Trong phòng một mảnh yên tĩnh, Ngân Lan và Phong Đạc đều không có lên tiếng.
Từng giây từng phút trôi qua, mỗi một giây tim của hai người bọn họ đều đau buốt như bị siết chặt lại.
Rốt cuộc, Yên Thụ lấy tay đặt ở trên ngực Tô Mặc Nhi ra, mọi vật trước mắt nàng tối sầm lại, cả người vô lực ngã xuống giường.
“Mẫu thân!” Đồng tử của Tô Mặc Nhi co lại, vội vàng đưa tay đỡ nàng.
Nhưng không ngờ, nàng mới vừa chạm vào Yên Thụ, một luồng sáng xuất hiện trong chớp mắt Yên Thụ trực tiếp biến trở về nguyên hình!
“Yên Thụ!” Ngân Lan gấp gáp nhanh đi đến bên giường, muốn cứu nàng, nhưng lại không có cách nào ra tay.
Chỉ riêng miệng vết thương còn chảy máu ở trên ngực nàng thôi cũng đã làm cho người ta phải sợ hãi, cũng khiến cho tay hắn không nhịn được mà run rẩy.
“Sư phó, người người nhanh lấy hồi sinh hoa đi!” Tô Mặc Nhi gấp tới nỗi rơi lệ, nhưng lý trí còn sót lại làm nàng nhìn thấy Ngân Lan liền nhớ tới gốc cây linh hoa kia.
Nhưng nàng cũng không biết, gốc cây hồi sinh hoa duy nhất kia vào mấy canh giớ trước đã được dùng cho Phong Đạc để trị thương.
Bây giờ, ở đâu tìm ra một gốc cây nữa đây?
Ngân Lan im lặng không trả lời, tay để ở mi tâm Yên Thụ, hận không thể đưa vào toàn bộ linh lực của mình, xuyên vào cơ thể Yên Thụ.
.
Nhưng tất nhiên biện pháp này không có hiệu quả, máu trên ngực của Yên Thụ vẫn chảy không ngừng.
Tô Mặc Nhi thúc giục nói: “Sư phó, nhanh lên môt chút đi! Mẫu thân không chờ lâu được đâu!”
Vẻ mặt Ngân Lan rất khó coi, cực kì khó chịu nhưng cuối cùng vẫn nói,“ Hồi sinh hoa, đã dùng hết rồi.”
“Dùng hết?” Tô Mặc Nhi sững sờ, đầu óc trống rỗng, ngay cả Phong Đạc gọi nàng mấy lần nàng cũng không nghe thấy.
“Tiền bối, bây giờ còn biện pháp nào không?” Phong Đạc nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Tô Mặc,đau lòng không thôi.
Yên Thụ nhất định phải cứu, nếu không từ đây về sau Mặc nhi phải làm sao bây giờ?
“Sư phó, Thiên Hương đâu?” Gọng của Tô Mặc Nhi rất nhỏ, lại thập phần phẫn nộ.
Vẻ mặt Ngân Lan biến đổi, nhất thời rõ ràng nàng muốn làm cái gì.
Thiên Hương hoa, từ khi hoa bắt đầu sinh trưởng là một gốc cây.
Hoa kia nuôi dưỡng sinh mệnh của Mặc nhi đã ngàn năm, đã sớm đồng căn tương liên (như một) với nàng.
Nếu hai người cùng ăn vào hai gốc cây hoa này một lúc, thì từ nay về sau mạng sống của hai người họ sẽ được cột vào nhau, đó có thể gọi là đồng sinh cộng tử (cùng sống cùng chết).
Ngân Lan có chút do dự, phương pháp này thật sự quá mức mạo hiểm, lỡ như một trong hai người các nàng gặp chuyện gì không hay, vậy thì một người còn lại cũng chết theo sao. . . . . . . . .
Nhưng trước mắt, thực sự không có biện pháp nào thích hợp hơn nữa rồi.
Ngân Lan không nói một tiếng nào tiêu sái đi ra ngoài, nhưng trong lòng đã thầm lên quyết định.
Tô Mặc Nhi thay thê Ngân Lan, tiếp tục đưa linh lực vào thân thể Yên Thụ.
Mẫu thân nàng lấy toàn bộ nội đan cho nàng, còn đưa mấy ngàn năm tu vi của nàng (YT) đồng thời xuyên vào cơ thể nàng (TMN). Nếu lại trì hoãn thêm một chút nữa, thì mẫu thân nàng cũng chỉ có thể là một tiểu hồ ly bình thường. . . . . . . . .
Cho dù là trí nhớ kiếp trước hay kiếp này, hiện tại nàng đều nhớ hết tất cả.
Về nàng, Phong Đạc, còn có mẫu thân của nàng, sư phó, toàn bộ đều nhớ hết cả rồi.
Tình huống hoảng loạn mới vừa rồi, Phong Đạc và Ngân Lan chưa chú ý tới sự khác thường của Tô Mặc Nhi.
Mà sau khi Ngân Lan sau khi đi lấy Thiên Hương hoa đến, lúc trở về mới phát hiện ra điểm này.
Tô Mặc Nhi nhìn thấy hắn đã trở về, hai mắt sáng ngời,“ Sư phó, mau đưa Thiên Hương hoa cho ta.”
Ngân Lan nhếch môi, đưa gốc cây tản ra hào quang ấm áp ở trong tay cho nàng.
Tô Mặc Nhi làm phép, Thiên Hương hoa nháy mắt biến thành một viên thuốc màu trắng ngà.
Nàng cẩn thận cho Yên Thụ ăn vào,rồi vươn tay chìa ra với Ngân Lan, “Sư phó, còn một nửa Thiên Hương đâu? Nhanh đưa cho ta đi.”
“Mặc nhi, ngươi nhớ lại hết rồi?”
“Đúng, đều nhớ ra hết rồi. Sư phó, nửa Thiên Hương hoa kia đâu?” Tô Mặc Nhi chỉ nghĩ đến một nửa Thiên Hương hoa còn lại, chỉ có thể ăn vào thêm một nửa còn lại, thì mới có thể tuyệt đối an tâm.