Khuynh Thế Thiên Tài

Chương 190: Chương 190: Sương mù




" Ngươi tự tin như vậy sao? Có muốn đánh cược hay không? Chu Tước điện có Lục Vinh dẫn đầu nhất định chiến thắng cao nhất trong kì lịch luyện này!"

Âm thanh của Lạc Y hời hợt nhẹ nhàng nhưng cũng đủ làm không khí xung quanh bọn họ đều trở nên lắng đọng. Mọi người ai nấy đều ngây người, nhìn nàng lại có nhiều hơn vài phần tiếu ý.

Rõ ràng không một ai ở đây tin lời nàng nói. Mà chẳng qua chỉ cho là một đứa trẻ cuồng vọng không biết trời cao đất dày.

Lạc Y vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt thản nhiên nhìn Long Khiếu Hy toả ra ánh sáng điềm tĩnh, thản nhiên khiến nhóm người Thanh Long điện đều không nhịn được rùng mình một cái, theo bản năng liền muốn tin là thật.

" Ngươi đang nói gì vậy?"

Long Khiếu Hy nhướn mày. Không vui trừng mắt nhìn Lạc Y. Mặc dù không biết có phải ảo giác hay không nhưng hắn cảm thấy tự tin trong đáy mắt linh động kia làm hắn có cảm giác áp bách mơ hồ.

" Ta nói, ngươi dám đánh cuộc hay không?"

Lạc Y nhàn nhã dựa vào lồng ngực Lãnh Hàn Thần, tựa tiếu phi tiếu nói. Thái độ của nàng tuỳ ý lạnh nhạt thật khiến nhóm người Long Khiếu Hy đỏ mắt. Điều này nhanh chóng đem những lo lắng trước đó của bọn hắn bị quét đi toàn bộ. Thay vào đó là vô hạn tức giận.

Long Khiếu Hy mím môi, ánh mắt đảo qua nhóm ba người Lục Vinh đứng thẳng thì ngay tức khắc co rụt lại đôi chút. Nhưng đến khi nhìn lại nhóm người Lạc Y lại trở thành bình thường. Đôi mắt loe loé lên sự tính kế giảo hoạt.

" Đánh cược không phải nên đặt cược sao? Ngươi cược cái gì? Hay là... Để các ngươi bò quanh ngọ môn Thánh Điện ba vòng, sủa tiếng chó. Như thế nào?"

Lạc Y híp mắt lại nhìn Long Khiếu Hy. Nghe rành rành điều kiện của hắn. Khoé môi từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt. Vừa rồi, khi đáy mắt hắn loé lên tính kế, mặc dù rất nhanh, nhưng nàng không phải không nhìn thấy. Chỉ là, muốn giở trò chơi xấu ngay dưới mí mắt nàng, hắn vẫn chưa có loại bản sự đó.

" Tốt lắm! Quyết định như vậy! Nếu ngươi thua, liền cũng như vậy đi!"

" Được thôi!"

Nhóm Lục Vinh nghe Long Khiếu Hy đáp ứng. Hai mắt đều mở to mang theo sợ hãi. Ba người nhìn theo bóng lưng nhóm người kia rời đi, khoé môi mấp máy mãi vẫn không thốt ra nổi một từ.

Phải tận nửa khắc sau, Văn Bân cùng Tiết Thạch mới hoàn hồn, liên tục lắc đầu thở dài, ánh mắt tan rã.

" Xong rồi... Tất cả xong rồi..."

Nương theo tiếng thở dài thườn thượt của hai người. Bạch Thừa Vũ nhíu nhíu mày, một bộ dạng không hiểu tại sao, mở miệng hỏi.

" Các ngươi làm sao vậy? Chẳng qua là một chút đánh cuộc!"

Vân Bân nhìn Bạch Thừa Vũ, buồn bã thở dài một hơi. Dù trong lòng bức bối nhưng vẫn không đổ lên đầu bọn họ. Ngựa non háu đá. Tuổi này ai mà không có đây?

Nghĩ như vậy, song song cũng từ tốn thở dài.

" Bò ngoài Ngọ Môn là một hành vi sỉ nhục đối với người tu luyện. Người mất đi danh dự đồng nghĩa với việc sẽ bị thánh điện từ bỏ. Bất kể kẻ đó có lai lịch như thế nào cũng không thoát khỏi!"

" Từ bỏ thì từ bỏ nha! Ai sợ ai?"

Lời nói tuỳ ý của Bạch Thừa Vũ thế nhưng đổi đến sự khiếp sợ cho hai người Tiết Thạch cùng Văn Bân. Nhìn hai người bọn hắn tái mặt dò xét xung quanh, xác nhận không có ai để ý đến sự tình bên này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm làm hắn cũng có cảm giác hơi chột dạ.

Vân Bân nắm tay đấm mạnh vào bả vai Bạch Thừa Vũ. Thật có loại xúc động muốn bửa đôi đầu kẻ vô tâm vô phế này ra xem bên trong là chứa cái gì.

Tiết Thạch nhìn quanh nhóm người Lạc Y. Lại thấy cả nhóm đều lộ ra vẻ mặt đương nhiên, không lấy gì làm sợ hãi thì liền ngẩn người. Nếu để hai người này biết nhóm người vô cùng cuồng vọng này từ sớm đã không có đặt Thánh Điện vào trong mắt thì không biết có loại cảm tưởng gì.

