Sau khi Tô Mặc Nhi rời khỏi vương phủ nàng mới hiểu được, Phong Dương vì chuyện gì mà bảo nàng không được trở về nữa.
Trong vương phủ, bóng dáng Phong Dương hư ảo đứng ở giữa không trung, bạch y tóc đen như mực, phong thái như một tiên nhân.
Lúc này Tô Mặc Nhi đã hoàn toàn không còn tâm tư lại đi thưởng thức một màn này.
Nàng nhìn thấy hai mắt Phong Dương nhắm nghiền lại, cánh tay như tung bay, kết thành một ấn kế phiền phức, tóc đen như vẩy mực kia, ở trong thời gian trôi qua đó, lại từ từ trở nên trắng như tuyết!
Tim Tô Mặc Nhi lập tức như bị kim châm, ẩn ẩn đau.
Phong Dương nhất định đã sớm biết như thế, cho nên mới dặn dò nàng như vậy.
Nguyệt Bích và Vân Phàm cũng bị rung động, lại sợ xảy ra biến cố gì, cho nên mới nói với Tô Mặc Nhi, “Vương phi, chúng ta rời khỏi đây trước đi.”
“... Tốt.”
...
Sau khi Phong Dương bố trí xong kết giới, liền bắt đầu vào tay xử lý những người kia trong vương phủ.
Những nha hoàn gã sai vặt đều bị hắn an trí tại tứ vương phủ.
Mà một vài vị thiếp của Phong Đạc, mặc dù Phong Đạc chưa bao giờ chạm qua các nàng, nhưng dù gì các nàng cũng đã có danh phận .
Những người này vào thời gian như vậy, lại trở thành phiền toái.
Phong Dương và Niếp Nghị ăn ý không nói đến chuyện của Phong Đạc, Niếp Nghị giả truyền khẩu lệnh của Phong Đạc, phát cho các nàng một khoản phí, thay các nàng gả cho người ta.
Không muốn gả, thì ở lại vương phủ làm nha hoàn!
Ân uy (Những cách mềm mỏng, mạnh bạo) đều được thực thi, nhưng cũng vẫn phải giằng co vài canh giờ.
Đợi Phong Dương và Niếp Nghị đi tới quán trà, đã đến giờ Tuất.
Chủ nhân của quán trà này là Phong Dương, chưởng quỹ vừa thấy Phong Dương đi đến, thì ngẩn người, rồi lập tức đi lên nghênh đón, “Công tử, ngài đã tới.”
“Ân.” Phong Dương biết một đầu tóc trắng của mình gây chú ý đến nhường nào, nhưng lúc trước mắt này có rất nhiều thứ phải chăm nom.
Lúc này, trong quán trà đã ngồi đầy người, chưởng quỹ đề nghị, “Công tử, mời lên lầu nhã gian.”
Nói xong liền muốn dẫn bọn họ lên lầu.
Phong Dương ngăn cản động tác của hắn, nói, “Ta chỉ tới nơi này tìm người, hôm nay ngươi có thấy ba nữ tử trẻ tuổi tới nơi này hay không?”
“Nữ tử trẻ tuổi?” Chưởng quỹ suy nghĩ tỉm mỉ lại một chút, nhớ lại nói, “Thuộc hạ chưa thấy qua ba nữ tử trẻ tuổi, nhưng trái lại lại có một nữ tử một mình tới để lại một phong thơ, muốn thuộc hạ đưa cho công tử.”
“Phong thơ ở đâu?” Trong lòng Phong Dương có chút dự cảm xấu.
Chưởng quỹ từ trong tay áo lấy ra phong thơ đưa cho Phong Dương.
Quả nhiên, Phong Dương mở ra thư, lập tức thấy được chỗ ghi tên là Tô Mặc Nhi!
Tô Mặc Nhi nói, các nàng đã đi đến biên quan. Nàng thiếu hắn quá nhiều, ngày sau nàng sẽ báo ân tình với hắn.
Trong thư nàng cũng đã nói rõ, hắn không cần phải đi tìm nàng, chờ một ngày nàng tìm thấy Phong Đạc, thì sẽ trở về gặp hắn.
Niếp Nghị đến gần xem nội dung trên bức thư, lúc này hắn đã ra quyết định, “Tứ vương gia, bây giờ thuộc hạ sẽ xuất phát đi đến biên quan, bất cứ như thế nào, vương phi cũng sẽ đi đến chỗ đó.”
“Tiểu Thất ở biên quan sao?” Phong Dương hỏi ngược lại.
“Vâng. Thất vương gia đang ở chỗ đó tìm kiếm chủ tử.” Niếp Nghị không hiểu nhưng vẫn trả lời.
Phong Dương nói ra âm thanh chỉ vẻn vẹn hai người bọn họ nghe được, nói, “Dùng bồ câu đưa tin cho Tiểu Thất, nói cho hắn biết Tam tẩu đã đi biên quan, kêu hắn phái người chú ý, không để cho Phong Mục thấy Tam tẩu trước một bước.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!” Niếp Nghị đáp.
Phong Dương bố trí kết giới to bảo vệ toàn vương phủ lớn như vậy, đã hao tổn quá nhiều thể lực, lúc này, sắc mặt hắn đã tái nhợt đến cực điểm.
“Tứ vương gia ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm đi, thuộc hạ thay mặt vương gia vương phi tạ ơn Tứ vương gia!” Ở đây nhiều người phức tạp, Niếp Nghị chỉ ôm quyền với Phong Dương, thân thể hơi cúi xuống biểu đạt ý cám ơn, nhưng cũng không hành đại lễ.
Phong Dương biết rõ trong lòng Niếp Nghị vội vàng, liền vỗ vào vai hắn, nói, “Trên đường chú ý an toàn, nếu như gặp phải phiền toái gì, liền thông báo cho bản vương.”
“Đa tạ Tứ vương gia!”
Chờ hết thảy đều được an trí thỏa đáng, Niếp Nghị mới tạm biệt Phong Dương, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến biên quan.