Phía trên có cảm giác lạnh lẽo mà mềm mại, tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại bỗng nhận ra cái thứ dán rất gần trước mắt tôi, không, nói chính xác là tiếp xúc thân mật với khuôn mặt của tôi, là một khối thịt tái nhợt thiếu sức sống? Tôi giật mình một cái, hết sức duy trì bình tĩnh, mà đầu óc lại nhanh chóng vận động.
Tối hôm qua sau khi chè chén say sưa với đám bạn trong hội đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ tôi lại quơ đại một tên đàn ông ở quán bar? Không, nếu vậy thì không xong rồi. Thân là một đám hủ nữ ngầm, quán bar chúng tôi đi là quán dành cho gay mà!!! Chẳng lẽ, tôi rượu say loạn tính lại ôm một người trong đám bạn làm…… Nhã mỹ điệp [1], nếu vậy thì càng không xong.
[1] Nhã mỹ điệp hoặc Nhã miệt điệp: Một loại bướm được phát hiện ở cao nguyên Thanh Tàng. Ngoài ra nhã mỹ điệp còn có nghĩa là “yamete” – đừng mà =))))) *Lại bảo có người không hiểu “yamate” là gì đi~ Chăm xem JV hơn đi nhé =))))*
Tôi nhẹ nhàng nhổm đầu dậy, rốt cục thở dài một hơi nhẹ nhõm. Người trước mắt là ngực phẳng. Nếu không đếm xỉa đến làn da tái nhợt không mạnh khỏe kia, dáng người của hắn có thể được xếp vào, ừ, phạm vi chịu ngược. Làn da nhẵn nhụi, trước ngực có hai điểm màu đỏ, xương quai xanh gầy yếu, tuy rằng cố gắng lắm cũng chỉ có thể nhìn đến mấy chỗ này, nhưng mà, luận về dáng người thì chính là cực phẩm rồi.
Tôi không ngừng cố gắng, chuẩn bị rướn cổ lên thêm một chút để nhìn bộ dạng của vị này.
Đừng lộn xộn nữa, tôi giơ tay xua thứ gì đó có lông mao mềm như nhung đang cọ ở thắt lưng của tôi, đừng quấy rầy bà đây xem trai đẹp. Cái thứ ở trên lưng vẫn không có tính tự giác như trước, lại còn bò lên thắt lưng của tôi. Bà đây nổi giận, túm một cái lôi đến trước mắt, vừa nhìn mắt lập tức choáng váng đành thả lỏng tay giảm bớt lực, nhẹ nhàng dùng bàn tay cầm nó. Oimeoi, tại sao lại là một cái đuôi đáng yêu như vậy? Chẳng lẽ tối hôm qua chúng tôi còn chơi trò cosplay?
Bởi vì bị tôi bắt được, cái đuôi bắt đầu càng ngo ngoe vui vẻ hơn. Sợi dây tinh tế dài thật dài, thứ lỗi cho tôi vì dùng kiểu xưng hô này, bởi vì nó thật sự rất nhỏ, da lông mềm mại bao phủ, nắm trong tay giống như chuột trắng nhỏ đáng yêu, làm tay bà đây như nhũn ra, lơ là một cái nó lập tức rớt xuống từ trên tay tôi.
Tôi cảm thấy hai mắt của mình bây giờ nhất định đang loé lên như đèn huỳnh quang. Meo, cái đuôi này thật sự quá đáng yêu. Cái đuôi rơi xuống đất lại trườn đến, tôi vươn tay muốn nắm lại nó, mắt thấy sẽ lại tiếp xúc thân mật một lần nữa, nó lại bỗng nhiên đổi hướng ngược lại, bò lên trên lưng của người kia.
Ngay lúc tôi chưa kịp hoàn hồn, chợt nghe một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vô tình vang lên: “Ngươi chơi vui chứ?”
Tôi có thể cảm giác được da gà nổi dần dần từ đỉnh đầu cho đến toàn thân. Tiếng Nhật, chết tiệt ai có thể nói cho tôi biết, vì sao tiếng mà tên đàn ông kia nói lại là tiếng Nhật chứ? Vì ngôn ngữ không thông nên như vịt nghe sấm, tôi ngẩng đầu. Đột nhiên cảm thấy sấm sét đánh xuống cuồn cuộn. Cái gọi là shock chính là đến như thế này! Cái kiểu tóc kỳ quái này là chuyện gì xảy ra vậy hả, xanh mượt, lại còn đổi màu dần giữa hai tầng. Tóc dựng đứng lên ở ngay giữa đỉnh đầu, cho dù dùng loại keo xịt tóc nào để cố định đi chăng nữa, chỉ cần bạn ngủ một đêm mà kiểu tóc không tổn hại chút nào, tôi sẽ không tiếc lời khen bạn.
Trong một khắc tôi thất thần, gã đàn ông kia giơ tay túm lấy bả vai của tôi, lôi cái đầu to đùng của tôi đang dựa vào vai hắn từ suốt đêm hôm qua.
“Đau quá, khó trách ngủ lại không thoải mái như vậy.” Biểu cảm của hắn chỉ có một, chính là không có biểu cảm gì, xoa xoa chỗ đỏ lên trên người mình.
Âm điệu cao vút trong câu “Đau quá” kia, tôi còn nghe hiểu được một tí, có thể làm cho đàn ông tình một đêm hô lên câu này mà không phải là tôi hô lên câu này, tôi hoàn toàn không phải là tự sướng đâu. Cười.
“Ngươi vừa cười ta đúng không?” Hắn dừng động tác trên tay, bỗng nhiên bóp cổ họng của tôi, buộc tôi nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. Đôi mắt màu xanh lá phát ra tia sáng u ám, đáy mắt đen sẫm, trông hắn càng thêm yếu đuối. Nếu không phải tay hắn cứng như sắt đang giam chắc tôi lại, thì tôi thật sự tin tưởng người trước mắt này vô hại với cả người và vật, giống y như bộ dạng của hắn.
