ ngọt.

Một bên là nhi tử, một bên là tử lộ. Nàng nhất định phải chọn sao...

“Ngươi đã nói, liền phải giữ lời hứa.” Lý nhị tẩu cắn chặt môi, ngăn cho khỏi run rẩy, cố gắng kiếm tìm một chút lý trí mà nói. Nàng thực sự không còn cách khác... Vì nhi tử a...

“Được. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.” Thoải mái gật đầu không do dự, Lý Đại Xương trong lòng lại không khỏi cười to.

Ha hả... giữ lời hứa?

Quân tử?

Ăn được không?

Xong việc hắn nhất định phải ra ngoài chợ xem xem quân tử hôm nay bán bao nhiêu đồng một cân nha!

Hắn từ khi nào đã là quân tử?

Mẹ nó, sống tốt mới là chân lý a!

Nhưng là, ngoài mặt Lý Đại Xương như cũ ôn nhu lựa mấy lời an ủi Lý nhị tẩu, đến khi chắc chắn nàng ta thực sự an tâm mới chậm rãi rời đi, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu.

Nữ nhân, loại người yếu mềm này, quả nhiên thực là ngu ngốc! Một chút dỗ ngọt liền tự đưa bản thân vào miệng cọp, quả thực là ngu không ai bằng!

Nàng ta thực sự tin chủ tử của Cầm Tuyệt phường đó là nha đầu kia sao? Chê cười!

***

Mà ở hội trường đấu giá bên kia, lại là một mảnh ầm ĩ.

“An vương gia, ngài... vừa ra giá, là một trăm vạn...?” Mỵ Tơ từ trong phòng gỗ vừa chạy đến, cẩn thận mà hỏi lại.

“Phải.” Tử Mạc Doanh trong mắt mang theo ý cười, hoa đào tháng ba đều bắn ra tới, lệnh người say mê. Hoàng thất, không ngoa là do phi tần sanh ra, quả nhiên đều là mỹ nam mỹ nữ...

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng bổn vương nghèo đến mức cả một chút ngân lượng đều không có sao?”

Xa xỉ! Tuyệt đối là xa xỉ!

Một trăm vạn lượng, cư nhiên trong mắt An vương lại là “một chút ngân lượng“...

Ngoài chuyện lớn lên đẹp mắt, thường nhân hôm nay biết thêm một chuyện, đó là hoàng thất phi thường xa xỉ a... Từng nghe qua An vương bừa bãi phóng túng, nay mới thông suốt, quả nhiên là tai nghe không bằng mắt thấy.

“Không a không a, tiểu nữ không có cái lá gan đó.” Mỵ Tơ tốt xấu gì cũng là từng Tử U Băng bồi dưỡng qua, rất thức thời mà nhìn sang các phòng khách quý còn lại, sau cùng dừng lại ở phía của Tư Đồ Hựu và Tề Ngạn, môi mọng kiều mị hỏi: “Xin hỏi, có vị nào ra giá tiếp tục không?”

Tư Đồ Hựu trong lòng cười lạnh không ngừng, ánh mắt nhỏ hẹp nhíu lại, nhìn sang Tử Mạc Doanh. Hừ, công tử vương gia sao? Bất quá cũng chỉ là mao đầu tiểu tử! Hắn cho rằng lão không hắn đang gài lão vào bẫy mà lão không biết sao! Quả thực quá ngây thơ! Những tưởng láu lỉnh An vương này sẽ khá hơn tiểu tử thúi Tề Ngạn kia một chút, hóa ra đều là một đám trẻ ranh vắt mũi chưa sạch!

Muốn lão chi ra nhiều tiền cho một kiện phục sức nho nhỏ sao? Nằm mơ!

Lão mới không bao giờ ngu ngốc tự chui mình vào rọ như vậy.

“Ai... Không ngờ là An vương gia a, xem ra mắt thẩm mỹ cũng thực cao nga. Nếu ngài đã thích trang phục này đến như vậy thì lão phu cũng không dám tranh với ngài. Mời vương gia.” Khí độ nhân đức hiền từ dường như đã bất khả ly thân, Tư Đồ Hựu tiếp tục phô diễn mánh khóe cũ, hòa hoãn nói.

Tử Mạc Doanh như cũ tinh ranh mỉm cười, không nhanh không chậm phe phẩy chiết phiến, tay áo bào rộng khẽ phất, một thân cẩm y lục sắc nhẹ nhàng, văn nhã ôn nhuận mười phần.

Nhưng là, trong lòng Tề Ngạn hiện tại đang cảm thấy... kì quái. An vương gia này... Sẽ không ngốc như vậy chứ? Lão hồ ly kia, dễ dàng mắc bẫy như vậy? Chiêu trò tăng giá này không phải con nít ba tuổi cũng đều biết hay sao?

******************* Ta là bi thương phân cách tuyến*********************************

Các nàng dạo này gạt tui qua một bên rồi phải hông? Đau lòng quá...

Điệu này coi bộ chắc tui drop bộ này quá... Buồn nha...

Tui bỏ đi có chút xíu hà... Mà nỡ lòng nào, quẳng tui vô một xó vậy hả... Bi thương gì đâu...

__

Nhân tiện nói chút, Tử gia đều là những tiểu mỹ nhơn thông minh lồng lộn lung linh lộng lẫy lông lá hết á nha. Các nàng nhớ chờ nha. Tử Mạc Doanh yêu các nàng *bắn tym đầy trời*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.