Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 62: Chương 62: Săn bắt động vật(1)




Tô Mặc Nhi chỉ nhếch môi cười, chẳng nói đúng hay sai.

"Mấy ngày này ngươi đang làm cái gì vậy?" Tô Mặc Nhi nghi ngờ hỏi.

Nếu chỉ là chuyện của Phong Mục, cũng sẽ không kéo dài thời gian như vậy.

Phong Đạc cúi đầu nhẹ nhàng gảy dây đàn cầm, thản nhiên nói, "Cũng sắp tới mùa săn bắn rồi, nên gần đây bản vương đều ở lại quân doanh."

"Săn bắn động vật?" Tô Mặc Nhi hơi tò mò, "Là đi săn sao?"

"Cứ coi là như thế đi." Phong Đạc suy nghĩ một chút, rồi giải thích, "Săn bắn động vật không chỉ là đi săn, mà đó cũng là cuộc khảo sát với các tướng và quân sĩ."

Tô Mặc Nhi gật gật đầu, chuyện này, có điểm giống với nghi lễ duyệt binh ở hiện đại.

"Ngươi là vương gia, như thế nào lại muốn đến quân doanh?" Nàng có chút không hiểu.

"Trong tay bản vương có nắm một phần tư binh quyền của Phong Lan, các binh sĩ phần lớn đều đóng giữ ở gần biên giới, mà trong đế đô chỉ có một phần nhỏ binh sĩ mà thôi. Đến thời gian săn thú, bản vương chỉ có thể dựa vào bọn họ giữ lại thể diện thôi."

"Chuyện như thế này..." Tô Mặc Nhi dừng lại một chút, đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất khó giải quyết, "Chuyện Phong Mục đã giải quyết rồi sao?"

Ngón tay Phong Đạc gảy đàn cứng đờ lại, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ nặng nề nói ra, "Đã giải quyết."

"Vậy là tốt rồi." Tô Mặc Nhi thở phào nhẹ nhõm, chuyện Phong Mục ở tam vương phủ, đối với Phong Đạc mà nói vẫn là một tai hoạ ngầm.

Mà tai hoạ ngầm này còn được tạo ra bởi nàng, nàng cũng không muốn làm cho Phong Đạc bị dính líu đến chuyện gì.

"Ngươi rất lo lắng cho hắn?" Vẻ mặt Phong Đạc không chút thay đổi nhìn nàng một cái, lại khẽ cúi đầu, âm phù ở đầu ngón tay lại trở nên hơi ngổn ngang.

"Ta mới không lo lắng cho loại người tiểu nhân đó!" Tô Mặc Nhi khịt mũi coi thường, "Ta cho là, chuyện hắn ở trong vương phủ, vốn không ổn lắm."

Phong Đạc sững sờ, khóe môi không được nhịn được mà cong lên, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại, ngay cả giai điệu đầu ngón tay gảy xuống cũng có vẻ nhẹ nhàng hơn.

Trong chốc lát lặng im, chỉ có tiếng đàn xa xôi, lúc chậm lúc nhanh, lúc uyển chuyển hàm xúc lúc bao la hùng vĩ, làm cho lòng người nghe nhịn không được phập phồng theo.

"Phong Mục đi theo bản vương từ lúc ở chùa Ánh Sáng, được Tiểu Thất đưa đến." Trong mắt Phong Đạc hơi trào phúng, nói ra, "Những người kia ỷ vào chuyện bản vương không có ở vương phủ, mà trực tiếp xông vào. Kết quả ngươi có thể nghĩ tới."

Khóe môi Tô Mặc Nhi co rút, tên nhãi này thật sự rất phúc hắc!

Những người kia không tìm được Phong Mục ở tam vương phủ, đương nhiên là đuối lý.

Đến lúc đó chuyện nháo lớn đến trước mặt hoàng thượng, vậy thì thật sự là náo nhiệt!

"Lúc trước ngươi vội vã chạy trở về, chính là vì xử lý chuyện này?"

"Ân. Lúc những người kia xông vào vương phủ, đều là những người sau lưng có chỗ dựa! Bản vương tự nhiên là muốn rèn sắt khi còn nóng, nên cho thêm một gáo nước sôi vào trong nồi!" Vẻ điên cuồng chợt lóe lên trong con ngươi của Phong Đạc.

Tô Mặc Nhi thấy được sự điên cuồng trong mắt hắn, đó là một sự quyết tâm muốn hủy diệt thiên địa!

“Những người” tự xông vào vương phủ, thân phận của các nàng, trước đó nàng cũng đã đoán được.

Đơn giản là những người quan tâm đến Phong Mục, không phải là mẫu phi hắn, thì là thê tử hắn, có lẽ đều có.

Địa vị của các nàng vốn đã rất cao, nhưng theo lời nói như vậy, vậy chỗ dựa vững chắc sau lưng các nàng rất có thể chính là... Hoàng thượng!

Tô Mặc Nhi đột nhiên hơi đau lòng cho Phong Đạc. Mặc dù nàng là cô nhi, nhưng ít ra nàng có một sư phụ yêu thương giúp đỡ nàng.

Nhưng Phong Đạc lại không có ai cả, chỉ có thể dựa vào chính mình một mình khổ sở vùng vẫy đấu tranh với sự sống còn ở hoàng cung khắp nơi đều là bẫy rập!

Riêng chỉ chuyện này, mà có thể nhìn ra hoàng đế không có nhiều sự coi trọng với hắn, mới có thể ngầm đồng ý cho những người đó tùy tiện đi vào vương phủ hắn!

Kết quả là ở trong vương phủ hắn ngay cả bóng dáng của Phong Mục cũng đều không thấy, thực sự là tự mình đánh mặt mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.