“Thả… tay.” Tôi giãy dụa kịch liệt, hai tay túm hắn, hai chân vừa đá vừa đạp. Thiếu dưỡng khí thời gian dài như vậy khiến tôi sợ vô cùng. Tên đàn ông trước mắt có lẽ thật sự sẽ giết tôi.
Cơn đau tột cùng nháy mắt biến mất đã kéo tôi trở về thực tại. Gã đàn ông bỗng nhiên buông tay ra, nháy mắt hít được không khí khiến tôi không thể không ho khan kịch liệt. Phản ứng đầu tiên của tôi là lập tức duy trì khoảng cách với gã đàn ông nguy hiểm này. Tôi nhảy dựng lên từ trên giường, lăn về phía mép giường, chuẩn bị mượn trọng lực mà chạy trốn xuống dưới gầm giường.
Ai mà biết, ngay khi tôi bắt đầu cử động, tên đàn ông kia lại ra tay, kéo một cánh tay của tôi lại, dùng lực một chút đã khiến tôi lăn nhanh hơn, có điều ở phương hướng ngược lại, nhanh chóng ngã vào trong lòng hắn.
Tôi trừng to hai mắt nhìn hắn kéo tay tôi đến bên môi, vươn đầu lưỡi liếm. Tay không biết bị thứ gì sắc nhọn cắt một cái, đang chảy máu, nhưng dưới động tác của hắn lập tức ngừng chảy. Móng tay màu đen càng khiến ngón tay của hắn thon dài và trắng bệch hơn. Cho dù chỉ trong chớp mắt, tôi có thể khẳng định đã thấy răng nanh của hắn lóe sáng và đầu lưỡi không giống người thường. Gã đàn ông này chẳng lẽ là quỷ hút máu?
“Mùi vị không tồi đâu.” Hắn liếm liếm môi tỏ vẻ chưa thỏa mãn, nhưng tôi không tìm thấy một chút biểu cảm cao hứng nào trên mặt hắn: “Bây giờ ta phải quyết định xem rốt cuộc có muốn giết ngươi hay không đây.” Hắn vẫn cứ kéo tay tôi như cũ, bắt đầu nhích tới gần người tôi.
Nhìn thấy khuôn mặt của hắn càng lúc càng sát vào, tôi có loại dự cảm chẳng lành, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu được hắn đang nói gì. Nên mới có cái gọi là điếc không sợ súng.
“Ngươi thực sự không sợ sao?” Hắn có chút nghiền ngẫm, chống đầu tựa vào trước mặt tôi trầm mặc một lát: “Ta đây quyết định … bỏ qua cho ngươi một lần.” Hắn đứng dậy từ trên giường, quay người vào phòng tắm.
Tôi vẫn đang trong tình trạng kinh hãi chưa kịp trấn định, nghe thấy tiếng nước ào ào vang lên trong phòng tắm mới phản ứng lại, lập tức vơ lấy quần áo, nhanh chóng mặc vào, hoang mang rối loạn chạy khỏi phòng.
Sáng sớm mặt trời vẫn chưa mọc, độ ấm có chút thấp, tôi nắm thật chặt quần áo trên người, bước nhanh hơn, sợ gã đàn ông kỳ quái có cái đuôi và răng nanh kia lại đuổi theo. Mãi đến khi người đi đường bắt đầu đông hơn, tôi mới yên tâm, bắt đầu đối mặt với quẫn cảnh trước mắt.
Tủ kính của cửa hàng trang sức xa hoa in rõ bộ dạng bây giờ của tôi. Tôi là người Trung Quốc, 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp trung học.Ngay cả một chi tiết nhỏ của cái đầu to kềnh và mái tóc xoăn tít như rong biển cũng không lẫn đi đâu được, đây thật sự là thân thể của tôi. Nhưng mà hiện giờ những biển hiệu trên con đường rộn ràng huyên náo này rõ ràng viết bằng tiếng Nhật, thứ tiếng mọi người nói cũng là tiếng Nhật. Ngoại trừ xuyên qua thì tôi thật sự nghĩ không ra mọi chuyện vì sao lại biến thành như vậy. Còn nữa vì sao tôi lại xxoo cùng tên đàn ông kia.
Tôi thở dài một hơi thật sâu, chung quanh là mọi người mặc đủ loại quần áo, còn cả tên đàn ông không phải của mình kia, không cần phải nói nhất định là xuyên vào một thời không khác, cho nên mới không tìm thấy nhà cũ. Điểm không tốt chính là tôi đã xuyên vào trong một quyển truyện manga Nhật (sao biết hay vậy =.=), cứu vớt thế giới gì gì đó là chuyện thường như cơm bữa. Có điều bình thường nhân vật chính đều ở Nhật Bản, nơi xảy ra sự cố nhất định cũng là Nhật Bản, nói như vậy tôi nhất định phải trở lại Trung Quốc thôi.
Tôi tự động viên tinh thần, bắt đầu dùng tiếng Anh hỏi người qua đường xem tòa nhà đại sứ Trung Quốc ở nơi nào. Hy vọng lúc tôi còn ở trong nước Nhật sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm.
Amaimon từ phòng tắm đi ra lập tức phát hiện cô gái tối hôm qua không thấy nữa, hắn tiện tay tìm một cây kẹo mút, ngậm trong miệng, mơ hồ không rõ nói: “A, đã quên trả thù lao.” Lập tức dùng một chút sức, răng nanh sắc nhọn cắn vỡ cây kẹo nghe rôm rốp.