Chú cháu hai người thương lượng vài câu, Nghiễn Trạch nghe được tiếng vang, ngẩng đầu lên nhìn, thấy bóng người thê tử chiếu vào trên cửa sổ, vội thấp giọng nói với cửu thúc:
“Nàng đã trở lại, ta trốn đây, hai người tiếp tục nói chuyện đi.” Nói xong, lại núp vào.
Ký Mi đi vào, ngượng ngùng nói:
“Nguyên Nghị khóc quá, bà vú dỗ cỡ nào cũng không được, con vừa quay lại liền nín khóc.”
Tiêu Phú Thanh quan tâm hỏi:
“Thế thằng bé sao rồi?”
“Đã ngủ.” Nàng ngồi xuống, tiếp tục nói:
“Mọi chuyện con đều nhờ hết vào Cửu thúc ngài. Có được cuộc sống như ngày hôm nay quả thực không dễ, con không muốn Nghiễn Trạch hiểu lầm, phá hủy hết mọi thứ.”
Tiêu Phú Thanh bị kẹp ở giữa hai vợ chồng bọn họ, mới vừa rồi đồng ý với Ký Mi gạt Nghiễn Trạch, kết quả thì ngược lại, giúp đỡ cháu trai gạt Ký Mi. Hắn theo bản năng nhìn về phía chỗ cháu trai đang trốn:
“Chuyện này con cứ yên tâm, để ta nghĩ cách, không để tên họ Thẩm kia đến quấy rầy cuộc sống thanh tịnh của con.”
“Nhất định không được nói cho Nghiễn Trạch!” Chuyện nàng không yên lòng nhất chính là cái này.
“Khụ! Con cứ tin tưởng ta đi, ta sẽ không tiết lộ nửa chữ với nó.” Ai, đã tiết lộ hết luôn rồi.
Ký Mi cảm thấy cảm kích từ tận trong lòng:
“Thật sự cảm ơn ngài, trừ ngài ra, con thật sự không biết nên nhờ ai giúp. Loại chuyện này thật sự không có cách nào mở miệng, với con mà nói, việc trêu chọc Thẩm Hướng Nghiêu căn bản chính là “ đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống “, cả ngày con không bước ra khỏi cửa nửa bước, sao có thê trêu chọc được tên Thẩm Hướng Nghiêu kia chứ.
Nghiễn Trạch nghe xong, không khỏi gật đầu, hắn tin tưởng phẩm hạnh của thê tử, hắn cùng nàng sớm chiều ở chung, chưa từng thấy nàng có nửa điểm phóng đãng. Cho dù chuyện này đến tai cha mẹ, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng tin Ký Mi sẽ làm ra chuyện nhục nhã như vậy. Đương nhiên, tốt nhất là không để bọn họ biết, mọi chuyện nên được giải quyết êm đẹp ở kinh thành, sau đó nhẹ nhàng trở về Túc thành ăn Tết.
Tiêu Phú Thanh khuyên nhủ:
“Ngươi yên tâm, mau trở về chăm sóc Nguyên Nghị đi.” Dứt lời, đứng dậy mở cửa, kêu nha hoàn đưa Ký Mi quay về. Hắn xoay người ho khan một tiếng:
“Ra đi.”
Nghiễn Trạch đi ra, thấy Ký Mi thật sự đi rồi, mới nói:
“Nàng dám nói “ trừ ngài ra, không tin bất kì kẻ nào. “ xem ra ta cũng coi như là kẻ không đáng tin.”
“Còn không phải tại ngươi sao, bây giờ còn thở ngắn than dài.”
Sợ cửu thúc lôi chuyện cũ ra nói, hắn vội vã cướp lời:
“Ngài đừng quở trách quá khứ của ta nữa, ta biết ta làm không đúng, ngài không thấy là ta đã sửa sai sao.”
Tiêu Phú Thanh nói:
“Còn phải tiếp tục sửa!”
Nghiễn Trạch nghiêm chỉnh hô lớn:
“Tuân mệnh!”
Tiêu Phú Thanh giật mình, vẻ mặt “ ghê tởm “ nói:
“Giữ lại rồi về khom lưng cúi đầu với vợ ngươi đi.”
Bởi vì hắn nói dối với nàng là đến hiệu thuốc, nên không thể quay trở về nhà quá sớm. Sau khi nói chuyện với Cửu thúc xong, Nghiễn Trạch không vội mà đợi đến trưa rồi mới quay về gặp thê tử.
