Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 150: Chương 150: Toà thành quỷ dị (1)




Tô Mặc Nhi yên tĩnh ngồi ở trong xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn trắng bệch như tờ giấy, cả người nàng dường như đã gầy đi một vòng, khiến cho thân thể càng lộ thêm vẻ đơn bạc đến vô cùng.

Các nàng đi một chút rồi ngừng ngừng, từ trên đường đi đã bị kéo dài rất lâu.

Vân Phàm dừng xe ngựa ở một bên thác nước, vén rèm lên, có chút lo lắng hỏi, “Vương phi, xuống nghỉ ngơi một lát đi. Nếu tiếp tục như vậy nữa, thì thân thể của ngài cũng không chịu nổi nữa đâu.”

Tô Mặc Nhi lắc lắc đầu, suy yếu mở miệng, “Vân Phàm, chúng ta tới chỗ nào rồi?”

“Qua một tòa thành ở phía trước nữa, đoán chừng là còn phải đi thêm một ngày đường.” Vân Phàm đáp.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi lộ ra một chút vui vẻ, “Vậy chúng ta nhanh chóng xuất phát đi, tranh thủ trước khi trời tối, có thể đi tới tòa thành ở phía trước kia.”

“Vương phi, trước người cứ uống một chút nước đi.” Nguyệt Bích từ trong đầm nước dưới thác múc lấy một chút nước đi đến.

Lúc này trời đã nhanh vào mùa đông, chỉ cần người đứng bên ngoài một chút thì sẽ cảm thấy quanh người đều như phát rét.

Vị trí hiện tại các nàng dừng lại thì vô cùng thần kỳ.

Thác nước kia bốc lên hơi sương trắng, từng đợt sóng nước trực tiếp chảy vào phía dưới đầm, mà trong đầm nước, lại vô cùng ấm áp!

Tô Mặc Nhi uống xuống mấy ngụm nước, đầu óc cũng đã thanh tỉnh lại một chút, nàng không khỏi trầm tĩnh xuống, tựa người vào trên vách xe.

Từ đế đô đi đến đây, nàng đã trải qua một cơn bệnh nặng, mà cơn sốt cao này lại kéo dài vài ngày không lùi.

Vân Phàm và Nguyệt Bích cuống cuồng, mà vội vàng vì nàng đi tìm đại phu, đại phu chỉ nói nàng bị hỏa công tâm, ưu tư quá nhiều, muốn nàng phải tĩnh dưỡng.

Trong lòng Tô Mặc Nhi đang nhớ đến Phong Đạc, làm sao mà có thể an tâm dưỡng bệnh đây.

Đợi đến cơn sốt cao của nàng vừa lui, thì nàng đã không thể chờ đợi được mà bảo Vân Phàm và Nguyệt Bích dẫn nàng đến biên thành.

Vân Phàm và Nguyệt Bích thấy khuyên không được ngăn cũng vô dụng, cho nên chỉ có thể vâng lời dẫn nàng tới nơi này.

Một đường lắc lư ngập nghềnh, bệnh tình của Tô Mặc Nhi càng thêm nghiêm trọng, Vân Phàm và Nguyệt Bích đều nhìn vào trong mắt, để ở trong lòng.

Không biết làm sao mà Tô Mặc Nhi một lòng chỉ nghĩ sớm ngày đi đến biên quan, hoàn toàn không để ý đến tình trạng của thân thể mình.

Mấy người đang ở bên bờ đầm nghỉ ngơi một lát, rồi lập tức lại bước đi về phía trước.

Mà sau khi bọn họ đi khỏi, hai nam nhân vận y phục đen như mực, lặng lẽ nhảy xuống bên bờ đầm.

Trong đó có một nam nhân đang đứng chắp tay, hơi thở vương giả ở trên người khí được bộc lộ rất rõ.

Phía sau hắn là nam nhân đang cầm một quả cầu thuỷ tinh ở trong tay, trong quả cầu kia hiện lên hình ảnh đúng là phong cảnh non xanh nước biếc trước mắt này.

“Chính xác là nàng sao?”

“Vâng, chủ nhân, cầu thủy tinh sẽ không sai bao giờ, nữ nhân ở trong xe ngựa kia, đúng là...”

Nam nhân đưa tay ngăn cản lời nói của thủ hạ, chỉ thản nhiên nói, “Phái người đuổi theo các nàng, xem các nàng muốn đi tới nơi nào, khi có bất cứ chuyện gì thì phải bẩm báo với bản vương ngay.”

“Tuân mệnh, chủ nhân!” Thủ hạ của hắn nắm chặt cầu thủy tinh, do dự một hồi lâu, mới hỏi, “Chủ tử, nếu các nàng dừng lại trong toà thành ở phía trước tòa thành kia thì làm sao bây giờ?”

“Đi nói cho bọn họ biết, đêm nay dừng tay, ai dám làm trái lệnh, liền xử quyết!” Giọng nam tử lạnh rét như băng nói.

Người phía sau run rẩy, cung kính nói, “Thuộc hạ tuân mệnh.”

...

Vân Phàm lái xe ngựa, rốt cục cũng chạy đến đó trước khi mặt trời lặn, đi vào trong thành.

Ba người vừa vào trong thành, không hiểu sao lại cảm thấy một luồng không khí quỷ dị.

Người đi trên đường đều vội vã, nếu nhìn kỹ, ở trên mặt mỗi người đều mơ hồ mang theo chút sợ hãi.

Nguyệt Bích nhảy xuống xe ngựa, muốn đi dò hỏi nơi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiểu thương đang bán ở ven đường vừa thấy mặt trời xuống núi, liền đã vội vàng thu dọn quán, đi vào ngõ nhỏ, không thấy tới bóng dáng.

Tô Mặc Nhi vén rèm xe lên, nghi hoặc nói với Nguyệt Bích ở phía ngoài, “Bọn họ làm sao vậy?”

“Thuộc hạ cũng không biết bọn họ tại sao lại như thế. Vương phi, không bằng đêm nay trước chúng ta cứ ở lại chỗ này, rồi sớm ngày mai lại gấp rút lên đường.” Nguyệt Bích đề nghị.

Tô Mặc Nhi nhìn xem sắc trời dần dần tối, gật gật đầu, “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.