Nhìn bề ngoài thì đại sứ quán và ký túc xá bình thường cũng chẳng khác nhau là bao. Đi vài bước trên hành lang là lại thấy một cửa sổ hợp kim. Từ bên trong nhìn qua cửa sổ có thể thấy một khoảng không mênh mông, bên trong sân đèn đuốc chiếu sáng rực làm người ta có cảm tưởng trời đã tối.
“Có vẻ như trời sắp mưa rồi! Bây giờ thời tiết lúc nào cũng như thế. Tiểu thư, bên này.” Ông chú dẫn đường vừa khiêm tốn trò chuyện với tôi vừa dẫn tôi đi gặp lãnh sứ. Nghe được tiếng Trung quen thuộc làm lòng tôi thoải mái hơn.
Tôi hơi cúi đầu, đi theo ông ta, rẽ vào một hành lang khác.
“Cô thật sự mất trí nhớ sao?”
Tôi do dự trong chớp mắt, cẩn thận nói: “Đúng vậy, tôi bị mất trí nhớ.” Mất trí nhớ chính là chiêu bài bách chiến bách thắng của nữ xuyên.
“Chúng tôi chưa từng gặp qua trường hợp của cô. Có đưa cô về nước hay không thì còn phải chờ chỉ thị của cấp trên. Còn nữa, cô thật sự không cần chúng tôi tìm người quen thật sao? Sao cô có thể ở Trung Quốc một mình được chứ?” Ông chú kia nhìn tôi tội nghiệp.
“Nhưng mà cháu ở đây một mình thực sự rất sợ hãi…” Tôi cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt.
“Thật là một đứa trẻ đáng thương, chúng ta nhất định sẽ giúp cháu.” Ông ta dừng lại trước một cánh cửa: “Đây chính là văn phòng của lãnh sứ, để bác dẫn cháu vào.”
Ông ta nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong vọng ra một giọng nói sang sảng.
Cửa mở ra, người đàn ông đang chăm chú nhìn đống tài liệu dời sự chú ý đi: “Cô chính là cô bé bị mất trí nhớ kia, vào ngồi đi.”
“Tôi xin phép ra ngoài làm việc.” Lãnh sứ gật đầu một cái, ông chú kia đóng cửa đi ra.
Tôi đi đến ngồi trước bàn lãnh sứ, ông ta đứng dậy rót một cốc nước đặt trước mặt tôi.
“Cảm ơn. Tôi lễ phép uống từng ngụm nước nhỏ, chờ ông ta nói trước.
“Sao cô lại đến Nhật Bản?”
“Tôi nghĩ tôi nên giải thích qua một chút….” Tôi cố gắng dùng giọng nói thuyết phục nhất: “… Tôi bị mất trí nhớ, tôi không biết tại sao mình lại ở đây. Bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ là làm thế nào để nhanh chóng rời khỏi đất nước xa lạ nay, trở lại Tổ quốc của mình.”
Dường như là nghi ngờ về mức độ chân thật của lời tôi nói, lãnh sứ trầm mặc một lát: “Mất trí nhớ? Vậy sao cô biết mà tìm được chúng tôi?” Hiển nhiên ông ta ôm thái độ hoài nghi với tôi.
“Là do… Đó là do một người đồng bào Trung Quốc tốt bụng giúp tôi.”
Lãnh sứ không tiếp tục truy cứu vấn đề này, tôi nhẹ nhõm thở phào một cái.
“Bây giờ cô có thể nhớ được cái gì? Về người thân ở Trung Quốc thì sao?”
Tôi chần chừ suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu.
“Vậy cô mong chúng tôi giúp cô như thế nào?”
Trong lòng tôi khinh thường một chút, lòng vòng một hồi vẫn là vấn đề này: “Tôi đương nhiên mong mọi người có thể đưa tôi quay về Trung Quốc.”
“Đối với việc trở lại Trung Quốc, cô hẳn là biết rõ mình thuộc loại dân cư phi pháp, ngay cả giấy tờ chứng nhận thân phận cũng không có, nên giải quyết chuyện của cô như thế nào đây?”
“Chuyện sau này tôi không nghĩ nhiều được như thế. Bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng trở về Trung Quốc. Một người ở Tổ quốc so với một kẻ lang thang ở dị quốc tốt hơn gấp trăm lần.”
“Ừm, nếu nói như vậy, tôi muốn cô xác nhận một vài chuyện cuối cùng, hy vọng cô có thể thành thật trả lời.” Đáy mắt lãnh sứ loé lên ánh sáng kì lạ.
“Cô thật sự mất toàn bộ trí nhớ?”
“Đúng vậy.”
“Cô ở Nhật Bản không quen biết ai, chỉ từng tiếp xúc qua với một người Trung Quốc hảo tâm dẫn đến đại sứ quán, tôi và nhân viên công tác vừa rồi đưa cô vào?”
“Đúng vậy.”
Ông ta cười khẽ một tiếng, chuyển đề tài: “Thật khó mà có một ngày trời đẹp mà nhiều mây như vậy phải không?”
Không rõ mục đích của ông ta, tôi đành cứng ngắc cười cười hùa theo.
Ông ta đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo tấm rèm vốn luôn khép kín ra. Bầu trời bên ngoài chi chít những đám đen kịt.
Tôi bỗng nhiên có dự cảm xấu, muốn nhanh chóng rời khỏi đây: “Cái này, vậy ngài có quyết định giúp tôi về nước hay không?”
