Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 213: Chương 213: nữ vương hồ tộc(12)




Lúc Phất Tâm tìm thấy Tô Mặc Nhi, nàng đang ngồi ở trên đỉnh sườn núi trong Minh U Cốc, trong tay còn cầm một lệnh bài nho nhỏ.

Từ nhỏ nàng và Tô Mặc Nhi lớn lên ở trong cốc, tự nhiên là biết rõ tính tình của nàng(TMN), một khi cảm xúc không tốt, sẽ thường tới nơi này.

“Sư tỷ, ngươi ở nơi này!”

Tô Mặc Nhi quay đầu nhìn lại, lên tiếng chào với nàng, “Phất Tâm, sao ngươi lại tới đây?”

“Ngươi ở chỗ đây hưởng thụ thanh nhàn trái lại, có người nào đó lo lắng nha.” Phất Tâm vừa nói xong, ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Phong Đạc đang tìm ta sao?” Tô Mặc Nhi nghĩ việc mình âm thầm rời đi, trong lòng cũng có chút áy náy.

Chỉ là hiện tại nàng có một số chuyện cần phải bình tĩnh suy nghĩ.

Phất Tâm gật gật đầu, “Toàn bộ Minh U Cốc đều bị hắn xốc tung lên!”

Nàng mới nhớ tới sắc mặt Phong Đạc trầm xuống, hận không thể trực tiếp ăn thịt nàng.

Bọn họ cũng không ý thức được, Tô Mặc Nhi đã khôi phục lại pháp lực, mà trong cơ thể nàng, còn có công lực ngàn năm nữ vương hồ tộc để lại cho nàng.

Phất Tâm tinh mắt thấy được vật Tô Mặc Nhi cầm trong tay, “Vẫn còn rối rắm chuyện này sao?”

Nàng (PT) biết lệnh bài kia, đúng là vật mỹ nhân cô cô đã kẹp ở trong thư, cũng là tín vật mà nữ vương hồ tộc để lại cho nàng (TMN).

“Ừ.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mặc Nhi tràn đầy thần sắc mờ mịt.

“Ta vẫn cảm thấy, bất kể là hồ tộc, hay là lang tộc, đều cách ta rất xa. Cho dù hiện tại có khôi phục lại ký ức, vẫn cảm thấy như cũ, thế giới kia, đối với ta mà nói cực kỳ xa lạ.”

“Kỳ thật người hồ tộc cũng giống như vậy , chỉ là ngươi và lão nhân ở mặt thời không khác sống lâu như vậy, nhất thời không thể thích ứng mà thôi.” Phất Tâm an ủi.

“Đúng vậy, lúc ở hiện đại, ta vẫn cảm thấy, yêu ma quỷ quái gì đó, đều là trong truyền thuyết, nhưng khi đi tới nơi này mới phát hiện, những thứ đó đều chân chân thật thật tồn tại, hơn nữa ta lại còn là một trong đó...”

“Ngươi tiếp xúc với nhiều yêu quái như vậy, ngươi cảm thấy bọn họ, hoặc là nói một mình ngươi có khác gì với những người kia không?”

Tô Mặc Nhi lắc đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút, có nhiều chuyện phảng phất như được sáng tỏ thông suốt.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn rốt cục cũng hiện lên một chút vui vẻ, “Vốn cũng không có cái gì khác nhau, chỉ là có sức mạnh hơn nhân loại. Ta xem Thiên Chi, nhìn các ngươi, cũng không cảm thấy các ngươi là ngoại tộc.”

“Vị trí nữ vương hồ tộc này?” Phất Tâm hỏi lần nữa.

“Là sứ mạng của ta, ta chưa từng nghĩ tới chuyện trốn tránh.” Tô Mặc Nhi nói, từ lúc nàng nhìn thấy lệnh bài kia, nàng cũng biết đây là sứ mạng nàng phải làm.

Chẳng qua là nàng có chút khó hiểu, “Phất Tâm, ngươi biết không, nếu không có những chuyện này, nói không chừng ta và Phong Đạc đã rời khỏi nhau. Ta vốn cũng không thích bị những chuyện này trói buộc, và ta cũng chưa bao giờ có những lý tưởng vĩ đại như vậy.”

“Yên tâm, không phải là còn có người nọ sao?” Phất Tâm thấy tâm tình nàng tốt lên. Không khỏi mở miệng trêu chọc nói, “Ta thường xuyên nghe Phong Dương nói, quyền mưu của vị nhà ngươi, mọi người khắp thiên hạ đều kém. Dù sao ngươi cũng không muốn làm nữ vương gì đó, không bằng buông rèm chấp chính, ngươi cũng được thanh nhàn.”

Khóe môi Tô Mặc Nhi vừa kéo, “Ta thật muốn làm như vậy, nhưng những người hồ tộc kia không kéo Phong Đạc ra lột da ăn thịt mới là lạ!”

“Đã như vậy, thì cũng chỉ có ngươi tự chống chọi thôi!” Phất Tâm từ dưới đất đứng lên, thuận tiện kéo Tô Mặc Nhi dậy, “Nhanh lên trở về đi, nếu không chỉ sợ là Phong Đạc đã vội muốn chết.”

“Ừ.” Tô Mặc Nhi theo nàng đi xuống núi, “Phất Tâm, chờ ta và Phong Đạc đi đến hồ tộc, thì trong Minh U Cốc cũng chỉ còn lại ngươi và Phong Dương.”

“Ta cầu còn không được nữa chứ, các ngươi đi rồi, chúng ta cũng được thanh tĩnh. Lại chờ lão nhân kia xuất quan, nhất định ta phải làm cho hắn đền bù tổn thất lớn cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.