Tay của Beelzebub còn chưa kịp chạm vào người thiếu niên kia đã có thể cảm nhận được nhiệt độ cực nóng trên cậu. Anh vốn nghĩ đến mình có thể chịu được, nhưng khi anh ta thật sự ôm thiếu niên kia vào lồng ngực, vẫn không thể không than một tiếng. Bây giờ, nhiệt độ cơ thể cậu so với lò lửa cũng kém bao.
Anh dùng cơ thể lạnh lẽo của mình, gắng sức làm giảm nhiệt độ cơ thể cậu, không ngừng gọi tên cậu, mong cậu tỉnh lại nhưng tất cả đều chỉ như muối bỏ biển.
“Beel... zebub.” Thiếu niên ấy dù đã hôn mê nhưng vẫn không thể quên tên người kia.
Beelzebub im lặng, chỉ lẳng lặng cầm tay cậu áp lên má mình. Làn da vốn tái nhợt nay vì nhiệt độ cao đã đỏ bừng. Anh khẽ dùng sức kiềm chế bản năng muốn rút tay lại, giữ chặt tay cậu.
“Ta... chưa từng nghĩ... người ngài lại lạnh như vậy.” Giọng nói của thiếu niên nay lại khàn khàn nhưng vẫn tràn đầy tình cảm như trước.
Lạnh? Beelzebub không khỏi nở nụ cười khổ, bị phong ấn hơn một trăm năm, cả cơ thể anh giống như một khối băng lạnh buốt vậy, vốn đã quen với nhiệt độ cơ thể này, sao anh lại thấy lạnh được chứ?
Giờ đây chỉ khi chạm vào thứ gì đó ấm áp anh mới có thể nhớ tới từ “lạnh” này.
Giống như giờ phút này, giờ phút lạnh nhất kể từ khi anh sinh ra tới giờ. Cho dù tay anh đã phỏng rộp nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn không tăng thêm chút nào. Nhưng anh vẫn là cảm thấy lạnh, rất lạnh, cảm giác lạnh lẽo này không phải đến từ cơ thể mà tràn tới từ nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn, so với cảm giác khi bị phong ấn trong hồ băng còn lạnh hơn nhiều, khiến người anh không kìm được mà khẽ run.
Anh biết cảm giác là là bởi thiếu niên nằm trong lòng mình. Cậu không ngừng tăng nhiệt độ cơ thể, đến khi tới giới hạn thì sẽ kiệt sức mà chết. Giống như ngôi sao băng kia, vụt qua tầng khí quyển, vụt sáng, cuối cùng rơi xuống trên mặt, lụi tàn rồi chết đi.
Tấm lòng của cậu với anh, sao anh có thể không biết. Chỉ là anh cảm thấy mình không nên nhận, anh không xứng.
Cuộc phản loạn năm trăm trước là anh khởi đầu, dù cả em trai anh cũng hận anh, vậy mà cậu thiếu nên anh chỉ thuận tay cứu lại thề sống chết theo anh, sao anh có thể không áy náy, không xấu hổ chứ.
Sau khi bị phong ấn, anh chưa từng nghĩ tới chuyện rời khỏi, anh đưa Iraku Sotogawa no Tsubasa rời khỏi Gehenna, sau đó chìm vào bóng tối. Trăm năm trôi qua, Iraku Sotogawa no Tsubasa yêu một con người, anh trai rời khỏi Gehenna, thế giới cũng thay đổi rất nhiều. Nhưng cậu thiếu niên ngày nào vẫn ở bên cạnh anh như cũ, chưa từng thay đổi.
Khi anh tỉnh lại, trí nhớ của anh trống rỗng. Mà cậu lại nở nụ cười rạng rỡ như ánh thái dương rực rỡ, hứa với anh nhất định sẽ tìm lại trí nhớ cho anh.
Nhưng dù mất trí nhớ, tinh cách độc lập của anh vẫn không thay đổi, anh rời khỏi cậu, đi tới Kính thôn. Anh gặp được cô gái loài người kia, cảm nhận được hơi ấm cơ thể cô. Cảm giác ấm áp ấy như có thể hòa tan mọi thứ. Khi anh khôi phục trí nhớ mới hiểu được, vì sao sự ấm áp này lại khiến cho cha quyến luyến mãi không quên.
Anh thừa nhận mình chỉ quyến luyến sự ấm áp này chứ không phải cô gái loài người này. Vì thế nên mới thuận miệng nói với cậu một câu, không ngờ đwojc cậu lại biến mình thành như vậy. Tên ngốc này…
Nhưng bây giừo ngay cả tên ngốc này cũng sắp rời anh đi rồi…
“Lucifer...” Anh cúi xuống, khẽ thì thầm bên tai cậu, “Ta đã chấm dứt với Iraku Sotogawa no Tsubasa rồi, về sau ta chỉ ở bên cạnh cậu nhé.” Có lẽ bản thân anh cũng không phát hiện trong giọng mình tràn ngập sự cầu xin. Nếu có thể, anh nguyện ý dùng tất cả để đổi lấy cậu thiếu niên trước mặt, giống như cậu với anh vậy.
Anh không hiểu cảm giác của mình với cậu là gì, nhưng khi anh tỉnh lại từ màn đêm vô tận, người đầu tiên anh thấy là cậu; khi người vợ của anh rời đi, người giúp anh tìm cô về là cậu; từ trước tới nay, người luôn ở bên cạnh hắn là cậu. Anh không muốn mất đi cậu.
Dường như nghe thấy lời Beelzebub nói, Lucifer miễn cưỡng mở mắt, lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt của Beelzebub mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy con mắt trái đã trở thành một động đen sâu hoắm.
