Trong không khí thoang thoảng mùi chất hữu cơ thối rữa, tôi ngẩng đầu lên một cách khó khăn, nhìn xuyên qua khe hở của thân thể con nhện, quan sát đỉnh chóp đại sảnh, gió thổi qua thi thể khô rạc một cách bất thường phía xa, làm tôi buồn nôn.
Tôi đã từng nghe qua cách tiêu hóa con mồi của nhện. Bình thường trước tiên chúng sẽ sử dụng chất độc trong răng nanh khiến con mồi như bị say ma túy, sau đó sẽ tiêm dịch tiêu hóa vào cơ thể để hòa tan nội tạng bên trong của con mồi rồi từ từ hút, ăn sạch sẽ không chừa lại một miếng, thậm chí có đôi khi, chúng còn có thể dùng mạng nhện như một túi bảo quản thực phẩm bao thức ăn cho kín để lần sau ăn tiếp.
Chỉ sợ sau toàn bộ người trong đại sứ quán ở trên kia thì lập tức sẽ đến lượt tôi! Tôi kinh hoảng dùng sức giãy dụa, la to cứu mạng. Sau đó không phải là sẽ có nhân vật chính xuất hiện đánh bại quái vật sao? Nhưng cho dù tôi giãy dụa la to như thế nào thì mạng nhện không hề rách, cũng chẳng có ai xuất hiện.
Con nhện há cái mồm to như chậu máu lao xuống, một cảm giác tê dại mãnh liệt ở cổ nhanh chóng lan ra toàn thân. Tôi hoảng hốt cố gắng tập trung sức nhìn cho rõ ràng, con nhện kia đang biến hình sao?!
Vẫn là thân hình như trước, nhưng tôi lại có thể thấy có một sinh vật hình dáng kỳ quái nằm úp sấp trên lưng nó. Đó là… cái gì….
Tôi cảm thấy thân nhiệt trong cơ thể không ngừng giảm xuống, hai mắt nhiễm màu xanh kỳ quặc, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ. Độc tố của con nhện bắt đầu có tác dụng, tôi sẽ từ từ bị độc chết, sau đó bị treo lên giống mọi người trên trần nhà, cùng chờ đợi con nhện đưa mình lên bàn ăn giống như lựa chọn thực phẩm trong siêu thị.
Khốn kiếp, nếu có kiếp sau, bà đây nhất định phải ôm đùi nhân vật chính, chết cũng không buông. Tôi nở một nụ cười khó khăn.
Đợi cho thân thể quen với cảm giác say ma túy mà kịch độc mang lại, cùng với từng cơn đau đớn, hai mắt của tôi chẳng còn thấy gì ngoài một màu đen. Tôi đã mù rồi sao?! Nhưng bù vào đó, khứu giác, xúc giác, cả thính giác của tôi lại càng nhạy bén hơn.
Tôi có thể cảm giác được từng sợi tơ nhện cọ vào làn da, do sự giãy dụa của tôi nên càng lúc càng chặt. Mũi ngửi được mùi hôi đặc biệt của con nhện kia không ngừng đến gần. Còn nghe được…… một âm thanh ngọt ngào truyền đến. Âm thanh tràn ngập dụ hoặc này truyền ra từ gian phòng thứ hai đếm ngược ở cuối hành lang tầng cao nhất của đại sứ quán, xông thẳng vào đáy lòng của tôi. Không đúng, vì sao tôi lại nghe được rõ ràng như vậy? Rõ ràng là âm thanh ở tầng cao nhất, nhưng ở tầng dưới cùng cũng có… Không, vì sao, vì sao tôi lại biết âm thanh truyền đến từ nơi đó?
Tôi bị chính ý tưởng đáng sợ đột ngột nảy sinh này làm sợ hãi. Âm thanh này giống như chỉ có mình tôi có thể nghe được, hình như là cố tình vì tôi mà đến. Dưới sự kêu gọi của âm thanh kia, ánh mắt của tôi bắt đầu có điểm sáng và trái tim cũng đang đập lại. Rõ ràng đã sắp hoại tử vì chất độc của con nhện, hiện giờ lại nảy lên giống như một lần nữa có được sinh mệnh.
“Đến đây đi, đến chỗ này của ta, ngươi cần ta.”
“Mau đến đây, mau lên đây.”
