“Này, Amaimon, nếu bọn Yukio không thấy tôi thì làm sao bây giờ?” Lời vừa dứt, giọng của Yukio cùng tiếng đập cửa đã vang lên: “Rika, đã xảy ra chuyện rồi, mau dậy đi.”
Giọng cậu ta có chút bối rối gấp gáp, tôi tay chân luống cuống định đẩy Amaimon lánh sang một bên nhưng tìm không chỗ. Tình thế cấp bách, lửa cháy sém lông mày, tôi đành đẩy hắn tới cạnh cánh cửa, rồi mới mở hé cửa: “Yukio, có chuyện gì thế?”
“Trưởng thôn đã chết, trong thôn đang rất hỗn loạn, cô mau chóng thu dọn đồ đạc, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.”
“Chuyện này sao có thể?” Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy bất an.
“Do ác quỷ cao cấp làm. Đã gửi yêu cầu tiếp viện về trường học, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức, chuyện còn lại sẽ do bọn họ xử lý. Tôi còn phải đi thông báo cho mọi người, thu dọn nhanh lên, Rika.”
Sau khi xác nhận Yukio đã đi, tôi đóng cửa lại, nhìn vào đôi mắt xanh thẫm của Amaimon cặp, tôi có chút lo lắng, hỏi: “Amaimon ở đây có ác quỷ khác ngoài anh sao?”
“Thôn này đã bị hạ bùa, ngoại trừ ta ra chắc hẳn không có ác ma nào khác, cô hãy rời đi cùng bọn họ trước, trên đường ta sẽ nghĩ cách mang cô đi.” Hắn nhìn tôi với ánh mắt “an tâm đi”.
Do dự một chút, cuối cùng tôi vẫn gật đầu đồng ý.
Việc trưởng thôn chết nhất định sẽ làm cả thôn xôn xao, huống hồ lại là bị ác quỷ giết hại. Cả thôn rơi vào khủng hoảng, niềm tin từ bao đời của họ nay đã tan vỡ, dù cho cả thôn trông vẫn như trước kia, là nơi dù cho tuyết lở cũng không ảnh hưởng như được thần ưu ái, nhưng trong âm thầm, sự nghi ngờ, sợ hãi đang lan tràn trong thôn như thứ bệnh dịch khủng khiếp nhất. Thôn nhỏ vốn yên bình nay lọt vào trong trong hỗn loạn.
Chúng tôi theo con đường nhỏ, vội vàng rời khỏi thôn. Đến khi nhìn thấy một mảnh trời đầt ngập tràn trong tuyết trắng, mọi người không hẹn mà cùng thở phào một hơi. Dù cho hoàn cảnh nơi nàykhắc nghiệt hơn thôn nhỏ kia cả trăm lần, nhưng ai ai cũng thà đối mặt với tình cảnh núu sâu tuyết lớn còn hơn là ở lại trong thôn nhỏ “yên bình” kia. So ra thì tình cảnh dấn thân vào nơi thiên nhiên khắc nghiệt vĩnh viễn không đáng sợ bằng tình cảnh phải đối mặt với những điều chưa biết đang rình rập khắp nơi.
Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân dẫm lên tuyết. Tôi vẫn còn nhớ Amaimon nói sẽ tìm cơ hội đưa tôi đi nên cố ý lui lại đi ở cuối nhóm. Nhưng mỗi lần tôi tụt lại phía sau thì đám con trai lại “tốt bụng” ngăn lại. Mỗ lần như vậy, tôi chỉ có thể nhờ cặp kính chắn gió siêu lớn che đi vẻ mặt bất đắc dĩ của mình.
“Mọi người nghỉ một chút đi.” Lúc đến chỗ một khối đá lớn, Yukio đề nghị.
Nhóm lửa lên, mọi người ngồi vây qunah đống lửa, uống nước ấm, ăn một đồ, bổ sung năng lượng. Rin lại nhắc tới chuyện trong Kính thôn.