“Iraku... Ta giúp ngài... tìm.” Cậu gắng sức nói, tay khẽ giật giật, muốn đưa tay chạm lên mắt trái của Beelzebub. Ý thức của cậu đã mơ hồ không rõ rồi, cậu đã giúp anh ta tìm Iraku Sotogawa no Tsubasa về rồi.
“Không tìm, ta đã buông tay.” Beelzebub đau lòng, nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt của cậu. Anh cũng không có tình cảm đặc biệt gì với Iraku Sotogawa no Tsubasa cả, sự kết hợp lúc trước cũng chỉ vì nàng ta cần sức mạnh, mà anh lại cần một con mắt. Bây giừo nanhgf yêu một con người, anh cũng sẽ không cố chấp hay đâu lòng. Anh không muốn con mắt ấy, anh chỉ muốn cậu thiếu niên đang hấp hối trước mặt này.
“Chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, vĩnh viễn.” Beelzebub nắm chặt tay cậu, kiên quyết nói.
“Ở bên nhau...” Cậu lặp lại lời nó của anh, lặp lại lừoi hứa hẹn này, nhưng với cậu mà nói, vĩnh viễn chỉ tới khi cậu còn sống, mà cậu chỉ sống tới bình minh mà thôi.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia sáng, chói mắt tới mức khiến người ta đui mù.
Beelzebub kinh ngạc ngẩng đầu,“Sao có thể?! Bây giờ vẫn chưa tới hừng đông.” Anh không thể tin giờ đây cậu thiếu niên này sẽ rời anh mà đi.
“Như vậy không phải rất tốt sao?” Lucifer dường như khôi phục một chút sức lực, đây chỉ là hồi quang phản chiếu thôi.
“Rất xin lỗi, ta đã tự ý phá vỡ phong ấn của ngài.” Cậu biết Beelzebub sau khi trở lại không hề vui vẻ. Phản loạn thất bại, cha vẫn cùng một con người sinh ra hai người con trai, mà vợ hắn, Iraku Sotogawa no Tsubasa lại rời khỏi hắn, em trai chỉ muốn giết hắn cho hả giận. Cậu cũng đã cố hết sức bồi thường cho hắn rồi.
“Bây giờ cũng đã tới hồi kết. Dù cho ngài không tha thứ cho ta cũng không sao hết, ta chỉ hy vọng ngài hạnh phúc.” Cậu vẫn luôn tự trách mình.
“Đây là ý nghĩ của cậu sao? Đánh thức ta rồi để ta một mình trên thế giới này sao?! Ta đổi ý rồi, ta muốn cậu phải thần phục ta, vĩnh viễn.” Beelzebub túm lấy áo cậu, “Nhìn cho kỹ, trời vẫn chưa sáng, ánh sáng kia chỉ được phản chiếu bởi mặt gương thôi, nghe rõ chưa, ta không cho phép cậu chết!”
“Ánh hào quang kia thật xinh đẹp.” Lucifer không để ý tới Beelzebub đang nổi khùng chỉ lẳng lặng ngắm nhìn kỳ quan này, “Nhìn kìa, yêu ma đều lùi bước, loài người thật sự rất thông minh.” Thiếu niên nở nụ cười nhợt nhạt.
Người thiếu niên ấy, cho dù mang thân phận ác ma, lúc này trong như một thiên thần.
“Nhìn kìa.” Cậu chỉ lên bầu trời,“Ngọn lửa xanh biếc ấy, thật giống như nhiều năm trước, tỏa sáng dưới ánh dương.”
Rin và Yukio hóa thành đôi cánh mang ánh lửa xanh, sải cánh trên bầu trời, cùng nhau phá hủy cánh cổng Địa ngục.
Cơn ác mộng này rốt cục cũng kết thúc.
Nhưng nhìn hai người trước mắt... Tôi chỉ có thể tiếc nuối thở dài nhìn Lucifer đang hấp hối lẳng lặng nằm trong lòng Beelzebub. Thiếu niên này, giống như một vệ tinh vậy, luôn luôn ở bên hành tinh của mình, không rời không bỏ, cho tời khi lụi tàn. Tình cảm sâu đậm nhưng vậy thật khó có được, luôn luôn ở cạnh người mình yêu, vĩnh viễn không rời bỏ.
Nhắm mắt lại, trong đầu tôi hiện lên một cảnh tượng không khác là bao, trong đại sứ quán, Iraku Sotogawa no Tsubasa cũng ôm Rika như vậy, yên lặng mà chết. Sau chuyện đó không lâu, nhờ ngẫu nhiên tìm thấy một tập hồ sơ cũ, tôi mới hiểu rõ được mọi chuyện.
Cha của Rika, vì danh dự địa vị mà cuối cũng lại bị con nhện kia nhập thân, giết chết hết mọi người trong đại sứ quán. Mà Rika khi ấy tuổi còn nhỏ, vì muốn bảo vệ Iraku Sotogawa no Tsubasa mà sử dụng sức mạnh của mình phong ấn cô ấy ở trong căn phòng kia. Khi đó cô bé cũng không biết Iraku Sotogawa no Tsubasa vốn là ác ma, cô bé làm như vậy chỉ đơn giản vì muốn bảo vệ người kia......
Ha ha, cả hai câu chuyện này lại giống nhau tới vậy thật khiến cho người ta phải suy nghĩ. Tôi chợt nghĩ tới một câu, đôi mắt kia chẳng thể nhìn thấy rõ mọi chuyện, chỉ có sử dụng trái tim mình mới có thể nhìn rõ tất cả. Còn có cả câu chuyện về hoàng tử bé thuần thuần hóa bông hoa hồng của cậu.
Tới Trái Đất, cuộc nói chuyện với cáo đã khiến hoàng tử bé hiểu cậu phải có trách nhiệm với bông hoa hồng nhỏ mà cậu đã thuần hóa.
