Kí Nhầm Khế Ước Với Ác Ma

Chương 25: Chương 25: ĐÊM THỨ HAI MƯƠI LĂM




Dưới ánh mắt cháy bỏng của mọi người, thằng nhóc kia không chút hoảng loạn, lôi một quả hạch ra gặm. Cho dù bảo đó không phải là Amaimon thì cái tính này cũng không thể lẫn vào đâu được. Tôi thở phào một hơi.

“Hừ, cho dù đã mất đi cơ thể thì vẫn không biết ngoan ngoãn là gì nhỉ?” Beelzebub vẫn không chịu buông tha, không ngờ được tính tình cậu ta lại ác liệt như vậy.

“Đủ rồi.” Tôi tiến lên chắn giữa cậu ta và thằng nhóc kia,“Đầu óc có bệnh.” Tôi nhcậu chóng ôm lấy thằng nhóc kia, may mà hắn không phản kháng, vội vàng xoay người rời khỏi. Ơn giời, rốt cục cũng ra được bên ngoài.

“Đi đâu?” Tuy đã chuẩn bị tâm lý chú chuột nhỏ này chính là Amaimon, nhưng khi hắn đột nhiên mở miệng vẫn làm tôi bất ngờ.

“Cậu sẽ theo tôi sao?” Tôi nói mà không nghĩ ngợi gì cả. Thằng nhóc kia cau mũi, khẽ xoay người tong lòng tôi, tìm một tư thế thoải mái nhưng vẫn không trả lời.

“Dù sao bây giờ cậu nhỏ như thế, không trốn đi được đâu.” Tôi rầu rĩ nói, “Không cho cậu đi nữa.”

Cho nàng này đang hình như quên mất chuyện gì rồi thì phải? Amaimon vừa nghĩ vừa có chút buồn bực, dù cho bây giờ nhìn hắn rất vô hại như dù sao hắn cũng là một ác ma, thôi, hắn giờ cũng lười động đậy rồi.

“Thật xin lỗi.”

Amaimon khẽ cọ cọ người, vẫn im lặng, dường như bản thân hắn cũng không nhận ra là mình đang giận dỗi. Hắn cố gắng không nhìn cô, hắn sợ thấy cô rồi thì sẽ lại mềm lòng mất. Đột nhiên trên người truyền tới cảm giác lành lạnh, hắn kinh ngạc ngẩng đầu thì phát hiện ra nước mắt cô đang không ngừng rơi, giống như mưa, tí tách, tí tách.

“Đừng khóc, xấu chết đi được.” Cho dù bây giờ đang trong hình dáng một chú chuột nhỏ thì khẩu khí kia vẫn không đổi,“Chỉ khi ta bắt nạt em, em mới được khóc.” Hắn còn chưa tính sổ với cô thì cô đã khóc rồi, thật không công bằng.

Tôi nhỏ giọng nức nở: “Chúng ta lại như trước nhé, được không?”

Nhìn vẻ mặt bất lực của Rika, Amaimon khẽ mở miệng, dường như có chút mềm lòng, nhưng lại nhớ tới chuyện đáng ghét đã hứa với cậu cả, khẽ cắn môi, nhảy ra khỏi lòng cô. Cậu cả chết tiệt, hắn phải tìm một cái cây thật to, cắn đến trụi gốc, không, vẫn nên cắn Mephisto đi.

Hằn khẽ quay đầu, nhìn thoáng qua người đang định đuổi theo mình ở phía sau, xác định cô nàng không có chuyện gì mới yên tâm tới văn phòng hiệu trưởng.

Sau đó, tôi có tới văn phòng hiệu trưởng vài lần nhưng vẫn không thấy Amaimon. Biết hắn muốn tránh mặt tôi, trong lòng không khỏi có chút buồn, cho dù Mephisto không ngừng trêu chọc tôi nhưng tâm trạng vẫn chẳng thể khá lên được.

