Kí Mi Dạy Chồng (Tướng Công, Đừng Như Vậy)

Chương 76: Chương 76




Edit: Vân Uyên

Tiêu Phú Thanh im lặng. Cháu trai ý tại ngôn ngoại, ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng, ông phải tính trước một bước, phòng trừ Tiêu Nghiễn Trạch muốn trực tiếp tra rõ chuyện Thẩm Hướng Nghiêu. Tiêu Phú Thanh nhíu chặt mày, sợ Nghiễn Trạch hiểu lầm Ký Mi, nàng mới sinh con chưa được mấy ngày, hắn đã chạy tới kinh thành điều tra Thẩm Hướng Nghiêu, nếu để giữa phu thê hai người có hiểu lầm gì đó thì tương lai cuộc sống của Ký Mi sao có thể yên bình.

Nghiễn Trạch thấy cửu thúc nhíu mày lại, làm bộ hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Không có gì. Ngươi nói chuyện này làm ta nhớ tới mấy năm gần đây trong kinh thành, có kẻ giả dạng làm giám khảo lừa bịp thí sinh. Chuyện này cũng coi như mạo danh người khác, nhưng thí sinh thì làm sao thấy được mặt giám khảo thật nên không phân biệt được thật giả.”

“Không, ta không nói đến loại mạo danh như ngài đang nghĩ. Ta đang nói đến kẻ sống dưới tên của người khác, dùng thân phận của người khác để sống.”

Nghiễn Trạch nói:

“Thôi không nói chuyện này nữa, chúng ta rời đi chuồng ngựa đi, nơi này lạnh quá.”

Tiêu Phú Thanh phân phó gã sai vặt thêm cỏ khô cho ngựa, rồi trở về phòng cùng cháu trai, thúc cháu hai người hàn huyên về con ngựa kia, được một lúc thì tách ra. Nghiễn Trạch đi vào sương phòng, thấy Kim Thúy cùng một nha hoàn đang dọn dẹp hành lý, thê tử cùng bà vú đang dỗ nhi tử, ai cũng bận rộn, nhưng lại có cảm giác ấm áp.

Ký Mi ngước mắt cười nói:

“Chàng đã trở lại.” Nhưng nhanh chóng nhăn mày lại, ngửi ngửi:

“Chàng đi đâu về vậy, trên người lại có mùi kì kì.”

Lúc này Nghiễn Trạch mới phát hiện ra quần áo bị dính vài giọt nước ở chuồng ngựa, còn có một ít nước đái ngựa. Hắn vừa cởi áo ngoài vừa gọi Kim Thúy lấy quần áo mới cho mình thay.

“Vừa ở chuồng ngựa về, dùng vài chiêu để đuổi tên hoà thượng giả đi “

Hắn nói:

“Không đến kinh thành thì không biết cuộc sống quan trên thế nào, cũng không ngờ được kẻ lừa đảo ở đây cũng nhiều. Thật là, trên đời thiếu gì người, ngươi không mua thì người khác tới mua. Dùng mấy trò lừa đảo như vậy không sợ mất danh dự hay sao, một truyền mười mười truyền trăm, sau này con ruồi cũng không thèm tới cửa.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cửu thúc gặp phiền toái sao?”

Nghiễn Trạch đem chuyện vừa rồi kể lại cho thê tử nghe, Ký Mi nghe xong, cười ha ha nói:

“Hỗ gia cũng thật phí công nghĩ ra kế này, đây đúng là kế sách có một không hai. Muốn giúp mẫu thân kiếp trước siêu độ, thật thú vị, vậy mà cửu thúc cũng tin.”

“Loại kế này chỉ sử dụng được với mấy quan không thiếu tiền như cửu thúc thôi, quan ở kinh thành thiếu gì tiền, chẳng qua là thích xem mấy chuyện kì quái, buổi tối rảnh rỗi lại viết mấy cuốn bút kì gì đó. Người đọc sách đều có chung một sở thích này.”

Hắn cười xấu xa nói:

“Nếu không tin, nàng có thể dùng kế này với cha nàng một lần, xem ông ấy có trúng kế không.”

“Tại sao thiếp phải trêu trọc cha thiếp chứ.”

Nàng nói khẽ với hắn:

“Nhưng mà, may mắn là có chàng ở đây, nhìn thấu kế bẩn của hắn ta, trong lòng cửu thúc cũng sẽ cảm ơn chàng.”