……
Tiếng gọi càng ngày càng mãnh liệt, chấn động lòng người. Tôi gần như muốn chạy đến đó. Cuối cùng thì tay tôi đã không cảm giác được lực trói buộc của mạng nhện nữa, rõ ràng hai mắt nhìn không thấy, lại gần như kỳ tích mà cảm giác được nên chạy đi đâu.
Là tiếng rống lên của con nhện kéo tôi tỉnh lại, nó phẫn nộ vung cái chân thật lớn tấn công thứ đồ ăn dám không để nó vào mắt mà mơ màng đi đâu đâu là tôi. Cái chân nhanh chóng xé không khí lao đến, tôi chỉ có thể phẫn nộ tránh thoát.
Vì sao muốn tôi chết không để chết luôn đi, mắc mớ gì phải để tôi nghe được giọng nói kia, nếu giờ đi lên đó không biết còn bao nhiêu con nhện như vậy nữa. Tôi tỉnh ngộ trong nháy mắt, lập tức thay đổi phương hướng, chạy về phía cửa.
Con nhện một đòn thất bại ở phía sau kia dĩ nhiên là sửng sốt một chút rồi mới bắt đầu đuổi theo tôi. Một khắc bước ra khỏi cửa kia, tôi lại nghe được giọng nói kia mang theo tự tin tuyệt đối nói: “Ngươi nhất định sẽ trở về tìm ta.”
Chạy ra khỏi đại sứ quán, lực lượng thần bí trước đó lập tức biến mất. Tôi không cảm giác được tình hình giao thông xung quanh. Bốn phía thật yên tĩnh, giống như chưa từng có người sống, nhưng rõ ràng ra khỏi đại sứ quán chính là đường cái náo nhiệt. Tôi chỉ dựa vào trí nhớ tốt, hoảng hốt chạy trốn trên con đường vắng lặng.
Chất độc do máu trong cơ thể tuần hoàn nên khuếch tán nhanh hơn. Thân thể vì không quen vận động liên tục trong thời gian dài, tốc độ chậm chạp giảm xuống. Mà chung quanh lại không có lấy một bóng người. Dưới tình huống gần như tuyệt vọng, tôi bỗng đụng phải một thứ gì đó.
Tiếng một đống đồ gì đó rơi xuống đất, âm thanh vải vóc ma sát, cơ thể có nhiệt độ hơi thấp. Tôi vừa mừng vừa sợ bắt lấy tay người nọ, bây giờ con nhện kia đang truy đuổi phía sau, rất nguy hiểm. Mắt tôi lại không nhìn rõ đường đi, nhất định phải bám lấy người này.
“Đau quá.” Tuy rằng cách phát âm ở đầu lưỡi hơi kỳ quái, nhưng giọng nói này hình như đã nghe qua ở đâu đó. Tôi cầm tay người nọ cứng đờ trong nháy mắt, là cái tên không phải người suýt chút nữa đã giết tôi ở trên giường kia. Nhưng hiện giờ tôi đã lôi hắn chạy đi rồi, làm sao bây giờ?
Trong lúc tôi đang lo lắng tự hỏi nên làm cái gì đây, hắn bỗng nhiên dừng bước, kéo tay tôi giữ chặt lại. Trái tim tôi nảy lên đến tận cổ họng.
“Ta vẫn chưa ăn hết đống kẹo mút còn có các loại đặc sản nữa mà giờ đã rớt rồi.” Cách phát âm thật sự có hơi kỳ lạ.
“Buông ra, tôi không hiểu anh đang nói cái gì.” Tôi dùng sức giật lại tay của mình, muốn thoát khỏi hắn, còn ở đây đùa giỡn cái gì, con nhện sẽ đuổi kịp mất.
“A a.” Hắn vẫn dùng một loại tư thái như đi tản bộ: “Ngôn ngữ không thông à, làm sao bây giờ.”
Ngay lúc chúng tôi đang giằng co, con nhện rốt cục cũng đuổi tới. Cái mùi thối rữa kia thật khó để người ta xem nhẹ. Tôi không tự giác bắt đầu phát run.
“Aaru, thật sự là quá thối.” Hắn tuyệt không giật mình và sợ hãi, cũng không buông tay: “Ngươi đang đuổi theo cô ta sao?”
Hắn hất tay của tôi, kéo tôi đến trước mặt con nhện: “Giao cho ngươi.”