Hắn thấy thê tử vẫn cư xử như bình thường, thấy hắn, vẫn nhẹ nhàng, điềm đạm nói chuyện, mà Kim Thúy huân hương quần áo ở một bên cũng hành động như mọi ngày. Nghiễn Trạch bỗng nhiên cảm khái, đúng vậy, hắn bận rộn kiếm tiền nuôi gia đình, còn không phải vì giữ gìn những ngày tháng yên bình, hạnh phúc này sao.
Ký Mi thấy trượng phu ngây người, nên hỏi hắn:
“Làm sao vậy? Bên hiệu thuốc có chuyện gì sao?”
“A...... Chỉ là việc nhỏ, không quan trọng.” Hắn nói tiếp:
“Làm buôn bán cũng giống như sinh hoạt ngày thường, khó tránh khỏi gặp mấy chuyện vụn vặt phiền toái, không cần phải phiền não, tất cả đều có thể giải quyết.”
“Chàng suy nghĩ thoáng đấy.” Nàng mỉm cười đáp một câu, rồi tiếp tục cúi đầu dỗ con.
Hắn cố gắng ra vẻ không biết gì, tuyệt đối không nhắc đến nửa chữ “Thẩm” trước mặt thê tử. Mấy ngày kế tiếp, hắn sai Thiên Đông đi hỏi thăm mấy chỗ Thẩm Hướng Nghiêu thường hay xuất hiện. Căn cứ vào lời Thiên Đông hồi báo, sinh hoạt ngày thường của Thẩm Hướng Nghiêu cũng không khác gì so với mấy công tử nhà giàu khác. Đọc sách, kết bạn, lâu lâu sẽ ra tửu lâu nhà mình dạo vài vòng.
Nghiễn Trạch nghe xong, bĩu môi, thầm nghĩ đây không phải là hoạt động thường ngày của mình sao, hắn đã quá quen thuộc với kiểu sinh sống của công tử nhà giàu.
Hôm nay, dựa theo lời Thiên Đông nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Thẩm Hướng Nghiêu sẽ xuất hiện ở tửu lâu nhà hắn. Nghiễn Trạch cùng Cửu thúc tới tửu lâu đợi trước, gọi một bàn rượu và thức ăn, ngồi chờ Thẩm Hướng Nghiêu.
Tiêu Phú Thanh sợ Nghiễn Trạch làm bậy, dặn dò nói:
“Ngươi đừng lỗ mãng, nơi này không phải Túc Thành, lát nữa đừng động thủ.”
Hắn không ngu xuẩn như vậy, đánh Thẩm Hướng Nghiêu một trận, không chừng lại tự đào hố chôn mình. Nghiễn Trạch cười nói:
“Ngài yên tâm, hắn dây dưa với Ký Mi lâu như vậy, trừ việc làm phiền nàng ra thì không làm gì tổn thương đến Ký Mi, ta không đến mức phải liều mạng với hắn. Giống như ngài đã nói với ta từ trước, cái lo lắng nhất hiện giờ là hắn quá sợ hãi, sau đó để lộ ra ba chữ “Mai Chi Hạng” “.
Tiêu Phú Thanh thở dài:
“Tóm lại, bây giờ ngươi nói thì dễ nghe đấy, chỉ sợ đến lúc thấy người rồi lại không ngăn được tức giận! Nơi này dù sao cũng là kinh thành, ngàn vạn lần đừng làm bậy, ngươi đả thương hắn, quan phủ lại đánh ngươi hai mươi đại bản, ngươi cảm thấy đáng sao?!”
“Ta hiểu, thất phu mới làm chuyện mất suy nghĩ như vậy!” Nghiễn Trạch liếc mắt:
“Ta giống người không có đầu óc lắm sao?!”
Khi nói chuyện, Nghiễn Trạch vừa nhấc đầu, thấy từ cửa đi vào một thiếu niên thanh tuấn, đúng là Mai Chi Hạng. Đã lâu rồi không gặp lại người này, nhưng khi nhìn thấy, Nghiễn Trạch không khỏi cười lạnh, nói:
“Cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi.”
Dứt lời, lập tức quăng ngã chén rượu, hét lớn một tiếng:
“Đừng chạy, đứng lại đó để ta bắt ngươi!” Nói xong, nổi giận đùng đùng đi về phía Thẩm Hướng Nghiêu.