“Ngài ấy không oán ta đến đây quấy rầy ngài ấy là tốt rồi, ta không dám hy vọng xa vời ngài ấy sẽ cảm tạ ta đâu.”

Hắn thay quần áo sạch sẽ, ôm nhi tử trong ngực. Bỗng nhiên nghĩ đến mấy chuyện phiền lòng, thở dài một tiếng.

“Sao vậy?”

Hắn dùng ánh mắt “ thương hại “ nhìn nhi tử:

“Bối phận của cha con ta thật thấp, ta có cửu thúc, con cũng có tam thúc, nhưng con còn thảm hại hơn ta, cửu thúc của ta tốt xấu gì cũng hơn ta mấy tuổi, còn tam thúc của con hơn con có mấy tháng thôi.”

Vệ di nương vừa sinh một đứa con trai cho cha hắn, so với Nguyên Nghị thì chỉ lớn hơn nửa năm, vậy mà phải gọi bằng thúc thúc.

“......” Ký Mi dở khóc dở cười.

Lúc này liền nghe trượng phu dùng lời thề son sắt an ủi nhi tử:

“Không sao cả, ta sẽ để mẹ con sinh cho con thêm mấy huynh đệ tỷ muội nữa, để bọn nó lót đế cho con.”

Nàng nhìn cha con bọn họ, không nhịn được cười. Nhưng bỗng nhiên nghĩ đến Thẩm Hướng Nghiêu, tâm tình lập tức u ám, giữa hai hàng chân mày lộ rõ vẻ buồn rầu. Nghiễn Trạch lơ đãng nhìn thấy, cũng mím miệng, như suy tư điều gì.

-

Ban ngày Tiêu Phú Thanh ở Hàn Lâm Viện, chạng vạng mới trở về, mà Nghiễn Trạch lại rảnh rỗi đánh xe đưa thê tử dạo chơi vài vòng ở kinh thành, những nơi nào có thể đi đều đi hết cả, không uổng công đường xa đến kinh thành. Sau đó chọn một cửa hàng bán vàng ngọc, mua cho thê tử mấy món trang sức đang thịnh hành ở kinh thành. Cứ như thế suốt hơn nửa tháng, Nghiễn Trạch dẫn thê tử đi khắp kinh thành để giải sầu, không thèm quan tâm chuyện gì khác, Tiêu Phú Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng yên lòng chưa được bao lâu thì lại có chuyện xảy ra.

Hôm nay, biết Tiêu Phú Thanh nghỉ ngơi ở nhà, hắn nhờ thúc thúc để ý Ký Mi, rồi một mình ra hiệu thuốc. Trong nhà nhất định phải có một nam nhân, để phòng ngừa Ký Mi và Nguyên Nghị đột nhiên xảy ra chuyện, còn có người xoay xở. Cho nên, Nghiễn Trạch chờ đến ngày thúc thúc nghỉ ngơi ở nhà, mới một mình ra cửa làm việc.

Thấy cháu trai cẩn thận như vậy, Tiêu Phú Thanh đứng ngồi không yên. Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gọi Ký Mi tới tán gẫu một chút, chuyện về Thẩm Hướng Nghiêu nhất định phải giấu kín.

Ký Mi nghe nói cậu gọi mình, dặn dò bà vú chăm sóc Nguyên Nghị, chỉnh trang quần áo cẩn thận rồi sang bên đó.

Trong phòng khách có chậu than đốt sẵn, vì sợ Ký Mi bị lạnh, nên Tiêu Phú Thanh mới cho người chuẩn bị. Tiêu Phú Thanh nhấm một ngụm trà, không biết nên mở miệng thế nào, trước mặt nữ tử đã kết hôn lại đi dò hỏi về một nam nhân khác thì không nên.

Trong đầu Ký Mi cũng nói thầm, chắc chắn cậu sẽ không gọi mình đến để ngồi không uống trà, nhất định là có chuyện gì cần nói. Cậu không phải người ngoài, thế nên nàng dứt khoát hỏi thẳng. Nàng đặt chén trà xuống, cười nói:

“Cậu gọi con tới, là có chuyện gì cần con làm sao?”

“...... Là như thế này. Lúc đôi mắt của con sáng trở lại vừa lúc đang ở nhà mẹ đẻ, sau mười năm được thấy lại ánh sáng, con đã gặp những ai?”