“Ngài là Địa Vương, Amaimon sama.” Giọng điệu của con nhện mang theo sự cung kính và e ngại, nó do dự nhưng vẫn quyết định tiến lên.
Tuy rằng không hiểu chúng nó nói với nhau cái gì, nhưng hơi thở lạnh như băng và mùi thối rữa xông vào mũi, tôi cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Cái gã đàn ông chết tiệt không phải con người, dám giao tôi cho con nhện.
Ngay khi tôi đã làm chuẩn bị tốt tâm lí đón nhận một nhát cắn của con nhện, trời đất bỗng xoay chuyển, lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, con nhện đột nhiên kêu thảm thiết. Sau khi nhận thức sự thật khó tin này, tôi đã rơi vào một vòng tay ôm ấp. Là hắn? Hắn vẫn không buông tay tôi ra, cho nên người ôm lấy tôi không thể là ai khác.
“Ta không thèm giao cho ngươi đâu.” Giọng điệu của hắn lại hơi cười khẽ, mang theo sự đắc ý khi thực hiện được một trò đùa dai.
Bây giờ là cái tình huống gì?
“Ngài… Ngài không thể giết ta.” Con nhện không thể tin được nhìn người đàn ông vừa tạo ra một cái lỗ trên người mình: “Ta là cấp dưới của Trùng vương Beelzebub đại nhân, ông ấy là anh trai của ngài.”
“À à, nhưng đã lỡ ra tay rồi, làm sao bây giờ? Quả nhiên xử lý luôn thì hay hơn.” Hao tổn tâm trí ghê, cái thứ kia chẳng lẽ không biết quan hệ của ta và Beelzebub không tốt sao.
Kế tiếp quyết đoán xử luôn con nhện.
“Ai, quả nhiên đánh quái vật nhỏ thực không thú vị.” Sau khi hoạt động xong Amaimon mới giơ ngón tay trái ra, sau đó móc ra một đống kẹo mút từ trong túi quần, xé xong giấy gói mới nhớ tới đầu lưỡi của mình bị thương.
Vừa rồi lúc cô gái kia va vào, hắn vừa định mở miệng nói chuyện, kết quả không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi của mình, quả nhiên đau quá.
Hắn lè lưỡi ra, cẩn thận quan sát thấy phía trên có một miệng vết thương không lớn không nhỏ, nếu giờ trực tiếp liếm đường thì nhất định sẽ đau. Nhưng tay đã xé xong giấy gói rồi làm sao bây giờ, hương vị này thật muốn ăn mà.
Amaimon cảm thấy đây là một vấn đề vô cùng quan trọng.
Tôi chờ trái đợi phải vậy mà cái tên bên cạnh vẫn chả có động tĩnh gì. Tôi mở miệng muốn dùng tiếng Anh hỏi nhưng miệng lại bị một vật thể không rõ từ đâu bất ngờ chặn lại, toàn bộ lời muốn nói đều nuốt xuống.
Tôi giãy dụa, một tay ôm hắn đề phòng mình ngã sấp xuống, một tay giữ chặt cái tay đang nhét này nọ của hắn.
“Ngoan, mau ăn đi.” Giọng điệu của hắn có chút oán hận?
Ta giết, dựa vào cái gì ta phải ăn vật thể không rõ mà ngươi đưa chứ. Tôi tránh trái né phải, vẫn không lay chuyển được hắn.
Tôi bắt đầu liếm thử thứ kia, ngọt quá, là đường? Không, tôi nghi ngờ chuyện tên kia sẽ cho tôi ăn kẹo, đừng nói là thuốc độc bọc đường chứ. Từ lúc hắn định giết tôi, ấn tượng của tôi với tên kia chính là một kẻ sát nhân biến thái không phải loài người.
Thấy tôi ngoan ngoãn bắt đầu ăn kẹo, tay của Amaimon đang bắt lấy tay của tôi buông lỏng, vuốt ve đầu tôi như vuốt lông thú cưng. Đây là cái tình huống quỷ quái gì, kỳ thật người kia vẫn là thích dùng đường bọc đạn lừa loli sao? Tôi thả tay đang ôm tay hắn, muốn hất cái tay đang đặt trên đầu tôi xuống.