Ông ta không trả lời, vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Cô biết không, trong loại thời tiết này sẽ có một loại sinh vật đáng yêu xuất hiện.”
“Hả?”
“Nó ở ngay phía sau lưng cô đó.” Đột nhiên ông ta quay người nói với tôi, làm tôi giật cả mình.
Tôi sợ hãi quay phắt lại, phía sau tôi không có cái gì hết. Tôi thở phào nhẹ nhõm một cái, quay ra nhìn lãnh sứ. Vậy mà ông ta đột nhiên biến mất!
Đèn lập loè lúc sáng lúc tối, cuối cùng tắt hẳn. Ngoài cửa sổ trời dày đặc mây mù, so với lúc trước còn nhiều hơn. Đại sứ quán này có chút kì lạ, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây. Tôi không chút do dự, chạy ra khỏi phòng bằng tốc độ nhanh nhất.
Tình huống bây giờ còn đáng sợ hơn tôi tưởng, toàn bộ đại sứ quán rộng lớn như vậy mà lại vắng lặng không bóng người. Bốn phía chìm trong yên tĩnh, ngay cả một con ruồi cũng không thấy, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng sàn sạt kì lạ.
Tôi không chút nghĩ ngợi lập tức chạy về phía cầu thang khẩn cấp, nhanh chóng xuống dưới. Hành lang trống rỗng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng bước chân của tôi vang lên ầm ầm. Sh*t, không ngờ mọi chuyện lại biến thành thế này, nói không chừng hôm nay tôi sẽ phải bỏ mạng ở đây.
Dường như để xác nhận cho ý nghĩ của tôi, một ánh sáng chớp lên, một con quái vật lớn từ trên trời giáng xuống, dừng ở phía trước cách tôi một tầng cầu thang. Tôi sợ đến điên đảo thần hồn, bất chấp mình nhìn thấy cái gì, cứ lần theo tay vịn cầu thang mà nhắm mắt lao thẳng xuống phía dưới.
Phía sau có cái gì đó ré lên một tiếng, rồi có tiếng sàn sạt đuổi theo.
Tôi lấy mạng ra cược, cứ cắm đầu lao thẳng xuống dưới tầng, cuối cùng chạy xuống đến tầng 3. Há mồm thở hổn hển, tôi lại cố gắng chạy nhanh hơn nữa. Tiếng sàn sạt phía sau lưng vẫn chưa dừng lại, cái con đó vẫn đang đuổi theo tôi, cho dù thế nào nhất định cũng không thể để nó đuổi theo nữa.
Nhưng mà lại có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tầng trệt phía dưới vậy mà cũng có loại âm thanh sàn sạt đó, tôi càng bước đến gần thì tiếng động càng rõ hơn. Làm sao bây giờ, thứ kia đang đuổi phía sau, bây giờ tôi lâm vào tình thế hai mặt đều gặp địch, bước chân của tôi hơi chần chờ.
Một tiếng rống to tràn đầy vui sướng vang lên, bởi vì tôi giảm tốc độ nên thứ gì đó ở phía sau cuối cùng cũng đuổi kịp. Đó là con nhện sao?! Có khoảng 5 con lớn như thế, tôi có thể thấy rõ 8 con mắt gắn trên đầu con đứng gần nhất, đen bóng.
Tôi chợt nhận ra mình có một đường sống, đừng thấy con nhện có đến 8 con mắt mà nhầm, thực ra thị lực của nó cực kém, bình thường nó toàn dựa vào sự rung động của mạng nhện để cảm nhận con mồi có mắc vào mạng hay chưa. Mà con nhện đuổi theo tôi đây hiển nhiên không phải là loài nhện dùng mạng nhện săn mồi mà là nhện đi săn lang thang. Tất cả chúng nó chỉ có mắt đơn. Hơn nữa mắt đơn nhìn gần chỉ có thể cảm giác độ mạnh yếu của ánh sáng, chứ không thể nhìn được vật. Chúng nó dựa vào xúc giác và khứu giác nhạy bén để bắt được con mồi. Điều quan trọng nhất là mỗi con nhện đều sống độc lập, trong lúc săn mồi cơ thể chúng đều giữ một khoảng cách nhất định với nhau, không xâm phạm lẫn nhau. Nếu ở phía dưới còn một con nhện loại này nữa, hai con này gặp nhau không chừng lại tự đánh nhau luôn ấy chứ.
Đúng như tôi nghĩ, hai con nhện vừa thấy nhau, con ở lầu trên lập tức tấn công con ở lầu dưới. Nó dùng trọng lực để tăng tốc độ và sức mạnh vốn có của mình lập tức khiến con nhện kia ngã nhào. Nhưng rõ ràng thể lực của nó không bằng con kia, ngay tức khắc đã bị vồ lại.
Thật sự là một màn tốt đẹp, tôi cực kì vô lương tâm phủi bụi thoát khỏi hai con nhện xuống tới tầng dưới cùng. Chỉ còn vài bước nữa thôi thì tôi sẽ ra khỏi đại sứ quán, toàn thân tôi bỗng dưng khó cử động. Sau khi cẩn thận quan sát, tôi phát hiện cơ thể vậy mà lại dính vào mạng nhện, ngoài nhện đi săn còn có cả con nhện giăng mạng.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, kẻ chiếm lời cuối cùng lại là con nhện này. Tôi ngửa đầu nhìn một cái là thấy ngay thợ săn màu đỏ kia đang từng bước tới gần.