“Cha, mẹ, Kim Thúy, còn có mấy nha hoàn trong nhà.”

“À, Đúng rồi, lúc trước cha con muốn nhận bộ khoái kia làm con nuôi, con còn có ấn tượng về hắn không?”

“......” Nàng giả vờ chần chờ:

“Hắn sao...... Sau khi mắt khỏi, hình như con cũng có nhìn thấy hắn vài lần. Lúc con vừa nhìn thấy trở lại, mẹ con cả ngày đều giữ con bên cạnh, bắt học chữ tập viết, học nữ hồng, ngày nào cũng lập đi lập lại như thế, đến mức ai nói cũng không nghe. Sao cậu lại hỏi đến người này?”

Ngụ ý rằng suốt đoạn thời gian đó của nàng, mỗi ngày đều ở bên mẫu thân, tuyệt đối không có cơ hội tiếp xúc với nam nhân.

“Sau đó, con có còn gặp được hắn không?”

Ký Mi do dự, cậu mở miệng dò hỏi việc này, nhất định có nguyên nhân, không phải là tin đồn vô căn cứ.

Cậu là người có thể tin cậy, nếu lúc này cố chấp khẳng định chưa từng gặp lại Thẩm Hướng Nghiêu, về sau gặp phiền toái, cậu có còn giúp đỡ mình không? Vẫn nên nói thật về chuyện đó để nhờ cậu giúp đỡ.

Nàng nhất thời không biết làm sao, cúi đầu uống ngụm trà, kéo dài thời gian.

So với Ký Mi thì còn có người khẩn trương hơn, đó chính Tiêu Nghiễn Trạch đang trốn ở trong phòng, không sai, hắn nói dối mình ra ngoài, thật ra là trốn ở trong phòng nghe lén Cửu thúc với thê tử nói chuyện. Mấy ngày trước đây, hắn mượn chuyện hoà thượng giả để nhắc nhở bóng gió về Thẩm Hướng Nghiêu với Cửu thúc. Nếu cửu thúc biết chuyện về Thẩm Hướng Nghiêu, tất nhiên sẽ lo lắng cho Ký Mi, chờ có cơ hội, sẽ tìm nàng thương lượng.

Quả nhiên, hắn đoán đúng rồi.

Hắn cắn môi, thầm nghĩ Lục Ký Mi sau này có gặp lại Thẩm Hướng Nghiêu hay không?! Nàng mau nói ra đi! Thật lâu không thấy thê tử trả lời, hắn tâm loạn như ma, hắn không tin thê tử cam tâm tình nguyện dan díu với người ngoài.

Khoảng thời gian mới vừa thành hôn đó, hắn nhớ thương những kĩ nữ bên ngoài, không thèm ngủ chung với thê tử. Hắn rất hiểu bộ dáng của kẻ trong lòng tư tưởng người khác, nhưng đối với thê tử, hắn nhìn ra được, nàng một lòng một dạ đặt hết trên người hắn và con, chưa bao giờ có cái gì dị thường.

Nếu nàng có một chút khác thường, hắn sẽ tự mình chất vấn nàng. Nhưng thê tử lại vô cùng hiền thê lương mẫu, hắn quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ, nghi ngờ phẩm hạnh của nàng, ảnh hưởng đến tình cảm phu thê. Vì thế, đành phải lén lút tra xét, ít nhất là phải biết được trong lòng nàng nghĩ thế nào về Thẩm Hướng Nghiêu.

Thật ra mấy ngày nay, hắn đưa thê tử đi khắp nơi giải sầu, nhưng trong lòng đã sớm lung tung rối loạn, nghĩ đến đủ loại khả năng có thể xảy ra. Trong lòng hắn, có khả năng nhất chính là, Thẩm Hướng Nghiêu ngụy trang thành Mai Chi Hạng để tiếp cận Ký Mi, mà hắn Tiêu Nghiễn Trạch, trong khoảng thời gian đó vì chuyện sinh con riêng mà khiến Ký Mi đau lòng, vì thế đã vô tình tạo cơ hội cho Thẩm Hướng Nghiêu, kết quả Ký Mi hoài thai hài tử, bị hắn đưa trở về.

“...... Cậu, con nói thật với người......”

Lúc này, Nghiễn Trạch đột nhiên nghe được tiếng thê tử mở miệng, nhanh chóng đem lỗ tai dựng thẳng lên cẩn thận nghe.