“Tiểu thư Rika, thật ra thằng nhóc Amaimon kia chỉ ngượng ngùng mà thôi, một thời gian sau sẽ không sao hết.” Ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng Mephisto không ngừng kêu khổ. Cái thằng nhóc khốn khiếp kia ngượng ngùng cái lông ấy, ban đêm đều chạy tới nhìn người ta ngủ, ban ngày lại trở về làm phiền mình. Trong lòng Mephisto có chút hối hận, không nên vì muốn xem kịch vui mà đánh cược với Amaimon, nhưng làm vậy cũng chỉ vì tốt cho hai kẻ kia mà thôi. Nghĩ tới người cậu trai hết lòng hết dạ lo cho em trai là mình, Mephisto không khỏi lệ rơi đầy mặt. TT^TT

“Mephisto, ông có thể nói cho tôi biết chuyện về Beelzebub không?” Tôi không muốn tiếp tục nói về Amaimon nữa, thuận miệng vớ bừa một chuyện.

“Chuyện này... Khụ khụ.” Memphis Pheles còn chưa kịp dứt lời đứng bật dâjy ho kịch liệt. Đùa gì thế, phải biết là ta ác ma cực thính đó, đương nhiên là nghe rõ lời của thằng nhóc nào đó đang đang trốn dưới gầm bàn, dùng đầu gối nghĩ cũng biết thằng quỷ kia ghen tuông khó chịu bao nhiêu rồi. Memphisto chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác: “Beelzebub bây giờ đang vội tìm vợ mình, Tiểu thư Rika không cần phải lo cho nó.”

Ông đã cố tình nhấn mạnh chữ “vợ”, như thế chắc không sinh ra chuyện phải đổ máu đâu nhỉ, Mephisto tự an ủi.

Beelzebub và Iraku Sotogawa no Tsubasa sao? Tôi có chút đăm chiêu rời khỏi văn phòng hiệu trưởng, không ngờ lại gặp được một kẻ không nên xuất hiện ở đây.

Tôi nhíu mày, chờ cậu ta mở miệng trước.

“Ta rất xin lỗi vì đã khiến chuyện giữa cô và Amaimon thành ra như thế này. Cũng mau là hai người không sao.” Lần này xuất hiện, Lucifer trông tiều tụy thấy rõ, dường như chỉ một ngọn gió cũng sẽ đẩy ngã được cậu ta, nụ cười kia đượm vẻ chua sót.

“Cậu không sao chứ?” Nói đi nói lại thì đây cũng là Học viện Chân Thập Tự, một ác ma như cậu ta đột nhập vào đây chắc không có chuyện gì chứ.

“Thật lúc đó Beelzebub vẫn chưa chết, Amaimon vốn không thể giết ngài ấy. Rất xin lỗi, là ta lừa cô.” Tôi liếc mắt kinh thường, chuyện cậu lừa tôi không phải chỉ có một. Cậu ta tiếp tục lải nhải,“Ta chỉ là muốn một chút máu của Amaimon để phá vỡ phong ấn trên người, khôi phục trí nhớ của ngài. Việc này, ngài ấy không để tâm tới, cô có biết ngài ấy bị mất trí nhớ không .”

Nói tóm lại, Lucifer nói trang giang đại hải cũng chỉ khẳng định Beelzebub vô tội, tất cả đều là âm mưu của cậu ta. Thật ra mọi chuyện đều đã qua, nếu Amaimon đã không thèm để tâm tới chuyện của Beelzebub, thì sao tôi lại không thể bỏ qua? Kẻ bị tổn thương nhất trong chuyện này chính là Amaimon. Thấy tôi có vẻ không muốn tiếp tục truy cứu chuyện này, Lucifer mới chịu bỏ qua, nói lời tạm biệt.

Cậu ta kéo lê cơ thể mệt nhọc, chậm chạp bước tới, tới gầm tôi thì bước chân bắt đầu loạng choạng sắp ngã. Tôi có chút lo lắng, không nhịn được đưa tay đỡ cậu ta lại bị nhiệt độ cơ thể cao tới bất thường kia dọa sợ.

“Cậu...” Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, tôi chưa từng nghe qua chuyện ác ma phát sốt, cậu ta làm sao thế này?

Cậu ta nở nụ cười ôn hòa,“Không sao đâu, nhiệt độ cơ thể nay là do ta cố ý.”

Nhìn bóng cậu ta rời đi, lòng nghi ngờ của tôi cũng nhạt dần, nói thật, tôi cảm thấy bản chất của Lucifer vẫn rất lương thiện. Có lẽ chuyện tính kế Amaimon cậu ta cũng không muốn.