Mà hắn sớm biết được động tác của tôi, lấy lại cục kẹo. Tôi bị bất ngờ không kịp đề phòng, ngã người ra đằng sau. Theo bản năng tôi vươn tay muốn kéo hắn, lại không kéo được, tôi bị dọa đến nhắm mắt lại, tuy rằng tôi vốn không nhìn thấy cái gì. Một trận va chạm nhưng không có đau đớn như trong tưởng tượng, người tôi bị tay hắn vây quanh. Còn chưa kịp hít một hơi, hắn lại dùng vật thể không rõ ngăn lại miệng của tôi.
Lần này là thứ gì đó có độ ấm, mềm mại, á không. Tôi bỗng nhiên bị một cái gì đó khẽ cắn một cái. Sau đó thừa dịp tôi bị đau hé miệng, một thứ gì đó cử động được tiến vào, mang theo mùi máu tươi, không ngừng khuấy đảo trong miệng tôi.
“Ưm ưm.” Tôi dùng sức đánh hắn, đừng nói hắn lại bỏ sinh vật kỳ quái nào đấy vào chứ, tưởng tượng một cái tôi lại buồn nôn một trận, sức lực tiềm tàng bùng nổ cố gắng giãy dụa.
Đáng chết, sức mạnh của người này ghê gớm thật. Trong cơn hỗn loạn, tay hắn ôm đầu của tôi khiến tôi trốn không thoát. Tay kia thì tóm một cái đã bắt được hai tay của tôi, bẻ quặt chúng ra sau. Thứ gì đó đang hoạt động trong miệng lại càng dùng sức. Thật vất vả mới tỉnh táo lại, tôi phát hiện hình như hắn đang hôn tôi. Tôi có thể cảm giác được hơi thở của hắn phả trên mặt.
Không lâu sau, mùi máu tươi đã biến mất, chỉ còn lại hương vị ngọt ngào của kẹo, nếu không phải là người này thì tôi nghĩ tôi đã say mê nụ hôn đó rồi. Tôi vừa không ngừng ra lệnh cho mình dừng lại, lại vừa không ngừng thỏa hiệp. Không biết qua bao lâu, hắn mới buông tôi ra.
Tôi há miệng ngồi thở hổn hển, hương vị ngọt ngào trong miệng nhắc nhở tôi tất cả mọi chuyện xảy ra vừa rồi đều không phải nằm mơ.
Người kia rốt cuộc là muốn làm gì.
“Quả nhiên là ăn ngon.” Amaimon thu tay lại, nhét lại kẹo mút vào trong miệng mình. Vết thương trên đầu lưỡi đã khép lại, nhưng có cảm giác hương vị không ngon bằng vừa rồi, là vì bị người khác liếm qua sao? Hắn bỗng nhiên không còn thích thú, cắn hai miếng lập tức nuốt luôn cục kẹo. Sau đó mới nhớ tới mình hẳn là phải quyết định xử trí cô gái kia thế nào.
Cảm giác được có một bóng đen phía trên, tôi ngẩng đầu lên. Hình như hắn đang ngồi xổm xuống nhìn tôi.
Amaimon tiếp tục cắn cái que nhỏ của kẹo mút, đánh giá cô gái này. Không nghĩ tới người này buổi sáng mình quên trả thù lao thì buổi chiều lại đụng phải. Vẫn trong tình huống chật vật như vậy, trúng độc của nhện, dây thần kinh thị giác bị hư tổn.
Nghĩ ngợi Amaimon bỗng nhiên ý thức được một chuyện quan trọng, chết tiệt, mình vô ý lại làm chuyện kia mất rồi.
Ngay lúc tôi ngẩn người, hắn cúi xuống nói một tràng bên tai tôi, là tiếng Anh.
Biết không, ác ma sẽ xuất hiện ở ngã tư chết chóc để ký khế ước với người nguyện ý chấp nhận điều kiện của hắn. Người kia sẽ được ác ma giúp đỡ thực hiện giấc mộng nào đó. Nhưng 10 năm sau ác ma sẽ phái sứ giả đến cướp linh hồn của người đó, khiến người đó vĩnh viễn chịu đau khổ. Mà tin xấu chính là… chúng ta đã không cẩn thận lỡ ký khế ước mất rồi.
Gió lạnh thổi qua ngã tư không bóng người, sau khi hiểu được lời nói của hắn, tôi nhất thời không phản ứng kịp. Phải làm sao bây giờ?