Nhưng sau đó mọi chuyện thế nào? Có phải cậu đã trở lại hành tinh của mình, tiếp tục chăm sóc cho bông hoa bé nhỏ kia, ngày ngày tưới nước cho nàng? Liệu đóa hoa kia có từ bỏ sự đỏng đảnh kiêu ngạo của mình mà cảm ơn hoàng tử bé?
Tôi không biết. Đến cuối cùng, tác giả cũng chưa từng kể về truyện này .
Ông chỉ viết –
Cuối cùng, hoàng tử bé bảo rắn hãy cắn mình, rồi cậu trở về nhà.
“Ông biết đấy, đường rất xa! Tôi không thể mang theo cơ thể này được, nó quá nặng.”
“Nhưng nó cũng chỉ như lớp vỏ cây già bị bỏ lại. Lớp vỏ già thì có gì đáng buồn…”
“Ông biết đấy… đóa hoa của tôi… tôi phải có trách nhiệm! Nàng thật yếu đuối. Nàng thật ngây thơ. Nàng chỉ có bốn cái gai chẳng thấm vào đâu để chống chọi trên đời…”
Cậu lưỡng lự một chút rồi đứng lên. Cậu bước một bước…
Chỉ có một loáng chớp màu vàng gần bên mắt cá chân cậu. Cậu đứng một lúc không động đậy. Cậu không kêu. Cậu ngã xuống nhẹ nhàng như một cái cây. Cả một tiếng động cũng không có, là bởi vì cát.
Hẳn là cậu đã về tới hành tình của mình bới sáng sớm ngày hôm sau đã chẳng ai nhìn thấy người cậu.
......
Trên vai tôi đột nhiên cảm thấy nặng trĩu, nhìn thoáng qua, tôi đã thấy Amaimon trong hình dáng một chú chuột nhỏ, cả người dựng thẳng, hai chân trước bám trên cổ tôi.
“Đi thôi.” Có lẽ vì vẻ vui mừng không che dấu được trên mặt tôi mà giọng hắn khá dịu dàng.
“Đi đâu?” Tôi lúng túng hỏi.
“Đi đâu ta cũng ở bên em.” Hắn ngòi trên vai tôi, có chút đăm chiêu nhìn về phía trước.
Đại ca à, đây là thứ “tình yêu” mà anh muốn cho ta thấy sao? A, cái này có hay không đều như nhau cả, thật phí công hắn hứa với anh ta không gặp cô nàng này.
Hắn vẫn là một ác ma tùy tùy tính, những người hắn thích đương nhiên hắn sẽ ở bên bảo vệ dù cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Tuyệt đối sẽ không giống cái tên Beelzebub kia, phải mất đi mới biết quý trọng, hừ. Nhưng con người quả thực rất yết ớt mà.
Tối nay, nhìn thấy loài người hoảng loạn sợ hãi, Amaimon mới thực sự hiểu được, con người, dù là cơ thể hay tâm hồn, đều vô cùng dễ tổn thương. Mà con gái loài người lại càng yếu ớt. Tuy hắn sẽ không thèm để ý tới loài người, nhưng cô nàng trước mắt này là ngoại lệ.
Vì chuyện của Beelzebub, hắn quả thật vô cùng tức giận. Nhưng hắn lại không theo thói quen mà giết chết cô. Sự tức giận của hắn phần nhiều là vì Beelzebub. Hắn không ngờ được sự chán ghét của mình với Beelzebub, vì chuyện 900 năm đã đạt tới đỉnh điểm, lại vì chuyện này đạt tới một mức độ mới.
Tên khốn kia không chỉ phá hủy Gehenna mà còn ra tay với cha, hắn sẽ tuyệt đối không thừa nhận mình rất giống một thằng nhóc bị đoạt đi món đồ chơi ưu thích, hắn thấy mình giống như một lão thợ săn ngồi bên đống lửa canh chừng giấc ngủ an bình cho vật nuôi của mình hơn. [Cậu xác định quan hệ bảo vệ và được bảo vệ của cậu và cha cậu không bị đảo lộn đó chứ?! – Mao Tuyến đồng học.]
Hắn quay đầu, nhìn khuôn mặt sát bên cạnh của cô, đột nhiên cảm thấy ý tưởng của tên chết tiệt nào đó cũng không tệ. Giờ khắc này này, hắn còn không chưa nhận ra mình đã hiểu ra một chuyện rất quan trọng.
Hắn nghĩ vậy, nhưng cũng phát hiện ra cô nàng trước mắt đang thất thần.
“Cô ngốc, đang nghĩ gì vậy?” Chẳng lẽ lại đang nghĩ về chuyện của cái tên Beelzebub kia.
Tôi nhìn Amaimon chằm chằm, trời ơi, hãy nói cho tôi biết vì sao tôi lại thấy bóng dáng của hoàng tử bé trên người hắn?!
Cuối cùng, hoàng tử be trở lại hành tinh của mình. Cậu không để tâm tới sự kiêu ngạo và ngang ngược của hoa hồng, cậu chỉ biết cậu đã thuần hóa nàng, hoặc là nàng đã thuần hóa cậu, nhưng cậu sẽ mãi mãi chịu tránh nhiệm với nàng.
Tôi thừa nhận mình không phải là bông hoa hồng mềm mại xinh đẹp, Amaimon cũng không phải là hoàng tử bé dịu dàng, hắn áp đặt, hắn mặt than, hắn chọc tôi, còn thích bắt nạt tôi, nhưng tôi thật không có chút kiên định nào mà đã bị thuần hóa.
Tôi nghĩ tôi đã yêu hắn ta.