Cuối cùng Ký Mi vẫn quyết định nói thẳng ra với cậu, cậu là người có thể tin cậy:

“Con đã gặp hắn...... Không, nói đúng ra là Kim Thúy đã gặp hắn, ở một nhà trọ trên đường tới kinh thành, Kim Thúy gặp phải hắn, hắn nói...... Hắn uy hiếp, hắn sẽ khiến cho Nghiễn Trạch hiểu lầm......”

Tiêu Phú Thanh cắn răng nói:

“Hiểu lầm cái gì, trong lòng ta đã đoán được vài phần.” Không khỏi âm thầm tự trách, là mình không tốt, nếu lúc trước mình có thể bất kể hậu quả đuổi Thẩm Hướng Nghiêu đi, sẽ không đến mức làm Ký Mi sợ hãi như thế.

“Lúc con hoài thai Nguyên Nghị, đúng là hắn có xuất hiện ở Lục gia......Hắn nói hắn sẽ khiến Nghiễn Trạch hiểu lầm hắn dan díu với con, Nguyên Nghị là con hắn. Đúng rồi, hắn còn nói hắn không phải Mai Chi Hạng, mà là Thẩm Hướng Nghiêu, là Thẩm gia công tử ở kinh thành, là đệ đệ của bằng hữu ngài.” Nàng nói rồi lấy khăn lau nước mắt:

“Con sợ hãi cực kỳ, không biết nên làm sao mới được. Thật ra ngày ngày con đều lo lắng, hàng đêm hoảng sợ, hắn là nam nhân có gặp phải chuyện cũng không ai nói gì. Nhưng con là nữ nhân đã có chồng, nếu bị vu oan thế này có trăm cái miệng cũng không giải thích được. Ban đầu con tính nói lại với Nghiễn Trạch, để chàng biết trong lòng con oan uổng thế nào, nhưng rồi không dám vì con sợ chàng sẽ hiểu lầm..... Con..... Con thật sự không biết phải làm sao. Cậu, ngài nói cho con biết đi, con phải làm sao bây giờ?”

Nghe thê tử nói, đã có thể xác minh hai người họ là cùng một người. Nghiễn Trạch chấn động, thì ra Thẩm Hướng Nghiêu lại đê tiện vô sỉ như vậy, hắn dám uy hiếp thê tử mình. Nghiễn Trạch âm thầm nắm chặt tay, trong lòng đem tổ tông nhà Thẩm Hướng Nghiêu mắng mấy lần.

Tiêu Phú Thanh trong lòng hụt hẫng:

“Việc này phải trách ta, lúc trước ta chướng mắt cháu trai, Thẩm Hướng Nghiêu lại là công tử nhà giàu, hắn có kiên trì giả dạng làm bộ khoái để tiếp cận ngươi, ta liền mắt nhắm mắt mở, không nghĩ tới sẽ gây ra cục diện như ngày hôm nay. Hắn còn nói với con cái gì nữa không?”

Ký Mi đau khổ lắc đầu:

“Một chuyện như vậy đã đủ khiến con nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội, hắn còn uy hiếp con thêm nữa, chắc con không sống nổi.....”

“Đừng làm việc ngốc, con còn có Nguyên Nghị, không có con, ai nuôi nấng nó lớn lên.” Tiêu Phú Thanh nói:

“Con đừng sợ, có ta ở đây.”

“Ngài ngàn vạn lần đừng nói cho Nghiễn Trạch, chàng chỉ mới đối xử tốt với con mấy ngày, con không muốn vì chuyện này mà khiến chàng hoài nghi con, rồi lại bỏ mặc con suốt ngày như trước đây.”

Với tính tình của trượng phu, khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra, bỏ mặc không thèm để ý tới vẫn còn nhẹ, chỉ sợ hắn sẽ trả thù nàng.

Tiêu Phú Thanh khó xử nói:

“Không nói cho hắn...... Chỉ sợ hắn đã sớm sinh nghi, ba lần bốn lượt ở trước mặt ta đề cập tới Thẩm Hướng Nghiêu. Không biết hắn sẽ làm như thế nào.”

Nàng thở dài:

“Ngay cả con với nha hoàn chàng cũng hoài nghi, biết có nam nhân khác giả trang tiếp cận con, chắc đến cả cái mạng con chàng cũng không cần......”