“Có người bảo đã nhìn thấy thiếu niên tóc xanh.” Yukio thản nhiên nói, không biết là vô tình hay cố ý liếc nhìn Rin một cái.
“A!” Hình như Rin đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “Hèn chi phải đi gấp như vậy. Lần trước...” Cậu ta trầm tư.
Rin còn chưa nói hết, tôi đã mơ hồ đoán được người họ đang nói là Amaimon. Lần trước ở công viên trò chơi, Amaimon đã đập Rin một trận “bầm dập tím tái” nên biết tin hắn tới, họ mới gấp gáp rời đi. Nhưng thôn trường thật sự do Amaimon giết sao? Vì sao hắn phải làm vậy?
Trong lòng tôi có phần thiên vị Amaimon hơn, nhưng nếu hắn có thể cùng với nhóm Rin chung sống yên bình mà không phải đối chọi gay gắt như bây giờ có phải tốt không, như vậy tôi sẽ không phải cùng hắn quan hệ lén lút, ách... cái này nghe có vẻ sao sao. Nhưng màAmaimon đã nói là trong thôn hẳn không có ác ma ngoài hắn mà......
Tảng đá dùng chắn gió bỗng nhiên chấn động, chúng tôi cẩn thận đề phòng đứng lên, ngay lúc chúng tôi bước ra khỏi chỗ tảng đá, kẻ kai đánh tới. Trong lúc hỗn loạn, tôi chợt thấy sắc xanh yêu diễm chợt lóe qua. Amaimon đến!
Cơ hội đã tới, tôi nhân cơ hội nhanh chóng rời khỏi, khéo léo tránh tầm mắt của mọi người, tôi hạy theo hướng Amaimon rời đi.
Chạy một hồi tôi vẫn là không thấy Amaimon đâu. Xung quanh là một màu trắng xóa, chẳng thể phân biệt nổi Bắc – Nam, tôi sợ nếu la lên thì có thể sẽ gọi nhóm Yukio tới nên đánh nhắm mắt làm liều tiến về phía trước. Trong lòng mắng tên Amaimon kia mấy trăm lần, có khi tên khốn này đang trốn ở một chỗ nhìn tôi chật vật.
“Chết tiệt, không đi nữa!!!” Tôi tức giận, ngồi bệt xuống đát, hét lớn: “Amaimon! Tên khốn nhà anh còn không mau ra đây! Tôi không đi nữa!!!” Tôi lảo đảo đứng lên, dù không thể phân biệt Bắc – Nam nhưng tôi đi theo đường thẳng, giờ chỉ cần quay đầu là có thể về chỗ cũ, hy vọng tôi vẫn có thể đuổi kịp nhómYukio.
Mới đi được vài bước, sắc đỏ chói mắt của máu vương trên nền tuyết trắng đã đập vào mắt tôi. Tôi hoảng sợ, sai đường rồi, tôi xoay người muốn rời khỏi nơi quỷ quái này. Bước đi loạng choạng không vững trên nền tuyết, tôi trượt chân, ngã nhào. Trước mắt xuất hiện một đôi chân xù lông, trắng muốt, tôi kinh ngạc ngẩng đầu, một con sói tuyết đang đứng trước mặt tôi!!! Tôi vội vã lùi ra phía sau, đáng chết, tôi bị một bầy sói vây quanh!!!!!
Giữa trời tuyết lạnh lẽo, bầy sói đang đói ngấu lần theo hương máu, chúng tìm được một con mồi ngon lành. Tôi nở nụ cười tự giễu, ai bảo mi tự mình rời nhóm, bây giờ gặp phải bầy sói, xem mi xử lý làm sao?
