"Nếu không tìm được Phong Mục, vậy tội bọn họ lén xông vương phủ, có thể bị trừng phạt?" Tô Mặc Nhi hỏi.
Theo tính tình Phong Đạc, chuyện này há có thể dễ dàng giảng hòa như thế.
Tay phải Phong Đạc đột nhiên đè xuống dây đàn tạo ra rung động mạnh, cười lạnh nói: "Phụ hoàng tốt của bản vương làm sao sẽ nhẫn tâm bởi vì một đứa con thứ đi tổn thương quý phi hắn sủng ái nhất đây!"
Tô Mặc Nhi nghe xong nhíu mày.
Trước đây nàng cũng nghe Phong Kỳ nói qua, hoàng đế đối với Phong Đạc cũng không quan tâm, bây giờ xem ra, hoàng đế hoàn toàn không quan tâm một đứa con trai là hắn này!
Phong Đạc nhìn ánh mắt Tô Mặc Nhi hiện lên đau lòng, cảm thấy ấm áp, chỉ cảm thấy lúc trước vì nàng làm tất cả mọi chuyện đều là đáng giá .
Lúc trước khi khí huyết đi ngược chiều, đã hôn mê, sau khi tỉnh lại đã nhận được truyền tin của Niếp Nghị.
Thời điểm chạy về vương phủ, mẫu phi Phong Mục là Trác quý phi vừa đem tam vương phủ hoàn toàn lục soát một lần.
Chỉ là không nghĩ tới, người chưa bao giờ bước vào phủ đệ của hắn, phụ hoàng thế nhưng cũng ở đó!
Không tránh khỏi một phen đọ sức, cuối cùng phụ hoàng cao cao tại thượng kia cũng chỉ dạy dỗ Trác quý phi vài câu.
Nhưng khi bọn họ đang muốn rời đi, một thị vệ đột nhiên đến báo, nói đã tìm được Nhị vương gia.
Hoàng đế hỏi, thị vệ kia ấp a ấp úng nói, Nhị vương gia đang theo ái thiếp ở biệt uyển...
Thị vệ không có tiếp tục nói, nhưng mọi người trong lòng đều rõ ràng, Phong Mục ở biệt uyển không có chuyện gì, đã sớm tới gặp hoàng đế rồi.
Tình huống như thế, cũng chỉ có thể là Phong Mục đang theo ái thiếp ở biệt uyển trên giường ôn tồn.
Sắc mặt Hoàng đế trong nháy mắt có chút xanh mét, mang theo một thân tức giận rời đi tam vương phủ.
Phong Đạc nói với Tô Mặc Nhi chuyện này, Tô Mặc Nhi cũng nhịn không được.
Hoàng đế vĩnh viễn là người phía trên, lần này, coi như là tự nâng cục đá đập chân của mình!
Phong Đạc căn bản không cần nói nhiều, ai phải ai trái vừa xem hiểu ngay!
"Về sau, bản vương nghe nói, Phong Mục bị phụ hoàng cấm túc một tháng, úp mặt vào tường sám hối." Phong Đạc nói đến chuyện tình hôm đó, nhất thời tâm trạng tốt đẹp, xem như là trút cơn giận.
"Đây cũng là hắn đáng đời!" Tô Mặc Nhi không nhịn được mặt mày cong cong, vừa nghĩ tới vẻ mặt khó coi của Phong Mục, cảm thấy cũng rất khoái ý!
Phong Đạc ôn nhu cười nhìn Tô Mặc Nhi, hắn kỳ thật không dám nói cho nàng biết, sau khi hoàng đế đi, hắn lại lần nữa nhịn không nổi hộc máu ngất đi, cho đến hôm qua mới tỉnh lại, hôm nay đã không thể chờ đợi được tới chỗ này.
Tuệ Ngạn đại sư nói kinh mạch của hắn bởi vì khí huyết nghịch hành, đã bị tổn thương, trong vòng nửa năm không nên sử dụng nội lực, chỉ có thể từ từ điều dưỡng.
"Mặc Nhi, ngươi..." Phong Đạc trong nội tâm rất là rối rắm, do dự có nên hay không hỏi câu nói kia.
"Ta? Ta làm sao vậy?" Tô Mặc Nhi không hiểu nhìn Phong Đạc, từ khi bắt đầu biết hắn, tựa hồ chưa thấy qua hắn như vậy.
"Ngươi, ngươi còn muốn rời khỏi sao?"
Tô Mặc Nhi ngẩn người, có chút bất đắc dĩ nói: "Đương nhiên muốn, nhưng là..."
"Cái gì?" Phong Đạc tâm khẽ lo sợ, sợ nàng lại nói muốn rời đi, hắn thật không biết lại dùng cái gì có thể giữ nàng lại.
"Nhưng là..." Lông mày Tô Mặc Nhi nhấc lên, cố ý kéo dài âm cuối, lặng lẽ quan sát đến thần sắc của Phong Đạc.
Một lúc sau, nàng thế nhưng từ trên khuôn mặt tuấn tú nhìn ra vài phần căng thẳng!
"Ta..."
"Chờ chút!" Tô Mặc Nhi đang muốn tiếp tục nói, Phong Đạc lại đột nhiên ngắt lời nói: "Mặc Nhi, lần này giúp ngươi giải độc, coi như là bản vương gián tiếp cứu ngươi một lần. Bản vương cũng có một chuyện cần ngươi hỗ trợ, đợi sự tình đi qua, nếu ngươi còn muốn đi, vậy bản vương... Cũng sẽ không tiếp tục cản ngươi."
"Tốt." Tô Mặc Nhi gật đầu, vô cùng sảng khoái.
Phong Đạc nhưng là trực tiếp giật mình, lặng yên một lát mới nói: "Ngươi còn không có hỏi bản vương là chuyện gì, sẽ không sợ bản vương bán đứng ngươi sao?"