“Tình huống gần đây của Đế Đô như thế nào?” Vào thư phòng, Phong Đạc trực tiếp hỏi.
Tuyết Ngạn sắc mặt có chút trầm trọng, chậm rãi nói, “Hoàng đế thân thể ngày càng suy yếu, thậm chí mơ hồ có dấu hiệu muốn để cho Phong Mục giám quốc.”
Phong Đạc khóe môi kéo ra một tia cười lạnh, “Vậy Phong Mục biết rõ chuyện lão đầu tử kia muốn cho hắn giám quốc sao?”
“Hắn hình như cũng không biết rõ.”
“Phong Dương cùng Phong Kỳ đâu?”
“Tứ vương gia cùng Thất vương gia còn bị nhốt ở trong thiên lao, hoàng đế còn chưa nói muốn xử trí bọn họ như thế nào. Bất quá, ba ngày trước, hoàng đế bí mật cho truyền bọn họ. Chuyện này, Phong Mục biết rõ.”
“Vậy thì có vở kịch hay để xem rồi!” Phong Đạc giọng nói dẫn theo chút ít trào phúng.
Hoàng đế bí mật triệu kiến Phong Dương cùng Phong Kỳ, Phong Mục khó bảo đảm sẽ không sinh lòng nghi kỵ. Nhất là, hoàng đế chậm chạp không xử trí bọn họ, càng làm cho Phong Mục không nắm chắc tâm tư hoàng đế.
“Đúng rồi, còn có một chuyện.” Tuyết Ngạn đột nhiên nói ra, “Gần đây kinh thành lương thực thiếu nhiều, ta lấy danh nghĩa kinh doanh lương thực, nhưng có vẻ cũng đã cung không đủ cầu rồi.”
“Ân?” Phong Đạc nhíu nhíu mày.
Gạo và mì cung không đủ cầu? Tuyết Ngạn kinh doanh lương thực nhiều năm như vậy, cũng chưa từng xuất hiện qua tình huống như thế.
Trừ phi, đế đô đột nhiên nhân khẩu gia tăng mãnh liệt!
“Đến mua gạo và mì đều là những người nào?” Phong Đạc trầm giọng hỏi.
“Ta nghe thủ hạ nói, những người kia mặc y phục tầm thường của người ta, chia làm vài nhóm, ở trong các tiệm lớn của Đế Đô mua thật nhiều lương thực. Về sau ta phái người phụ trách nhìn chằm chằm chuyện này, đừng nói, thật đúng là để cho hắn nhìn ra chút ít manh mối.” Tuyết Ngạn càng nói càng có chút hưng phấn ẩn ở trong đó.
Phong Đạc nhàn nhạt liếc hắn một cái.
Tuyết Ngạn ho khan hai tiếng, che giấu lúng túng, tiếp tục nói, “Hắn chứng kiến những người kia, bước chân trầm ổn, đi trên đường toát lên một loại nhàn nhạt hết sức uy phong, hắn nói loại khí chất này, chỉ có ở những binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh mới sẽ như thế!”
“A.” Phong Đạc cười nhạo một tiếng, trong con mắt thâm thúy xẹt qua mấy phần đùa cợt hứng thú.
Chính mình một lòng một dạ bồi dưỡng ra được hoàng tử giám quốc, lại một lòng muốn đoạt đế vị của phụ hoàng, hắn thật sự đang rất mong đợi vở kịch hay sắp mở màn cái kia!
“Chủ tử, ngươi đoán những người kia muốn làm cái gì?” Tuyết Ngạn hỏi.
“Bức vua thoái vị.” Phong Đạc môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt phun ra hai chữ.
Tuyết Ngạn ngẩn người, thở dài nói, “Chủ tử đúng là thần nhân.”
“Phong Mục đây là bị ép nóng nảy.” Nếu hắn là Phong Mục, chỉ sợ cũng sẽ lựa chọn một bước này.
Phong Kỳ tồn tại đối với hắn là uy hiếp lớn nhất, bởi vì trừ hắn ra, cũng chỉ có Phong Kỳ biết chuyện hắn tư thông với địch.
Mặt khác, còn có thể ở trong tay Phong Dương có nửa kia của Ngưng Bích Lưu Quang, đều sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường đến ngai vàng của hắn.
Nhưng hoàng đế đã lâu như vậy mà không có xử trí Phong Kỳ cùng Phong Dương, điều này không khỏi làm cho hắn kinh hãi.
Nếu như hoàng đế biết chuyện hắn tư thông với địch, vậy hắn tuyệt đối hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Nếu đã như vậy, còn không bằng đi trước một bước, thừa dịp hoàng đế bệnh nặng, khởi binh mưu phản, bức hoàng đế thoái vị!
Binh hành hiểm chiêu, Phong Mục đi một chiêu hiểm này, chẳng qua là có ít nguy hiểm hơn.
“Niếp Nghị cùng Vân Phàm các nàng, có tin tức hay không?” Hắn nghe Mặc Nhi đã nói qua, Niếp Nghị cùng với Phong Dương, mà Vân Phàm cùng Nguyệt Bích đi tìm Phong Dương theo ý chỉ của nàng.
“Không có, ta liên tục ở phái người đi tìm bọn họ, nhưng lại không có tìm một chút tung tích của bọn họ, giống như... bốc hơi khỏi trần gian.” Tuyết Ngạn do dự một hồi lâu mới lên tiếng.
“Không có tin tức coi như là tin tức tốt. Triệu tập tất cả mọi người ảnh môn, chờ đợi lệnh của bản vương.” Phong Đạc uy nghiêm hạ lệnh.