Một tiếng súng vang lên xé tan sự im lăng, bầy sói giật mình nhanh chóng tránh ra, một bàn tay lôi tôi khỏi bầy sói. Đó là một người hoa trượt tuyết. Một người có thể một tay túm tôi chắc hẳn là một người cường tráng. Anh ta là người ở thôn gần đây ư? Nếu anh ta là người ở Kính thôn mà tôi muốn tới thì thật tốt. Trong lòng tôi chợt lóe lên một tia hy vọng.
Bầy sói đã đói ngấu làm sao có thể buông tha con mồi dễ dàng, đôi mắt lóe lên ánh xanh rợn người, chúng gầm gừ, con sau nối đuôi con trước lao lên.
“Nhanh lên, chúng đuổi theo kìa.” Tôi ôm chặt lấy người kia để anh ta có thể trượt tuyết. Chúng tôi lao đi như tên rời nỏ, lướt qua cánh đồng tuyết, cả đời tôi chưa từng kích thích như vậy. Gió thốc từng đợt khiến mặt tôi đau đớn, chợt nhận ra kính của mình không biết đã rơi đâu mất rồi, cả che mắt cũng sắp rớt ra luôn.
Nhanh tay chụp lấy dải che mắt vừa bị thổi bay, tôi theo bản năng nhìn người trượt tuyết. Đôi mắt anh ta đầy hoảng sợ: “Ác... Ác quỷ!”
Chết tiệt, anh ta thấy mắt trái của tôi rồi! Tôi nhanh chóng buộc che mắt lên: “Anh nghe tôi nói này, tôi là con người.” Hy vọng anh ta không ném tôi xuống đất, nếu vậy thì chỉ còn đường làm mồi cho sói.
“A!” Chúng tôi bỗng vấp phải một tảng đá, mất thăng bằng, người trượt tuyết té ngã, tôi cũng ngã văng ra ngoài. Trong nháy mắt, phản ứng đầu tiên của tôi là cuộn người lại, lấy tay ôm đầu, may mắn là quần áo rất dày, ngã cũng không đau.
Lần này là hai người bị sói vây.
Người kia tỉnh táo lại, cầm chặt lấy khẩu súng săn nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tôi lặng lẽ núp ở sau lưng anh ta nhưng cũng không an toàn hơn chút nào.
Bầy sói từng bước từng bước siết chặt vòng vây, tình thế vô cùng căng thẳng.
“Xin hỏi, ác quỷ anh nói là ở đâu?” Một giọng nói lễ độ vang lên. Tôi quay đầu, giật mình nhìn người đàn ông giống hệt người xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Cuối cùng là anh ta cứu chúng tôi. Anh ta có vẻ là một thầy trừ tà.
Sau khi biết rõ tôi không phải ác ma, sắc trời cũng đã tối. Người trượt tuyết đưa hai người chúng tôi tới chỗ mình ở, một hang sâu. Đến nơi liền quẳng tôi và người kia vào một chỗ rồi chăm chú kiểm tra đồ của mình.
Tôi mấp máy miệng, nơi này không có đồ ăn sao? Tôi nhìn quanh hang động, trên vách hang treo đầy da sói. Người này là thợ săn sao? Có thể săn được nhiều sói như thế chắc anh ta cũng rất giỏi, nhưng trông có vẻ không giống.
Người trượt tuyết cuối cùng vẫn đưa thức ăn cho chúng tôi, là thịt sói. Sau khi cởi che mặt ra, khuôn mặt kia là khuôn mặt của một ông chú thô kệch, rất xứng với vóc dáng lưng hùm vai gấu của ổng. Nhưng mà vẻ mặt kia thật khiến người ta khó chịu.
Tôi cùng thầy trừ tà kia nói chuyện, câu được câu không. Anh ta tên là Kodai Gin, tóc đen ngắn, khoảng 25 tuổi, khuôn mặt thanh tú, mắt trái cũng được che lại, là một Knight*. Nhìn lúc anh ta xử lý đám sói kia thì anh ta còn có thể điều khiển cả sâu nữa thì phải.