Hắn giữ tôi lại, tuy bằng cách ký khế ước đáng sợ [?], nhưng việc tôi không thể rời khỏi hắn đã không thể thay đổi, dù cho có kế ước kia hay không.
Nhìn cô gái trước mắt im lặng sau đó lại thở dài. Amaimon mở to hai mắt, chẳng lẽ mình làm cái gì sai sao? Không, nhất định là bởi tên khốn kiếp Beelzebub kia. Hắn định xông ra nhưng nhớ tới thân thể nhỏ bé của mình lức này không khỏi buồn bực.
“Amaimon, em nhất định sẽ chịu tránh nhiệm với anh, vĩnh viễn.”
Lời nói bất ngờ của cô nàng khiến Amaimon có chút đơ người, nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, tuy chỉ còn một bên, nhưng nhưng vẫn khiến hắn không thể dời mắt.
“Ngốc nghếch.” Dù chỉ trong chớp mắt, Amaimon, trong hình dáng hamster, đã nở nụ cười sáng lạn.
“Thời gian này, ngừng lại đi, hãy chiêm ngưỡng vẻ đẹp này đi.” Mephisto khẽ cảm thán, câu nói ấy như vẫn quanh quẩn nơi không trung, thật lâu, thật lâu sau cũng chưa biến mất.
Đúng vậy, thời gian xinh đẹp, xin ngươi hãy ngừng lại bước chân. Giờ phút này là khoảng khắc đoàn tụ. Cho dù giữa nơi hoang tàn đổ nát ấy, họ vẫn nở nụ cười trong sáng nhất đến từ đáy lòng; cho dù sẽ phải đối mặt với sinh ly tử biệt, họ vẫn sẽ quý trọng khoảng khắc này; cho dù nhất định sẽ gặp lại nhưng họ cũng sẽ quý trọng từng khoảng khắc ở bên nhau.
Giờ phút này, hóa vĩnh hằng.
Lời tác giả: Mẩu truyện về hoàng tử bé đwjc trích từ “Hoàng tử bé” của Antoine de Saint-Exupéry, có sửa chữa
Đoạn hoàng tử bé gặp rắn:
“Hoàng tử bé khi đáp xuống mặt đất đã rất kinh ngạc vì chẳng trông thấy người nào. Cậu đã bắt đầu sợ mình đã tới nhầm hành tinh, thì đột nhiên một cái vòng màu ánh trăng động đậy trong cát.
– Xin chào. – Hoàng tử bé nói bâng quơ.
– Xin chào – Con rắn nói.
– Tôi rơi xuống hành tinh nào vậy? – Hoàng tử bé hỏi.
– Trên Trái Đất, ở châu Phi – Con rắn trả lời.
– A! Thế trên Trái Đất không có người nào ư?
– Đây là sa mạc. Chẳng có ai trên sa mạc đâu. Trái Đất rộng lắm – Rắn nói.
Hoàng tử bé ngồi trên một tảng đá và ngước mắt lên trời:
– Có những ngôi sao được thắp sáng là để mỗi người một ngày kia trở về ngôi sao của mình? Hãy nhìn xem tinh cầu của tôi. Nó ở ngay bên trên chúng ta... Nhưng sao mà xa thế!
– Nó đẹp đấy – Rắn nói. – Cậu làm gì tới đây?
– Tôi có chuyện rắc rối với một bông hoa – Hoàng tử bé nói.
– À! rắn nói.
Và cả hai lặng thinh.
– Loài người ở đâu? – Sau cùng hoàng tử bé tiếp tục. – Trong sa mạc trông hơi bơ vơ...
– Ngay giữa loài người, cũng bơ vơ – rắn nói.
Hoàng tử bé nhìn rắn rất lâu:
– Anh là một con vật buồn cười thật – Cậu nói – Anh mảnh khảnh cứ như một ngón tay...
– Nhưng ta mạnh hơn ngón tay của một ông vua – Rắn nói.
Hoàng tử bé mỉm cười:
– Anh không mạnh lắm đâu... đến chân anh cũng chẳng có... anh muốn đi xa cũng không được...
– Ta có thể chở cậu đi xa hơn cả một chiếc tàu – Rắn nói.
Rắn cuốn quanh mắt cá của hoàng tử bé, trông giống một chiếc vòng vàng:
– Kẻ nào bị ta chạm tới, ta sẽ trả hắn về với đất nơi hắn sinh ra. Nhưng cậu thì trong sạch và cậu tới từ một ngôi sao...
Hoàng tử bé không nói gì.
– Anh là một con vật buồn cười thật – Cậu nói.
– Cậu khiến ta thấy thương hại, cậu thật yếu đuối, trên cái Trái Đất bằng đá hoa cương này. Ta có thể giúp đỡ cậu một ngày nào đó nếu cậu nhớ hành tinh của cậu. Ta có thể...
– Ồ! Tôi hiểu rồi – Hoàng tử bé nói. – Nhưng tại sao anh lúc nào cũng nói bí hiểm thế?
– Mọi điều bí hiểm, ta biết hết. – Rắn nói.
Và họ lặng thinh.”
Truyện kết thúc khá chậm, hai phiên ngoại kia quả thực tra tấn tôi mà TT^TT. Câu chuyện này tôi vô cùng thỏa mãn, dù là vì cốt truyện hay vì sự ủng hộ của mọi người.
Câu chuyện này tôi vốn chỉ định viết khoảng hai chương nhưng sau nghĩ lại lại thấy rất không ổn, ngay cả bản thân tôi cũng định bỏ toàn bộ đi. Nhưng sau rồi lại viết, lại viết, cuối cùng viết thành như thế này. Có lẽ không giống với dự định ban đầu nhưng tốt xấu gì thì vẫn tương đối có ý nghĩa.