Tiêu Phú Thanh chau mày, thầm nghĩ vừa rồi ngươi còn đồng ý với ta, chớp mắt đã quên, chạy nhanh đuổi theo. Thẩm Hướng Nghiêu mới vừa vào tửu lâu, nghe được có người quăng ngã ly, tiếp theo liền thấy Tiêu Nghiễn Trạch hung thần sát khí đi tới chỗ mình, nhất thời sửng sốt, thầm nghĩ tên họ Tiêu sao lại ở chỗ này.
Có tật giật mình, theo bản năng lui về phía sau một bước. Ồn ào một lúc, Tiêu Nghiễn Trạch đã đến trước mặt Thẩm Hướng Nghiêu, đẩy gã sai vặt đang đứng chắn trước mặt ra, nhéo vạt áo Thẩm Hướng Nghiêu, nắm chặt tay hắn, muốn đánh người:
“Tên lừa đảo này, mau lại đây! Ngươi có chạy đằng trời cũng không trốn được đôi mắt của ta!”
Tất cả khách ở lầu một, đều dừng đũa, tò mò xem náo nhiệt, mắt to mắt nhỏ nhìn hết về phía bên này.
Thẩm Hướng Nghiêu trước nay không nghĩ tới sẽ xung đột chính diện với Tiêu Nghiễn Trạch, nên bây giờ có chút luống cuống. Lúc này tiểu nhị với trưởng quầy đứng bên cạnh thấy nhị gia nhà mình sắp bị đánh, nhanh chóng chạy lên hỗ trợ, có người còn gào lên:
“Ngươi không muốn sống nữa sao, ngươi có biết người ngươi đang nhéo là ai không?”
Nghiễn Trạch lớn tiếng nói:
“Người nào? Còn không phải là tên ăn trộm sao?!” Quay mặt lại nhìn tất cả mọi người đang ăn cơm trong tửu lâu nói:
“Người này là kẻ lừa đảo, tên Mai Chi Hạng, ở nhà nhạc phụ ta là huyện nội bộ khoái, trộm năm trăm lượng bạc, sau đó chạy trốn tới nơi này! Hôm nay để ta bắt được, mau báo quan!”
Mọi người ồ lên.
Nghe xong lời Tiêu Nghiễn Trạch nói, chưởng quầy là người đầu tiên nhảy dựng lên:
“Ngươi nhận sai người rồi, đây là thiếu gia nhà chúng ta, Thẩm nhị thiếu gia, ngươi đi hỏi thăm khắp kinh thành này đi, ai mà không biết!”
Nghiễn Trạch ngẩn ra, hồ nghi nhìn Thẩm Hướng Nghiêu hỏi:
“...... Ngươi không phải Mai Chi Hạng?”
Thẩm Hướng Nghiêu không nói một lời, hắn ở Lục gia căn bản không có trộm tiền, Tiêu Nghiễn Trạch lại nói là hắn trộm năm trăm lượng bạc, chuyện này không tồn tại. Nhưng xem ra, thời khắc này mọi người đều đang nhìn hắn, hắn là kẻ duy nhất có thể thanh minh cho chính mình, cái người tên “Mai Chi Hạng” kia không liên quan đến mình.
“Ngươi cũng nghe rồi đấy, ta không phải người ngươi muốn tìm, ta không phải Mai Chi Hạng, ta họ Thẩm.”
Thẩm Hướng Nghiêu nói.
Lời vừa thốt ra, hắn liền hiểu được ý đồ của Tiêu Nghiễn Trạch, hắn trực tiếp thừa nhận mình không phải là Mai Chi Hạng, từ nay về sau hắn cũng không thể dùng cái tên này để uy hiếp Tiêu gia.
Nghiễn Trạch bày ra bộ dáng không thể tin được:
“Tại sao lại như vậy, ngươi rõ ràng chính là......”
Thẩm Hướng Nghiêu không kiên nhẫn nói:
“Ta không phải người ngươi muốn tìm, mau thả ta ra!”
Mọi người đi lên lôi hai người tách ra, gã sai vặt của Thẩm gia không chịu buông tha nói:
“Ngươi là người từ đâu tới, mà không biết Thẩm thiếu gia nhà chúng ta?! Không phải muốn báo quan sao? Chúng ta liền đi báo quan, đem bắt ngươi lại!”