Sau này tôi mới biết, cậu ta làm vậy là vì vô cùng quan tâm tới Beelzebub.

Sau khi gặp Lucifer là những ngày an bình, tiếp tục đi học, tiếp tục nói cười. Sau đó, chính là tận thế . Thật ra nói vậy cũng không đúng, theo tôi thấy đây cũng chỉ là một màn Quỷ vương xâm nhập nhân giới diễn trò hay mà thôi.

Tên bầu trời u ám là cánh cổng địa ngục khổng lồ, lón tới mức cả trường đều có thể nhìn thấy nó. Vô vàn ác ma chen chúc chui ra. Số lượng này dù tôi chỉ nhìn cũng run lên. Nhưng những thầy trừ tà lãnh trách nhiệm tiêu diệt chũng vẫn vô cũng kiên định, mang tinh thần thấy chết không sờn.

Những người dân sống quanh trường thấy vậy thì vô cùng hoảng sợ, được các học sinh trong học viện đưa vào chỗ trú ẩn an toàn. Thật bất hạnh làm sao, tôi đây vẫn còn ở trong vườn trường, né đông né tây.

Màn đêm buông xuống, lượng ác ma tràn qua cánh cổng ngày càng nhiều, tôi vào trí nhớ của mình, cẩn thận chạy tới khu vực có bố trí kết giới trong trường. Lúc chạy qua vườn hoa, tôi thoáng thấy một bóng người, còn chưa kịp trốn đi thì kẻ kia đã phát hiện ra tôi.

“Lu... Lucifer?!” Thì ra cậu ta vẫn chưa rời khỏi trường học, nhưng bây giờ trông cậu ta rất tệ. Làn da đỏ bừng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy khí nóng đang bốc lên, nhìn qua trông như bị nấu chín vậy. Nếu không nhờ vào thể chất đặc biệt của ác ma, có khi cậu ta cũng không trụ nổi tới bây giờ. Nhưng tôi bây giờ vẫn không thể trốn thoát được.

“Bây giờ đâu đâu cũng là yêu ma, cô chạy loạn như thế rất nguy hiểm.” Cậu ta liếc nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn bầu trời, nơi Rin đang gắng sức phá hủy cảnh cổng Địa ngục.

“Sao cậu lại như thế này?” So với tôi, cậu ta bây giờ trông còn nguy hiểm hơn nhiều.

“Chỉ là đột nhiên có chút hâm mộ nhiệt độ cơ thể của con người mà thôi.”

“Phải không? Nhiệt độ đó vượt qua phạm vi tiếp nhận của cơ thể cậu đó.” Tôi thấy cậu ta có chút hâm hâm mất rồi.

“Không nghĩ tới, đã làm mất rồi.” Lucifer le lưỡi, xin lỗi.

“Vấn đề bây giờ không phải chuyện này, cậu không có cách nào khác sao?” Tôi đột nhiên muốn mắng cậu ta một trận nhớ đời.

“Thật ra ta thấy thế cũng rất tốt.”

“Vì Beelzebub sao?” Mũi tôi có chút cay cay, dường như đã hiểu ra gì đó.

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngài cũng là cảnh tượng như thế này.” Cậu ta chỉ lên bầu trời, “Khi đó, Beelzebub cũng giống như cậu ta, chĩa mũi kiếm về phía Satan.”

Tôi kinh hãi nhìn theo hướng Lucifer chỉ.

“Đó là chuyện của hơn chín trăm năm trước, khi ấy, ta và Amaimon vẫn còn là nhỏ, khi ấy, Beelzebub chỉ mới gặp Iraku Sotogawa no Tsubasa không chưa được bao lâu.” Giọng nói của cậu ta tràn đầy đau thương và hoài niệm,“Beelzebub biết được tương lai từ Iraku Sotogawa no Tsubasa, biết cha của ngài, Satan, sẽ cùng với một cô gái loài người sinh ra hai đứa trẻ. Ngài không thể chấp nhận chuyện đó nên đã khởi binh làm phản, cuối cùng là thất bại, bị phong ấn ở Kính thôn.”

Tôi lẳng lặng nghe cậu ta kể chuyện từ mấy trăm năm trước, trong lòng khó có thể bình tĩnh.

