Cho dù Ngân Lan nói đến chuyện đó, hắn cũng không có nửa điểm ký ức nào, nhưng từ trong đáy lòng đã nảy ra một luồng cảm giác vô lực thật sâu.
Ngàn năm trước như thế này, hiện tại lại thế.
Tựa như, kể từ khi Mặc Nhi gặp được hắn, đã không ngừng bị tổn thương, tất cả những vết lớn nhỏ, đều đến không xuể được.
Hắn một mặt nói rằng có hắn ở đây thì sẽ không có việc gì nữa, mà mặt khác lại không ngừng khiến cho nàng chịu khổ mà nàng không đáng phải chịu.
Phong Đạc đau lòng vô cùng, bây giờ vừa nghĩ tới Mặc Nhi vẫn còn nằm ở trên giường, sống chết chưa biết, trong lòng không ngừng tự trách.
“Ngươi cũng không cần quá mức để ý. Bất cứ như thế nào, rốt cuộc ai cũng không thể ngăn cản các ngươi ở chung một chỗ.” Ngân Lan nhìn ra tâm sự của hắn, trấn an.
Lập tức suy nghĩ một chút, lại nói, “Có một người, đoán chừng cần ngươi tự mình đi giải quyết thôi.”
“Người nào?” Phong Đạc mê mang nhìn hắn, không hiểu ra ý của hắn.
“Kiếp trước người nọ ở trước mặt thiên đế vạch trần chuyện ngươi và Mặc Nhi, mà kiếp này lại ở trước mặt hôn quân phụ hoàng ngươi nói Mặc Nhi là yêu nghiệt, hại Mặc Nhi phải trúng độc, thù hận quá khứ, cũng nên đi giải quyết một chút.” Ngân Lan nghĩ đến khuôn mặt quen thuộc từ trong đầu Phong Đạc, hắn cũng cảm thấy không nhịn được mà sinh ra vài phần hận ý.
Ngàn năm trước, Vị Minh đã từng là thuộc hạ phụ trách vị trí tiểu quan hình phạt của Phong Đạc, đoán chừng là vì trong lòng ghen ghét với Phong Đạc, cho nên mới ở ngay trước mặt thiên đế vạch trần Phong Đạc và Mặc Nhi.
Mà mấy đời trước Phong Đạc ở nhân gian, tựa hồ đều có hắn tham gia vào, vì vậy mỗi một đời, hắn (PĐ) dường như đều chết oan chết uổng, hoặc là huynh đệ tương tàn, hoặc là phụ thân xử oan.
“Tiền bối không nói, ta cũng sẽ không bỏ qua hắn.” Trong mắt phương Phong Đạc thâm thúy xẹt qua vài phần tàn nhẫn.
Ngân Lan cảm thấy, nếu bây giờ Vị Minh đang ở chỗ này, thì chắc chắn sẽ bị Phong Đạc xé thành từng mảnh nhỏ!
Ngàn vạn lần hắn không nên, chính là không nên ra tay với Mặc Nhi!
Hai người đang nói, mặt đất bỗng dưng lại run lên.
Ngân Lan ngẩn ra, trong nháy mắt tiếp theo, lâp tức sắc mặt liền trở thành trắng bệch!
“Nguy rồi!”
“Tiền bối?” Phong Đạc nhìn bóng dáng Ngân Lan trong nháy mắt lướt đi, còn chưa kịp hỏi, liền theo sát phía sau, đi theo.
Phía mà Ngân Lan đi tới đúng là phòng trúc nhỏ mà Mặc Nhi và Yên Thụ đang ở, mà lúc này, Phong Đạc loáng thoáng thấy được, xung quanh phòng trúc nhỏ kia tiểu trúc như ánh lên một ít hồng quang.
Mà xung quanh phòng trúc nhỏ đã bị Yên Thụ bày kết giới, Ngân Lan muốn xông vào mấy lần nhưng lại không được, rốt cục nhịn không được mà trực tiếp đánh nát kết giới.
Phong Đạc biết rõ đây nhất định là chuyện rất khó giải quyết, nếu không, Ngân Lan cũng sẽ không lộ ra thần sắc bị bức đến sắp hỏng này.
Mà khi Ngân Lan dùng sức đẩy cửa ra, Phong Đạc cũng bị một màn tàn nhẫn kia ở trong phòng làm cho hoảng sợ!
Chỉ thấy, trên giường trong phòng nhỏ, Yên Thụ và Tô Mặc Nhi đều ngồi khoanh chân.
Từ ngực của Yên Thụ, vết thương to bằng một đầu nắm tay, đang chảy nhỏ giọt từng dòng máu đỏ.
Mặc Nhi đã mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến cực điểm, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Nàng luôn cố gắng muốn phát ra tiếng, nhưng vốn lại không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem người trước mặt từ trong ngực lấy ra nội đan, cho…một nửa vào trong cơ thể nàng.
Ngân Lan nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp nữa, ngàn năm nay lòng chưa từng rung động, nay lại hơi run rẩy.
Lấy ra nội đan kỳ thật cũng không cần phải như thế, nhưng Yên Thụ lại dùng máu thuần khiết nhất trong quả tim nàng, giúp Mặc Nhi tinh lọc lại độc trong cơ thể...
Điều hắn sợ hãi nhất chính là Yên Thụ vì cứu Mặc Nhi mà ra sức liều mạng, nhưng vẫn không thể tránh khỏi.
Đây quả thực chính là một mạng đổi một mạng, Yên Thụ vì Mặc Nhi mà hy sinh...