Tiêu Phú Thanh lúc này mới chen ra được từ đám người, đi lên phía trước nói với Thẩm Hướng Nghiêu:
“Thẩm công tử, đây là hiểu lầm hiểu lầm, hắn là cháu trai ta, tuổi trẻ dễ xúc động, nóng vội. Cha vợ hắn mất mấy trăm lượng bạc, hắn quá sốt ruột nên nhận nhầm người. Ngươi nể mặt ta bỏ qua chuyện này, được không!?”
Gã sai vặt Thẩm gia lại hừ nói:
“Ngươi là ai? Tại sao phải nể mặt?”
Thẩm Hướng Nghiêu trừng mắt nhìn gã sai vặt kia:
“Đây là Tiêu hàn lâm, là bạn tốt của đại thiếu gia, lăn xuống đi!”
Lúc sau, lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói với Tiêu Phú Thanh:
“Chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, thiên hạ nhiều người giống nhau, khó tránh khỏi sẽ nhận nhầm.”
Tiêu Phú Thanh cười nói:
“Nghiễn Trạch, mau xin lỗi Thẩm thiếu gia đi.”
Nghiễn Trạch lạnh mặt, vẫn đánh giá Thẩm Hướng Nghiêu như cũ:
“Thật sự là..... Rất rất giống...... A, Thẩm công tử ta thật sự thắc mắc. Hiểu lầm hiểu lầm, ta nhận nhận nhầm ngài thành kẻ cắp Mai Chi Hạng kia, Thẩm công tử tha tội.”
Thẩm Hướng Nghiêu sắc mặt khó coi:
“Không sao cả. Chỉ là hôm nay ta không nên xuất hiện ở chỗ này, khiến cho ngươi hiểu lầm lớn như vậy.” Nói xong, nhìn quanh bốn phía, thấy các khách nhân đã bắt đầu động đũa, giả mù sa mưa nói:
“Cháu trai của Tiêu hàn lâm vào kinh du ngoạn, hôm nay ta làm ông chủ, phải mời một bữa mới được, chúng ta cùng lên lầu chứ.”
Nghiễn Trạch đùn đẩy:
“Sao có thể không biết xấu hổ mà để Thẩm công tử mời khách, nếu ngài không chê, thì ngày mai ta mở tiệc chiêu đãi ngài ở phủ Cửu thúc, coi như tạ lỗi.”
Tiêu Phú Thanh hồi hộp, chờ đợi Thẩm Hướng Nghiêu trả lời:
“Ý Thẩm công tử thế nào?”
Thẩm Hướng Nghiêu không ngốc, đây rõ ràng là Hồng Môn Yến [1], tuy rằng có thể được nhìn thấy Lục Ký Mi, nhưng ăn tiệc ở Tiêu gia, xem như tự mình dâng mình đến miệng cọp để tùy ý Tiêu Nghiễn Trạch xâu xé, liền nói:
“Không được, chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi, không đáng phải mất công cố ý mở tiệc chiêu đãi ta!”
[1] Hồng Môn Yến: bạn nào muốn tìm hiểu rõ có thể tra Google, ở đây đại ý là muốn nói được mời tiệc nhưng thật chất là bị dụ vào tròng.
“Ai, Thẩm công tử sao có thể nói vậy. Hôm nay ta làm loạn ra chuyện lớn, bị nhiều người chê cười, nhất định phải nhận lỗi mới được! Nếu không tới phủ cửu thúc, vậy thì tối ngày mai, ở chỗ này, ở địa bàn của Thẩm gia, chúng ta làm buổi tiệc rượu, đem mọi ân oán nói rõ ràng.”
Trong lòng Thẩm Hướng Nghiêu lộp bộp một chút:
“Ân oán gì?”
“Ôi xem ta này, vì quá tức giận tên Mai Chi Hạng mà nói năng lộn xộn. Nói sai rồi, không phải “ân oán”,mà là “hiểu lầm“. Thẩm công tử, có phải hai chữ “hiểu lầm” thích hợp hơn không?!”
Nghiễn Trạch cười lạnh nói:
“Thẩm công tử có cảm thấy hãnh diện?”
Tiêu Phú Thanh cũng mỉm cười nhìn Thẩm Hướng Nghiêu.
Thẩm Hướng Nghiêu cảm thấy đây là tửu lâu nhà mình nên không có gì để lo lắng, mặt không biểu tình nói:
“Được ta đồng ý” Nói xong, liền cùng gã sai vặt rời đi.
Người đi rồi, Nghiễn Trạch nhìn Cửu thúc nói:
“Bước đầu tiên, hoàn thành.”