“Khi đó, Gehenna bạo loạn, ta cũng suýt chết trong trận bạo loạn ấy. Chính Beelzebub đã cứu ta. Dù không bao lâu sau ngài đã bị phong ấn nhưng ta vẫn quyết định, từ nay ta sẽ đi theo ngài.”

Nói thật, câu chuyện này có chút máu chó nhưng nhìn dáng vẻ của Lucifer, tôi thật sự cười không nổi.

“Sau khi Beelzebub bị phong ấn, Memphis Pheles rời khỏi Gehenna, từ đó về sau chưa từng trở lại, cũng từ khi ấy, Amaimon bắt đầu ghét Beelzebub, có lẽ hắn cho rằng là Beelzebub khi đó đã phá hủy Gehenna.”

Tôi nhớ lần đầu Amaimon nhìn thấy Beelzebub liền lập tức một tay bẻ gẫy cổ. Tuy biện pháp này khá bạo lưc nhưng lại rất phù hợp với tính cách của hắn.

Cảm xúc của Lucifer dần bình ổn lại, nhưng cậu ta vẫn nhìn Rin, dường như qua đó mà chìm đắm trong hồi tưởng.

“Bây giờ Beelzebub ở đâu?” Tôi có chút lo lắng Lucifer, tốt nhất là nhanh nhanh đem quẳng cậu ta cho Beelzebub.

“Không biết.”

“Hả? Không biết?!” Tôi thấy thật kỳ cục, rốt cuộc thì Beelzebub có biết Lucifer vì cậu ta mà làm rất nhiều chuyện không vậy.

“Chắc là đang ở chỗ Iraku Sotogawa no Tsubasa…”

Vậy... Cậu thì làm sao bây giờ?”

“Tiểu thư Rika đã từng nghe chuyện “Nàng tiên cá” chưa?” Cậu ta đột nhiên chuyển đề tài.

“Cái gì?” Tôi đột nhiên cảm thấy bất an.

“Kết truyện là dưới ánh hừng đông, nàng tiên cá sẽ tan thành bọt biển.” Lucifer thản nhiên nói, dường như đã buông xuôi.

“Đừng nói là cậu...” Tôi hy vọng đây chỉ là do tôi nghĩ nhiều mà thôi.

“Cơ thể ác ma không có độ ấm.” Cậu ta tiếc nuối nói, “Cho nên ta mới nói ta hâm mộ.”

Cậu ta nhẹ nhàng nâng tay về phía tôi, trên đó đã nổi bọng nước, nhìn qua có chút rợn người nhưng tôi không đành lòng né tránh.

Không ngờ đột nhiên hoa mắt, tôi đã bị một ai nào đó kéo ra xa Lucifer. Tôi quay đầu, nhìn thấy Beelzebub hất tay Lucifer qua một bên.

“Ngươi sẽ làm cô ấy bị thương.” Giọng nói của Beelzebub tràn đầy trách cứ, còn pha thêm chút tức giận.

Tôi nghĩ cậu ta đã thật sự làm tổn thương tới Lucifer. Tuy tôi không thấy rõ vẻ mặt của Lucifer, nhưng vẫn có thể nhận ra cả người cậu ta đang run lên. Có đôi khi nhạy cảm quá mức cũng không tốt.

“Vì cậu cậu ta đã sắp chết, anh không biết sao?!” Tôi tức giận đẩy Beelzebub ra, tới gần Lucifer, nhưng lại vì nhiệt độ trên người cậu ta quá cao mà không thể chạm vào.

“Cô ấy nói thật?” Beelzebub sững người, không biết anh ta có tin lời tôi nói hay không.

“Thật xin lỗi.” Lucifer ngẩng đầu, nở nụ cười khổ, đến nước này, cậu cảm thấy chắc đây là kết cục tốt nhất rồi, “Ta chưa từng hỏi ý kiến của ngài mà đã tự ý đánh thức ngài dậy từ phong ấn.”

“Không sao cả.” Beelzebub thấy vô cùng hối hận vì sao lại tra xét thiếu niên trước mắt chuyện kia cơ chứ,“Không nói chuyện này nữa, rốt cuộc cậu làm sao vậy?”

Nhưng nhiệt độ không ngừng tăng cao đã khiến ý thức của thiếu niên kia tan biến, cậu ta không trụ được nữa mà ngã xuống, cuối cùng cũng không thể nghe được câu hỏi của Beelzebub.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.