Đến cuối cũng câu chuyện này lại có một chủ đề [tin tôi đi, dù có chết tôi cũng không nghĩ tới] về thuần hóa. Khi viết chuyện, nhớ tới một đám người có gầu bên cạnh, nhất thời kính động giống như uống tiết gà vậy.
Lúc này, tôi mong ước tất cả mọi người rồi đều có thể tìm được một vệ tinh cho mình nha~
Cám ơn mọi người đã ủng hộ tôi lâu như vậy, còn kiên nhẫn đọc mấy lời lảm nhảm của tôi. Đây là tác phẩm đầu tiên của tôi, thật vui vẻ.
Cuối cùng nói thêm câu nữa, tôi cũng yêu mọi người.
PHIÊN NGOẠI 1: NHẤT ĐỊNH LÀ CÁCH MỞ ĐẦU KHÔNG ĐÚNG.
Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, nhảy nhót trên chiếc bàn làm việc lớn, nhuộm vẻ lười biếng. Hiếm khi có được một buổi chiều nhàn hạ như hôm nay, Memphis Pheles thả lỏng người, tựa vào chiếc ghế bành, vui vẻ thưởng thức ly Latte trong tay, lười biếng tời mức không có hơi sức mà để ý tới chuyện bên ngoài.
“Anh trai.” Amaimon nhẹ nhàng gọi kẻ nào đó đang hưởng thụ quá độ tới thất thần kia lại.
Nghe thấy giọng nói đáng thương kia, Memphis Pheles khẽ mở mắt, nhìn qua cậu em trai luôn khiến người ta phải quan tâm kia. Hai mắt khẽ nhìn xuống, khiến cho quầng thâm quanh mắt kia càng thêm rõ, kết hợp với làn da tái nhợt kia, khiến cho thằng nhóc này giống một chú mèo hoa nhỏ bé ngoan ngoãn vô tội bị bỏ rơi.
Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời như vậy trông rất giống cô vợ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời nha~ Memphis Pheles kinh ngạc, trước sự so sánh này, trời ạ, cái gì vậy trời. Ông vô thức nhăn mày, vẻ mặt bất đắc dĩ, nghiễn răng nghiễn lợi nói: “Không được.”
Bị từ chối như vậy, Amaimon thế mà lại lộ vẻ uể oải chán nản khiến Memphisto Pheles có chút trở tay không kịp, nhưng vì mục tiêu cao cả - cứu vớt em trai ra khỏi con đường tà đạo, ông vẫn không chút mềm lòng.
“Tại sao lại không được? Anh rõ ràng là hiệu trưởng mà.” Lại tới rồi, vẻ mặt đáng thương, ánh mắt ai oàn -> lực sát thương cực cao.
Memphis Pheles mở to hai mắt, phòng tuyết tâm lý lung lay sắp đổ. Không được, lần này tuyệt đối không thể mềm lòng được, nếu bây giờ không giúp nó nhảy lớp tốt nghiệp, a, lộn, là giúp nó trở lại con đường chính đạo, nếu không thế giới này sẽ hóa đá mất.
“Cũng chỉ lúc này cậy mới nhớ ta là hiệu trưởng, đúng chứ.” Memphisto nói, vẻ mặt trấn định,“Lúc cậu phá tan hoang học viện của ta nào có nghĩ tới người anh trai đáng thương này hả.”
Memphisto gạt lệ (vốn chưa từng chảy), định tiếp tục kể khổ, kết quả là cái thằng nhóc trước mắt không chút đồng tình mà còn lơ ổng hoàn toàn.
“Cậu đang làm cái gì thế hả? Amaimon!” Memphisto cao giọng hỏi.
“A?” Đầu sỏ gây chuyện buông chiếc bút máy platinum đặc dụng của hiệu trưởng ra, nhìn ông anh trai nào đó sắc mặt không tốt, nói, “Không có gì, em chỉ giúp anh xử lý công việc tôi.” Hắn phất phất tờ giấy: “Chuyện đã xong, em đi trước, bye bye.”
Dựa vào thị lực siêu mạnh của ác ma, Memphis Pheles có thể nhìn thấy chữ ký của mình trên tờ giấy kia. Thằng nhóc chết tiệt kia lại dám lấy bút giả mạo chữ ký của ông phê duyệt đơn xin nghỉ NGAY TRƯỚC MẮT ông, xong việc còn chuẩn bị phủi mông chạy lấy người, thật sự là khinh người quá đáng mà!
Memphis Pheles chán nản nói: “Cậu định cứ vậy mà đi?”
“A? Rika vẫn chờ tôi về ăn cơm.” Amaimon vẻ mặt chính khí lẫm liệt từ chối sự “níu kéo” của Memphisto Pheles.
“Ta nói chuyện xin phép.” Memphisto Pheles giừo mới phát hiện, xét về độ cực phẩm, có khi Amaimon còn dày hơn cả ổng rồi.
“Không sao, dù sao cũng đã được anh cho phép.” Thằng ôn này còn phe phẩy tờ đơn xin phé khiến cho Memphisto xém chút leo tới cắn hắn.
Thằng quỷ kia chắc đã tính nếu không được mình chấp nhận sẽ tự ý quyết định luôn rồi nhỉ, hừ.
“Nhe ta nói này Amaimon.” Memphisto khẽ hắng giọng, bắt đầu dạy dỗ, “Nhiều khi đi xa cũng là một cách rèn luyện rất tốt đó. Cậu không thể để Rika cả đời ở trong Học viện mà?”
“Anh trai, anh cố ý.” Ai mà chẳng biết lần đặc huần này là Memphisto sắp xếp, còn về mục đích thig ngay cả tên ngốc cũng biết, nhất định là để tách hắn và Rika ra thôi.