Nghiễn Trạch nghe vào tai, trong lòng hụt hẫng, so với việc thê tử không tín nhiệm mình, thì chuyện của Thẩm Hướng Nghiêu không đáng nhắc tới. Tuy rằng ngoài miệng nàng nói muốn dựa vào hắn, nhưng khi thật sự gặp chuyện, nàng tình nguyện yên lặng chịu khổ, cũng không nói với hắn.

Chẳng lẽ bản thân mình không đáng tin cậy như vậy? Lúc trước hắn nghi ngờ nàng với nha hoàn, đó là chuyện của lúc trước, con người đều sẽ thay đổi, hiện tại hắn đã tốt hơn nhiều, tại sao nàng vẫn không tin hắn!?

Nghĩ lại thì việc này không phải là nhỏ, nàng không nói với mình, là bởi vì nàng sợ hãi mình sẽ không yêu thương nàng nữa, về tình cảm có thể tha thứ. Nữ nhân luôn lo lắng quá nhiều, đặc biệt là danh tiết, có nửa điểm ô uế thì cả đời coi như bỏ. Chẳng trách nàng cẩn thận như vậy.

Ai, nói đến cùng là do mình trước kia quá hư đốn, để nàng oan uổng rất nhiều lần, khiến nàng sợ hãi phải nói sự thật với mình.

Nghiễn Trạch mới vừa rồi còn oán trách thê tử, lúc này lại lâm vào tự trách.

Lúc hắn đang mặt ủ mày ê, bỗng nhiên nghe bà vú ở cửa nói:

“Thiếu nãi nãi, tiểu thiếu gia cứ khóc mãi, có thể là tìm ngài, ngài trở về xem một lát đi.”

Ký Mi nghe nói, nhanh chóng đứng dậy đi về chỗ con trai.

Tiêu Phú Thanh ngồi ở chỗ cũ, chờ Ký Mi trở về rồi tiếp tục nói chuyện, uống miếng trà, thở dài một hơi.

“Ai --” chưa kịp than xong, liền nghe tiếng cháu trai đột nhiên ở phía sau nói:

“Cửu thúc --”

Hắn giật mình nhưng cố gắng không nhổ tra ra, nỗ lực nuốt xuống, làm yết hầu đau đớn vô cùng. Hắn khụ hai tiếng thật mạnh, vỗ bàn dựng lên:

“Sao ngươi lại ở chỗ này, không phải là ngươi ra hiệu thuốc sao?! A, ta biết rồi, ngươi cố ý ở chỗ này nghe lén? Được, ngươi đã nghe được hết rồi, ngươi nghĩ phải làm sao bây giờ? Nếu ngươi dám hưu thê, về sau cũng đừng gọi ta là thúc thúc.”

“Từ từ, ngài bình tĩnh, bình tĩnh đã, đừng phát hỏa với ta. Ta thừa nhận ta nghe lén là không đúng.” Nghiễn Trạch ý bảo cửu thúc nhỏ giọng:

“Việc này, ta đã biết, cho dù ta có đểu cáng đến mức nào cũng sẽ không nghi ngờ Ký Mi. Nàng đối với ta thế nào, trong lòng ta hiểu rõ, sao có thể bằng vài câu xúi giục lung tung của người ngoài, mà trách oan nàng. Việc cấp bách, chúng ta phải giải quyết sớm, đừng để Ký Mi lo lắng hãi hùng.”

Tiêu Phú Thanh trên dưới đánh giá cháu trai, nói ra những lời hay ý đẹp như vậy. Có khi nào là do người khác giả dạng không đây:

“Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”

Chẳng lẽ hắn không được nghĩ vậy sao?! Nghiễn Trạch vội gật đầu:

“Không sai. Đợi đến khi đuổi được Thẩm Hướng Nghiêu đi, thì chuyện này coi như chưa từng phát sinh, ta cũng sẽ không để Ký Mi chịu bất kì thương tổn nào.”

“......” Tiêu Phú Thanh chậm rãi ngồi xuống:

“...... Ngươi thay đổi như vậy, thật khiến ta muốn lau mắt mà nhìn. Vậy ngươi nói đi, ngươi tính làm sao bây giờ?”

Nghiễn Trạch tròng mắt xoay chuyển, có chủ ý, sát vào tai cửu thúc nói thầm vài câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.