" Thánh Điện có đủ điều kiện tu luyện tốt nhất cho tu luyện giả. Bọn ta đến bây giờ đã gần đến Thống Lĩnh. Liệu ở bên ngoài có nhiều điều kiện để đạt tới cảnh giới như vậy hay là không?"

Nhóm Lăng Ngạo nghe Văn Bân lí giải không nhịn được ngượng ngùng sờ sờ mũi. Bọn hắn tu luyện trong mấy tháng, người thấp nhấp đã đạt cấp chín sơ kì. Thế nhưng bọn hắn mới chỉ có mười ba tuổi. Tương lai về sau không biết còn tiến xa đến mức nào.

Nghĩ tới đây cả nhóm Lăng Ngạo đều nhìn về phía Lạc Y. Quang mang trong mắt đều thể hiện lòng biết ơn vô hạn.

Lạc Y không chú ý đến nhóm người Lăng Ngạo nên hoàn toàn không biết bọn hắn đang nhìn nàng với ánh mắt ngập tràn tình chân ý thiết. Lúc này nàng đang nhìn về phía Lục Vinh. Người ngay từ đầu vẫn luôn bảo trì trầm mặc.

Bản thân nàng cũng biết hắn có nhiều chấp niệm. Nhịn không được liền mở miệng hỏi.

" Ngươi cảm thấy ngươi sẽ thua Long Khiếu Hy?"

Lục Vinh vốn đang trầm mặc, nghe thấy Lạc Y hỏi liền ngẩn ra. Hắn nhìn về phía nàng, thấy nàng vẫn một bộ dáng điềm đạm, thản nhiên. Nhưng ánh mắt hết sức bình tĩnh, chứng tỏ nàng cũng không phải là tuỳ ý liền cúi thấp đầu, thở dài nói.

" Không! Nhưng là..."

" Ngươi lo lắng chúng ta vướng bận?"

Lạc Y tiếp tục hỏi. Lục Vinh bị hỏi phát hoảng, vội vàng xua tay, liên tục nói.

" Không, không phải!"

" Chúng ta nhất định không để các ngươi vướng bận. Có điều, ngươi thực ra không có thể đánh thắng Long Khiếu Hy!"

Lạc Y lại thản nhiên nói. Lần này đến lượt Lục Vinh nhíu mày, khó hiểu nhìn nàng. Hắn là muốn hỏi nàng đã nhận ra như vậy tại sao vẫn đánh cuộc. Nhưng cuối cùng lợi mím môi, đem lời định nói nuốt vào.

Lạc Y quan sát Lục Vinh. Dĩ nhiên cũng nhìn thấy khó hiểu loé ra trong mắt hắn, nhàn nhạt nói.

" Ngươi là có chấp niệm quá sâu. Trước đây, ngươi quả thật thua Long Khiếu Hy sao? Hay vẫn còn có ẩn tình khác. Bất quá, hắn thắng kiêu ngạo, càng có tinh thần tập luyện. Nhưng vẫn vĩnh viễn dè chừng ngươi. Còn ngươi, vì thua lại mang theo khuất mắc trong lòng, một mực chưa thoát ra, nên khi thăng cấp, ngươi luôn luôn bị cản trở bởi một tầng hàn khí. Có phải hay không?"

Lục Vinh ngẩn người kinh ngạc nhìn chằm chằm Lạc Y. Hắn là không nghĩ nàng chỉ nhìn qua đã biết tình trạng hiện tại của hắn. Nàng cùng lắm chỉ là thiếu nữ chưa thành niên, vì sao có thể cường đại như vậy?

Lục Vinh bị lời nói Lạc Y đánh nặng vào lòng. Điều này không khỏi khiến hắn nghiêm túc suy nghĩ lại mọi chuyện một lần.

Trước đây hắn là đứa bé mồ côi. Thường xuyên bị người khác bắt nạt. Sau này được một vị lão giả tình cờ chỉ điểm. Hắn từ đó đam mê tu luyện, khả năng cùng ngộ tính cực kì cao nên rất nhanh nắm bắt được trọng yếu, từ từ thăng lên tầng cấp một. Cho đến một ngày, được một trưởng lão đưa về Thánh Điện, phát triển càng thêm vững vàng.

Chỉ trong vòng một năm, vinh danh toả sáng, đứng đầu trong lớp những đồng sinh trong Thánh Điện.

Cho đến một ngày, danh tiếng bắt đầu lấn át Long Khiếu Hy, vốn là con trai của một trưởng lão nên người này đã hướng hắn đưa ra lời thách đấu.

Chỉ trước ngày thi đấu, hắn lại đột nhiên bị người hạ độc. Cũng vì vậy, khi đối chiến cùng Long Khiếu Hy, hắn luôn thua một điểm, rơi vào hạ phong.

Bây giờ nghĩ lại, trước đây hắn thật sự không hẳn là thua. Chỉ là hắn tự nghĩ bản thân bất tài. Còn luôn đem điều đó cất giấu trong lòng. Không nghĩ đến, chấp niệm này lại cản trở tu luyện của hắn trong suốt mười hai năm qua.

Lời nói của Lạc Y thế nhưng giải toả sương mù. Lục Vinh cảm thấy, hắn rất nhanh sẽ thăng cấp Thống Lĩnh. Hắn lúc này cũng tuyệt không dám xem thường thiếu nữ kia, sợ là nàng so với hắn cùng hai người Tiết Thạch, Văn Bân càng muốn cường đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.