Amaimon thật không hiểu vì sao ông anh trai này lại làm thế, tạm thời cho rằng vì ổng rảnh quá hóa rồ đi.
“Amaimon, cậu nói như thế khiến người anh trai này rất đau lòng.” Memphisto ôm ngực ra vẻ bị vạn tiễn xuyên tâm nói, “Cậu đã thay đổi rồi, cậu em trai đáng yêu của ta tuyệt đối sẽ không nói vậy.”
Thì ra, Amaimon đã vô tình nghĩ gì nói nấy mấy rồi .
Amaimon vô tình nhìn “người” nào đó: “Hẹn gặp lại, anh trai, lần sau có cơ hội em sẽ qua gặp anh…” …để ký đơn xin nghỉ.
Thằng em trai phản nghịch này chẳng lẽ sẽ thật sự đi trên con đường thê nô không ngày về sao?! Noway, lần sau nhất định phải thành công, nhất định phải đưa em trai về như cũ. Memphisto hạ quyết tâm lần thứ hai mươi trong tháng này.
Đường phải đi còn rất dài.
(Vũ: Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng, há há~)
“Haizz! Vì sao em lại không được đi?” Tôi thất vọng hỏi.
Amaimon gần như chôn mặt vào bát cơm, răng hàm làm việc hết công suất, ảnh đói đến thế sao?
“Hic, chắc là vì không đủ kinh phí. Anh trai lại vừa xây một bức tượng cao gấp hai lần người thật.” Amaimon vừa ăn vừa nói.
“Em không tin. Lý do này anh dùng không biết bao nhiêu lần rồi. Cho dù Memphisto có tự kỷ đi nữa thì số tượng tạc hình ổng cũng đủ xếp một vòng quanh trường rồi đó!!!” Không hiểu vì sao dạo này Memphisto hay phái đám học sinh chúng tôi đi xa làm việc, lại không hiểu vì sao mỗi lần đều không có tên tôi. Mà lần nào Amaimon cũng giải thích là vì ổng lại đắp tượng bản thân, ngân sách không đủ, hừ.
Tôi thật muốn đập vỡ bát cơm mà.
“Vậy em đập đi.” Amaimon bình thản nói.
Nghe thế, tôi nhất thời xúc động, cuối cùng thật sự làm vậy, tuy rằng hành động này cũng chỉ mang tính tượng trưng, cũng không gây tiếng động gì lớn lắm. Nhưng tôi liền lập tức hối hận. Tuy mấy năm qua, hắn đối tôi rất tốt, nhưng là vì tôi đều vuốt thuận lông hắn, chưa ngược lông bao giờ nhưng lần này lại giận hắn, không biết hắn có làm gì tôi không nữa TT^TT.
Tôi lệ rơi đầy mặt nhìn móng vuốt của ten nào đó chậm rãi hướng tới, trời ơi, sao mặt đất không nứt ra một cái hố cho tôi chui vào đi.
“Ngoan.” Hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi,“Em đã nghe lời như vậy vậy thì chúng ta cãi nhau thôi.”
Lúc này, tôi thật không biết nói gì. Không, nói thật là lúc đó đầu tôi hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn thạch hóa, rồi bị gió thổi bay bay…
Cứ như vậy mỗi người đều ở trên con đường của mình tiến ngày càng xa. Rốt cục nhiều năm sau, tôi cũng có thể mặt không đổi sắc hưởng thụ sự chiều chuộng của Amaimon, hơn nữa có có đủ khả năng diễn với hắn một hồi.
Mà vào lúc đó, Memphisto đã hoàn toàn từ bỏ giấc mơ mang em trai mình về đường chính đạo. Ổng lại tìm thấy một giấc mộng khác — giáo dục một cậu em trai khác thật tốt.
PHIÊN NGOẠI 2: CÁI CHẾT CỦA MEMPHISTO PHELES
Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?! Tôi kinh hãi phát hiện ra một chuyện vốn không thể xảy ra nay lại diễn ra trước mắt, khiến tôi khó có thể bình tĩnh.
Vừa mới bước vào cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo, đập vào mắt tôi là một kẻ đang ngồi trên ghế bành, à không, là đang gục đầu xuống bàn làm việc, đầu Memphisto đầy máu, máu thậm chí còn chảy xuống đọng thành vũng lớn dưới chân ông ta.
Khẽ chuyển tầm mắt, trên bàn vẫn còn bộ tách trà dùng để đãi khách, hơi nóng của tách cà phê vẫn còn chưa tan hết, nhìn qua thì giống như một buổi trà chiều nhàn nhã, nhưng loại cảnh tượng giống như trong danh tác trinh thám abc nào đó là sao thể hả?!
Một nhóm đông thầy trừ tà bỗng bước vào phòng, mặc đồng phục giống hệt nhau, đeo huy chương pháp sư cao cấp, một đám pháp sư cao cấp đó.
“Ác ma to gan dám ngang nhiên xông vào Học viện, còn dám giết hại Hiệu trưởng.” Exorcist đứng đầu bước lên nói vài câu chính nghĩa mở màn trận chiến.
Tôi đầu đầu nhìn hai vị ác ma nào đó đang nhàn nhã ngồi trên ghế lim đối diện bàn làm việc. Cậu thiếu niên có mái tóc màu lục đang cầm đĩa bánh ngọt, bình thản ăn từng chút một. Chàng trai bên cạnh có mái tóc đen huyền, dáng người dong dỏng cao, trông giống một cây cao lương, đang yêu chiều vuốt tóc chàng thiếu niên bên cạnh. Đúng là cảnh tượng tim hồng bay khắp, nhưng cmn, ai có thể cho tôi biết vì sao Lucifer và Beelzebub lại có mặt ở hiện trường vụ án không hả?!!!
