"Dù sao cũng đều bị ngươi bán nhiều lần rồi, lúc này lại nhiều thêm một lần thì có làm sao?" Tô Mặc Nhi nửa thật nửa giả nói.
"Yên tâm, chỉ là lúc đi săn ngươi phải đi bãi săn với bản vương." Phong Đạc nói.
"Ân?" Tô Mặc Nhi nghi hoặc, "Nữ nhân cũng có thể tham gia săn bắn sao?"
"Đương nhiên." Phong Đạc khẳng định gật đầu, "Phong Lan Quốc không hề thiếu nữ tướng, đương triều cũng có vài vị nữ kiệt."
Tô Mặc Nhi nghe đến đây lập tức hào hứng, "Tốt, ta đáp ứng ngươi!"
Nàng ở Minh Tâm tiểu trúc này hơn nửa tháng, cũng nhanh muốn mốc meo rồi, sớm đã muốn đi ra bên ngoài nhìn một chút, nhưng lại bị Nguyệt Bích liên tục ngăn cản!
Khoé môi Phong Đạc hơi cong cong, không quên nhắc nhở nàng, nói, "Hôm săn thú đó, có rất nhiều thế gia công tử, tiểu thư cũng sẽ tham gia. Ngươi nhất định phải đi theo sát bản vương, đừng rời khỏi tầm mắt của bản vương."
"..." Tô Mặc Nhi yên lặng không nói gì, bị trông giữ thế này, còn muốn tận hứng thế nào?
Phong Đạc nhìn ra vẻ mặt nàng u oán, bất đắc dĩ thở dài, "Đến ngày đó, nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt, bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cũng đều có thể xảy ra, mà ngươi phải luôn ở cạnh bản vương, ít nhất bản vương cũng có thể bảo vệ ngươi."
Tô Mặc Nhi ngẩn người, lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên.
Thật sự là rất lúng túng mà! Vì sao lúc nào nàng cũng nghĩ xấu về người này chứ?
Phong Đạc khẽ cười một tiếng, hỏi, "Ngươi mới vừa muốn nói gì?"
"Ân?" Tô Mặc Nhi nhất thời chưa kịp phản ứng, trừng mắt nhìn, thấy Phong Đạc vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, lúc này mới nghĩ đến lời nàng vừa mới bị hắn cắt ngang.
"Ta vốn muốn rời khỏi vương phủ này, nhưng theo ta suy nghĩ, lúc này mà rời đi thật sự ta không còn địa phương tốt nào. Nếu như ngươi không chê, có thể để cho ta ở chỗ này một thời gian hay không?" Tô Mặc Nhi lặng lẽ nhìn chằm chằm vẻ mặt Phong Đạc.
Không biết tại sao, nhưng vừa rồi dường như nàng cảm thấy, Phong Đạc rất kỳ quái!
Lúc này Phong Đạc đang vui mừng trong bụng, hắn đang lo sau khi săn thú xong, lại còn phải dùng lý do gì để giữ nàng ở lại, nhưng không nghĩ rằng, trái lại tự nàng đã nói ra trước rồi.
"Ngươi muốn ở bao lâu thì cứ ở, tam vương phủ của bản vương vẫn có thể nuôi nổi ngươi ." Phong Đạc ho nhẹ một tiếng, nỗi thấp thỏm trong lòng, từ từ để xuống.
Tô Mặc Nhi đột nhiên đi tới trước mặt Phong Đạc, trong nháy mắt lại nhìn chằm chằm vào hắn, thần sắc hơi nghiêm túc, "Phong Đạc, có phải ngươi thích ta hay không?"
Lúc này nàng mới phát hiện, lúc hắn nghe tin nàng muốn ở lại, rõ ràng là Phong Đạc đã thở phào nhẹ nhõm!
Trong mắt phượng Phong Đạc thoáng xẹt qua vẻ kinh ngạc, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng gần ở trong gang tấc, bên tai hắn khẽ nóng lên, không tự giác lại quay mặt đi.
Tô Mặc Nhi "Xì" một tiếng, bật cười.
Trêu tức nói, "Chỉ đùa một chút mà lại còn nghiêm túc như vậy, ngươi cứ như vậy, thật sự sẽ làm ta cho rằng ngươi thích ta đó. Không phải là ngươi có nhiều cơ thiếp như vậy sao, như thế nào lại còn ngây thơ như vậy."
Tô Mặc Nhi nở nụ cười một hồi lâu, vốn muốn dừng nhưng không dừng được.
Phong Đạc tức giận trừng nàng, nha đầu chết tiệt kia thậm chí ngay cả hắn cũng dám đùa giỡn!
"Không được phép cười nữa!" Phong Đạc hung ác nói.
Tô Mặc Nhi hoàn toàn không bị hắn uy hiếp, cười đến nước mắt cũng đều đã chảy ra.
Phong Đạc tốn hơi thừa lời, trong đáy lòng lại hơi quẫn bách, buồn bực khó phai.
Hắn dường như định nói ra, là hắn thích nàng thật lòng!
May mà, lý trí vẫn còn kiềm nén được. Trong lúc mấu chốt nhất cũng không nói ra, nếu không, chỉ sợ là nàng sẽ trực tiếp bỏ chạy!
Tô Mặc Nhi từ từ trở lại bình thường, tiếng cười mới vừa dừng lại, lại nghĩ đến dáng vẻ vừa mới rồi kia của Phong Đạc, vẫn còn không nhịn được, lại cười thêm lần nữa.
Phong Đạc nổi cáu, đưa tay kéo nàng vào trong ngực, thừa dịp trong nháy máy nàng đờ người ra, cúi đầu, trực tiếp hôn lên đôi môi nàng!
Đầu óc Tô Mặc Nhi hoàn toàn trống rỗng, cứ ngây ngốc mở to mắt, tùy ý Phong Đạc ở trên cánh môi nàng muốn làm gì thì làm...