Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi cũng không trở về tam vương phủ.
Phong Dương lấy máu Tô Mặc Nhi làm kết giới cho tam vương phủ làm, Tô Mặc Nhi đã nói cho Phong Đạc.
Chính là bởi vì như thế, nếu là Tô Mặc Nhi trở lại tam vương phủ, một khi kết giới biến mất, sẽ khiến cho người khác chú ý!
Phong Mục chắc chắn đã bố trí thủ hạ ở đó, chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới!
Phong Đạc mang theo Tô Mặc Nhi trực tiếp đi một trang viên khác, trang viên tọa lạc ngay giữa Đế Đô, hoa lệ lại khổng lồ, hai chữ trên cửa to lớn, Phượng phủ.
Tô Mặc Nhi mơ hồ có chút ký ức, nàng nhớ rõ từng nghe người ta nói tới qua, nơi này là tòa nhà có kiến trúc lớn nhất ở kinh thành.
Bởi vì hắn cùng hoàng tộc có dòng họ rất gần, cho nên rất nhiều người suy đoán, chủ nhân của trang viên này, rất có thể là người nào đó trong hoàng tộc xây nên.
Nhưng khổ nỗi là không biết tên của hắn, dân chúng cũng chỉ là lấy ra xem như câu chuyện trong các quán trà mà thôi.
Chỉ là, Phong Đạc làm sao sẽ biết hắn?
Trong nội tâm khẽ nghi hoặc, Tô Mặc Nhi yên tĩnh đi theo Phong Đạc một đường thông suốt vào trang viên, đi nhanh tới trang viên dùng để đãi khách ở đại sảnh.
Rất nhanh đã có gia đinh đem tin tức Phong Đạc tới thông báo cho chủ nhân trang viên.
Tô Mặc Nhi là lần đầu tiên gặp một phú thương.
Người tới không giống như trong tưởng tượng của nàng dạng ngồi không mà hưởng, tiến tới đón tiếp bọn họ ngược lại là người nam tử tướng mạo anh tuấn.
Người nọ sau khi đi vào, đầu tiên là đối Phong Đạc chắp tay, sau đó đem nha hoàn hầu hạ đều đuổi đi xuống.
Chờ đám người đều đi hết sạch, hắn mới mở miệng, nói ra, “Thuộc hạ tham kiến chủ tử!”
“Uh, ở đây không cần đa lễ.” Phong Đạc nhàn nhạt đáp lời.
“...” Tô Mặc Nhi khóe môi kéo ra, một hồi lâu mới phản ứng lại.
Người kia thế nhưng gọi Phong Đạc là chủ tử? Nói cách khác, kỳ thật này tòa nhà này là của Phong Đạc ?
Người phú giả địch quốc trong truyền thuyết kia cũng chính là...
Phong Đạc đối với Tô Mặc Nhi giới thiệu, “Đây là Tuyết Ngạn.”
Tô Mặc Nhi trong nháy mắt hoàn hồn, đối với hắn lộ ra một nụ cười thiện ý, nói , “Ngươi hảo.”
“Phu nhân khỏe.” Trong đôi mắt hẹp dài của Tuyết Ngạn chợt lóe qua vài phần hứng thú, khẽ vuốt cằm nói.
Phong Đạc không để lại dấu vết ngăn cản giữa Tuyết Ngạn cùng Tô Mặc Nhi, cảnh cáo nhìn Tuyết Ngạn một cái.
Tuyết Ngạn chau chau mày, nói ra, “Chủ tử, đi thư phòng đi.”
“Ân.”
Phong Đạc mang theo Tô Mặc Nhi muốn đi thư phòng.
Tuyết Ngạn lại không nhúc nhích đứng tại nguyên chỗ, ánh mắt rơi vào trên người Tô Mặc Nhi, rõ ràng có phòng bị.
Phong Đạc lông mày nhăn lại, chính muốn mở miệng, Tô Mặc Nhi lại trước hắn một bước nói, “Phong Đạc, ta hơi mệt chút, muốn đi nghỉ ngơi.”
“Chờ bản vương nói sự tình với bọn họ xong, chúng ta sẽ đi nghỉ ngơi.”
Phong Đạc nói ra.
Tô Mặc Nhi khẽ cắn môi dưới, do dự không biết làm sao bây giờ.
Tuyết Ngạn rõ ràng đối với nàng có tâm phòng bị, bọn họ đi thư phòng nhất định là nói chuyện quan trọng, nàng nếu đi theo, khó bảo toàn sẽ không để cho Tuyết Ngạn đối Phong Đạc sinh ra ngăn cách.
Phong Đạc vừa nói ra lời này, Tuyết Ngạn không khỏi nhíu chặt lông mày, hắn lại đối với Tô Mặc Nhi tín nhiệm đến vậy?
Chẳng lẽ hắn đã quên, Tô Mặc Nhi đã từng là người của Phong Mục sao?
“Đi thôi, Tuyết Ngạn.”
“Là, thuộc hạ tuân mệnh!”
Phong Đạc ánh mắt trầm xuống, không nói gì.
Tô Mặc Nhi nhạy cảm phát giác được giữa bọn họ không khí xuống thấp, lên tiếng nói, “Phong Đạc, ta là mệt mỏi thật sự, ta ở chỗ này chờ ngươi được hay không?”
“Mặc Nhi...” Phong Đạc ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Tô Mặc Nhi cười thầm, lặng lẽ nhéo nhéo lòng bàn tay của hắn, “Ngươi chẳng lẽ còn sợ ta chiếu cố không tốt chính mình sao?”
“Được, ở chỗ này chờ bản vương trở lại.” Phong Đạc cầm ngược lại tay nhỏ bé của nàng, nhẹ giọng nói.
Tô Mặc Nhi nhu thuận gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Nàng biết rõ Phong Đạc muốn ở trước mặt Tuyết Ngạn cho thấy rõ địa vị của nàng, nhưng là những thứ kia thật sự không quan hệ, nàng không muốn vì nàng mà mang đến phiền toái không cần thiết...