Bây giờ lại trở thành kịch trinh thám huyền huyễn xyz sao? Hai kẻ này không những sống đi chết lại mà còn kèm theo thuộc tính nhân vật chính, sống dai như gián, đập mãi không chết.
“À há, hung thủ chỉ có thể là một trong ba người.” Amaimon không biết xuất hiện từ khi nào thì, đứng cạnh cửa sổ, nhìn qua mọi người trong phòng một lượt.
“Rika, loại, Lucifer, loại nốt. Đúng, chính là ngươi, Beelzebub, ngươi hãy mổ bụng tạ tội với anh cả đi.” Hắn phán xử một cách quyết đoán, haizz, cái này là lấy công báo tư thù rồi.
“Lucifer, chạy thôi.” Beelzebub kéo tay Lucifer vẫn còn đang lưu luyến chiếc bánh ngọt nhảy qua cửa sổ. Từ góc nhìn của tôi có thể thấy cậu thiếu niên nào đó vẻ mặt không tự nhiên, mặt đỏ bừng bừng. Ôi nhìn đi, trái tim tôi đã sôi trào nhiệt huyết lên rồi nè.
Đến khi những thầy trừ tà kia tỉnh mộng thì đối tượng truy đuổi đã biến mất rồi, thế nên họ liền chĩa mũi dùi vào Amaimon. Trước khi đám người kia kịp tấn công, Amaimon đã ôm lấy tôi thoát ra từ đường cửa sổ.
“Mau đuổi theo, hắn ta đang giữ con tin.” Đám người phía sau nhốn nháo nhộn nhạo một hồi rồi lần lượt theo gót Amaimon nhảy xuống, đều như bánh trôi nước.
Bị một đám đông đuổi giết màAmaimon vẫn cứ cà lơ phất phơ thoải mái như không. Nhìn nét mặt của hắn thì chúng tôi giống đang đi tản bộ hơn là bị đuổi giết.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, Amaimon, chẳng lẽ rốt cục anh cũng không thể chịu đựng được Memphisto mà làm thịt ổng rồi sao? Còn cả Lucifer nữa, cậu ta...”
Hắn bóc một que kẹo, nhét vào miệng tôi, bóc tiếp một cây cho bản thân mình, rồi mới mở miệng nói: “Ta cũng chỉ vừa mới tới thế giới này, cũng không rõ là ai làm. Chắc là đầu anh cả bị lừa thôi.”
“Vừa tới thế giới này?” Tôi bụng đầy dấu hỏi, chẳng lẽ là cản trở người khác nói chuyện yêu đương sẽ bị lừa đá?! Có khi nào là chuyện yêu đương của Beelzebub và Lucifer. Ý nghĩ trong đầu tôi bắt đầu chệnh hướng .
“Đúng vậy, không thấy em đâu nên ta sử dụng chìa khóa Trác Thiết đưa cho lúc trước tìm tới được đây.”
“Amaimon, cẩn thận phía trước!” Tôi kích động nhìn cô bé đang ngồi xổm ở phía trước, cái tên Amaimon lỗ mãng này, đừng có đâm vào người ta chứ.
Nguy hiểm thật! Hắn dễ dàng phanh trước mặt cô bé.
Cô bé kia hoàn toàn không phát hiện ra nguy hiểm gần kề, ngẩng đầu lên, nở nụ cười vô cùng trong sáng với chúng tôi, đôi mắt màu rượu đỏ xinh đẹp giống như đá quý vậy.
Amaimon tốt bụng tặng cho cô bé một que kẹo.
“Anh, chị, hẹn gặp lại.” Giọng nói của cô bé còn ngọt ngào hơn cả kẹo, mang chút ngây thơ non nớt,“Em tên là Rika, hẹn gặp lần sau gặp lại.”
Lúc tôi nghe rõ tên của cô bé, Amaimon đã chạy được khoảng 30 thước, tôi rướn người nhìn qua vai của Amaimon, loáng thoáng thấy phía sau Rika có một bóng người mơ hồ, a, hình như là Iraku Sotogawa no Tsubasa nha.
Tôi kích động túm lấy cổ áo Amaimon: “Anh có nhìn thấy không, là tiểu Rika và Iraku Sotogawa no Tsubasa đó!!!”
Thế mà tên này lại chỉ “ừ” một tiếng.
Được rồi, ngay cả Lucifer và Beelzebub cũng đã ở bên nhau thì hai người này cũng phải ở bên nhau rồi. Đây chắc là thế giới HE nhỉ.
Nhưng sao tôi lại tới đây? Tôi cẩn thận nhớ lại…
Tắc đường ở đường cao tốc Tokyo, khắp nơi chỉ thấy xe là xe.Xe taxi tôi đi đã dừng một lúc rất lâu rồi. Bầu không khí trong xe rất yên lặng, chỉ có tiếng lao xao phát ra từ radio.
“Theo như phóng viên đưa tin từ hiện trường, trên đường cao tốc thủ đô đã xảy ra một vụ tai nạn, một chiếc xe việt dã đã phát sinh va chạm với một chiếc xe tải cỡ trung, nguyên nhân của sự cố trên vẫn đang được điều tra, rất may là không có bất cứ thương vong đáng tiếc nào xảy ra, giao thông sẽ ngay lập tức được khôi phục.” Bản tin mang đậm tính công thức hóa không khiến cho người lái xe hứng thú, anh ta lười biếng lớn ngáp dài, có vẻ không chút nào để tâm tới tin tức kia.
“Arnold, anh xem khi nào chúng ta mới có thể đi tiếp đây?” Trái chờ phải mong, tôi vẫn không chờ được tới khi giao thông khôi phục như bản tin nói, thôi, vẫn nên hỏi lái xe cho nhanh.
