Tô Mặc Nhi và Phất Tâm trở về phòng trúc, lại phát hiện Phong Đạc và Phong Dương đều không ở đây.
Phất Tâm có chút bất đắc dĩ, “Xem ra là bọn họ đi tìm ngươi còn chưa trở lại.”
“Ngươi có biện pháp liên lạc với Phong Dương không?”
Trong Minh U Cốc có quá nhiều nơi hung hiểm (hung ác nguy hiểm), hai người bọn họ đều chưa quen thuộc với nơi này, vạn lần như gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ?
Phất Tâm được nàng nhắc nhở mới bừng tỉnh đại ngộ, không dám trì hoãn, lập tức lấy ra Lưu Âm thạch.
Lưu Âm thạch này là vật năm đó nàng và sư tỷ tạo ra, có thể truyền âm đến người ở khoảng cách rất xa, nhưng cũng chỉ có thể mượn lực hỗn độn mới có thể sử dụng được.
May mắn là lúc trước nàng có đưa một tảng đá cho Phong Dương, cũng chỉ hắn cách sử dụng thế nào.
Trong Minh U Cốc thứ không thiếu nhất chính là lực hỗn độn, cho dù hắn không có pháp lực, thì cũng có thể trực tiếp sử dụng được.
“Phong Dương, ngươi đang ở đâu? Ta đã tìm được Tam tẩu rồi.”
Đợi không lâu, chỉ thấy Lưu Âm thạch chấn động một hồi, tiếp đó, chỉ nghe thấy tiếng nói Phong Dương đứt quãng truyền tới, “Phất Tâm... Trong cốc... Phía bắc... Sơn động...”
Tiếng nói tuy nhỏ, nhưng vẫn để cho các nàng nghe được rất rõ ràng.
Trong nháy mắt mặt Tô Mặc Nhi trắng bệch, liếc mắt cùng Phất Tâm nhìn nhau, không bất ngờ nhìn từ trong mắt đối phương thấy được sự hoảng loạng.
“Đi mau!” Không chút do dự, Tô Mặc Nhi lập tức lên quyết định.
Tim Phất Tâm như sắp nhảy vọt lên cổ họng, dùng tốc độ nhanh nhất theo Tô Mặc Nhi đi đến chỗ đó.
Vẻ mặt Tô Mặc Nhi ngưng trọng, nơi kia, ngay cả nàng và Phất Tâm cũng không dám tùy ý đi vào.
Từng hết lần này đến lần khác sư phụ đã dặn dò, không cho phép các nàng đến gần chỗ đó một bước.
Lúc còn nhỏ các nàng đã từng làm trái lệnh sư phụ, lén lút đi đến nhìn chỗ đó.
Bên trong là một mảnh tối đen như mực, nhìn không thấy ranh giới cuối cùng, nhưng có thể cảm giác trong đó có một luồng năng lượng cường đại không ổn định.
Sau, rốt cuộc cũng không đi đến chỗ đó.
Một đường nóng lòng như lửa đốt, Tô Mặc Nhi và Phất Tâm chỉ dùng nửa nén hương, đã đi tới cửa động theo lời tả của Phong Dương.
Bên trong loáng thoáng truyền ra một ít năng lượng không ổn định.
Tô Mặc Nhi cảm thấy nặng nề, trực tiếp xông vào.
Hành lang trong động rất chật hẹp, miễn cưỡng chỉ có thể chứa cho một người đứng.
Phất Tâm từ từ theo phía sau Tô Mặc Nhi đi vào trong.
Vừa vào động nàng liền lấy que diêm quẹt lên hộp quẹt, bóng tổi trong động, mượn ánh sáng nhạt này cũng có thể thấy khá rõ được con đường.
Càng đi vào bên trong, càng rộng.
Trên mỏm núi đá không biết là vật gì, lại phát ra ánh sang huỳnh quang lấp lánh, ngũ quang thập sắc (muôn màu muôn vẻ), chiếu khắp sơn động vô cùng mỹ lệ.
Chỉ là hiện tại, ai trong các nàng cũng không có tâm tư đi thưởng thức những thứ này.
Luồng năng lượng không ổn định càng ngày càng mạnh, lòng của các nàng đều không cảm thấy khá lên.
Đi mấy chục mét nữa, lại quẹo qua một khúc ngoặt, sáng rộng.
Nơi này, đã là cuối sơn động.
“Phất Tâm!”
“Mặc Nhi!”
Phong Đạc và Phong Dương thấy bóng dáng của các nàng xuất hiện ở cửa động, lập tức cả kinh.
Phong Đạc thừa dịp lúc thở dốc, hô lớn với các nàng một câu, “Đừng tới đây!”
Tô Mặc Nhi và Phất Tâm hoàn toàn ngây dại, không biết nên ra tay từ chỗ nào.
Nơi này giống như hoàn toàn là một ** trong trời đất, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh thăm thẳm, dưới chân là một mảnh đất cuối cùng, đi lên trước nữa chính là một cái ao rất lớn.
Mà nước trong ao, lại là màu đen quỷ dị!
Lúc này Phong Đạc và Phong Dương đang đứng trên mặt nước, thân hình không phi động (bay, di chuyển) được.
“Sư tỷ, ngươi xem!” Phất Tâm kinh hô một tiếng.
Tô Mặc Nhi nhìn theo phía ngón tay của nàng, trong nháy mắt sắc mặt đã thay đổi.
Nơi đó có một luồng khí đen, ẩn chứa năng lượng khổng lồ, thật giống như không ngừng muốn nổi lên mặt nước...