“Tôi sẽ khá lâu đấy.” Anh ta rút từ trong hộc để đồ ra một tờ báo, có vẻ như đã ước lượng thời gian sẵn rồi: “Trên radio có hơn một nửa là nói dối. Mấy kẻ đó chỉ đưa mấy tin tức ba xàm có lợi ho mình thôi.” Anh ta nói rồi cười nhạo. Bỗng như nghĩ ra gì đó rồi bổ sung một câu: “Thời gian chờ trên đường cao tốc sẽ không tính tiền.”
“À, cám ơn anh.” Tôi nhìn qua cửa sổ, đứng ngồi không yên.
“Thật ra cũng không phải không có cách.” Lái xe liếc qua gương, nhìn tôi rồi nói: “Chỉ là có chút khác người.”
“Khác người?”
“Cô xem, đằng kia có một lối dừng khẩn cấp cho xe taxi.” Lái xe chỉ vào phía trước nói, “Chính là chỗ đó, chỗ có biển quảng cáo kẹo que đó.”
Tôi nhìn kỹ lại, quả nhiên là ở chỗ lề đường bên trái có một khoảng trống dành cho xe taxi bị hỏng.
“Thật ra ở đó có một cái cầu thang. Cô cứ đi thẳng tới chỗ cầu thang đó. Ở đó chỉ khi nào có động đất hoặc hỏa hoạn thì mới co người dúng lối đó để chạy xuống. Bình thường cũng chỉ có nhân viên bảo dưỡng. Cô cứ đi xuống cái cầu thang đó sẽ tới được Học viện Chân Thập Tự...”
Ba mươi phút sau tôi đã đứng trước ban công phòng hiệu trưởng.
Chấm dứt hồi tưởng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Thì ra là thế, thảo nào cảnh này lại quen mắt như thế.
“Amaimon, cái chìa khóa kia có còn không?”
“Ừ, còn. Em sờ mà xem, ở túi ngực tôi ý.” Hắn ưỡn ngực [?].
“Em thấy Memphisto Pheles vốn là loại họa di... á lộn, phải là bằng bản lĩnh của Memphisto thì không ai ám sát được ổng. Cho nên hung thủ chỉ có thể là một người - Trác Thiết.”
“Trác Thiết?” Biểu cảm ngây ngô mù mờ này của Amaimon thật đáng yêu quá~
“Chúng ta chắc đang ở trong thế giới mà nàng sáng tạo,1q84, vị ‘tác giả’ này nhất định đã đọc qua truyện của Murakami*.”
(*) Ở đây tác giả chỉ nói tới một nhà văn có tên (hoặc họ) là Murakami. Mình cũng không rõ vị này là vị nào nhưng có nhiều khả năng là nhà văn Haruki Murakami.
“Hả? Em cứ như thế mà vạch trần thân phận của Trác Thiết sao. Rika, đã sắn sàng chưa, ta chuẩn bị thoat khỏi thế giới này.” Chúng tôi tìm thấy một cánh cửa, Amaimon tra chìa khóa vào ổ. Không quan tâm tới đám người đang truy đuổi đằng sau, hắn nắm tay tôi, rời khỏi thế giới kia.
“Chỗ này là trong xe taxi?!” Tôi kinh ngạc nhìn xung quanh. Có một người vẫn đang nắm chặt tay tôi không buông. Được rồi, bây giờ cả hai người chúng tôi vẫn đang kẹt trên đường cao tốc.
“Ngươi xác Tôi khẽ nắm lấy bàn tay Amaimon, mười ngón tay đan chặt vào nhau, Amaimon khẽ kéo đầu tôi tựa lên vai hắn. Nhìn cảnh này, lòng tôi khẽ ấm áp. [không cần phải nôn mửa đâu]
“Lần đầu tiên gặp anh, em hoàn toàn không nghĩ rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ như thế này. Lúc ấy á, em nghĩ mình chỉ có hai con đường. Một là ôm đùi anh, đợi mười năm sau anh rủ lòng từ bi thả em đi; hoặc là tìm một người chồng tốt, sinh một đứa trẻ, hưởng thụ nốt mười năm còn lại rồi bị anh bắt xuống địa ngục.”
“Ta có một đề nghị.” Amaimon bỗng cau mày, ngắt lời tôi,“Không bằng gả cho ta đi. Rất có lời đó, đúng không?”
“Đây là cầu hôn hả? Sao đơn giản vậy.” Tôi bĩu môi nhìn hắn đang đắc ý dạt dào.
“A, vậy... Em có đồng ý dù ốm yếu hay mạnh khỏe vẫn sẽ yêu ta, quý trọng ta, ở bên ta, giữ gìn trinh tiết tới khi chết không?” Hắn nghiêm trang nói.
“Anh không thấy mấy câu này quá cũ sao? Đổi.”
“A, vậy em có đồng ý cùng với kẹo que đi bên ta tới suốt cuộc đời không?” Hắn không chút suy nghĩ nói.
“Ừm, em đồng ý.” Tuy rất đơn giản, nhưng tôi lại đồng ý rồi. [ngượng ngùng].
“Mà này, chẳng lẽ chúng ta cứ đơn giản như thế mà ở bên nhau? Không phải trong truyện có nói tình yêu giữa con người và ác ma có rất nhiều cản trở sao.” Tôi có chút bất mãn [?].
“Ngốc.” Amaimon cốc tôi một cái, “Sao ta có thể để chuyện này xảy ra chứ.”
Trong lòng, hình tượng của Amaimon đột nhiên trở nên vô cùng vĩ đại. Cũng đúng nha, sao hắn có thể để chuyện này xảy ra chứ? Hắn là ác ma Amaimon đó.
Vì thế chúng tôi sống bên nhau hạnh phúc từ đó về sau.
~ HOÀN TOÀN VĂN ~