(*) Knight là danh hiệu của thầy trừ tà sử dụng kiếm để chiến đấu, Rin đang cố gắng để đạt được danh hiệu này á.
“Lần sau đừng bao giờ đi một thân một mình nơi hoang dã.” Kodai Gin đưa cho tôi khối thịt lớn nhất: “Hôm nay cô xông vào bẫy thú, nếu không phải ông ấy cứu cô thì cô đã làm mồi cho sói, xương cốt cũng không còn rồi.”
Ông chú trượt tuyết nghe Kodai Gin nói vậy, đang cách tôi cả nửa hang động cũng hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn với tôi.
“Bẫy thú?” Tôi cắn một miếng thịt, nghi hoặc nhìn Kodai Gin.
Hắn khẽ liếc nhìn tôi một cái, từ tốn giải thích.
“Mỗi khi đông về, gió to tuyết lớn, thợ săn đào một cái hố, chôn ở trong đó một cái chuôi dao, cố định con dao thật chắc, mũi dao hướng lên trên, nhỏ trên dao một ít máu tươi, sau đó đem tuyết bao kín con dao lại.” Kodai Gin nói bằng giọng điệu chậm rãi, bình tĩnh, cùng với giọng nói lạnh lùng trong trẻo, giữa đêm tuyết nơi hoang vu này lại có một phen ý vị khác.
“Thời tiết rét lạnh sẽ làm chỗ băng bao quanh con dao đông cứng lại, cuối cùng người thợ săn chỉ cần nhỏ lên trên một ít máu, rồi phủi tay về nhà, bình tĩnh chờ ngày mai tới thu hoạch con mồi.”
“Sau khi sói ở trên cánh đồng tuyết ngửi thấy mùi máu sẽ tìm tới khối băng, nó nghĩ ở trong băng sẽ có một con thú nhỏ bị thương. Vì thế nó dùng lưỡi của mình liếm khối băng, chờ băng tan hết, nó sẽ lấy được con mồi ở trong. Không bao lâu sau, con sói sẽ liếm phải dao. Nhưng lúc này, lưỡi nó vì liếm khối băng quá lâu nên đã đông lạnh tới không còn cảm giác, chỉ có khứu giác bảo nó: Mùi máu tươi ngày càng nồng, món ngon đã sắp tới miệng.”
“Lưỡi sói sẽ tiếp tục liếm con dao sắc, máu nó chảy càng ngày càng nhiều, hương máu càng nồng lại càng kích thích nó liếm nhiều hơn... Cuối cùng, con sói vì mất quá nhiều máu nên sẽ gục xuống, trở thành món ngon cho thợ săn...” Tôi nghe xong câu chuyện vừa mới lạ lại tàn nhẫn này liền thấy kinh ngạc, toàn bộ chỗ da sói, ngay cả miếng thịt sói tôi đang ăn đều được săn thế này ư?
Giữa thảo nguyên mênh mông nhuộm trắng bởi sắc tuyết, con sói đói ngấu, máu nhuộm đỏ nền tuyết. Cuối cùng, người thợ săn mặc chiếc áo lông thật dày bước tới, thản nhiên lại tự đắc đến tóm gọn con mồi của mình......
Tôi nở nụ cười cứng nhắc.
“Cô cảm thấy chúng thật đáng thương sao?” Ông chú trượt tuyết bỗng nói: “Ở đây, người nếu không ăn sói thì sẽ chết. Cô là người từ bên ngoài tới, ăn xong rồi tốt nhất là mau rời khỏi đây đi.”
“Vì sao ông nhất định phải ở đây? Ở gần đây có một thôn nhỏ mà, ở trong thôn không bao giờ phải chịu gió tuyết, có thể trồng lương thực, ông sẽ không cần phải đi săn sói nữa.” Tôi “tốt bụng” đề nghị với ông ta, cũng nhân cơ hội dò hỏi lai lịch của ổng.
“Cô nói gì! Cô là người Kính thôn?!” Ông ta hiển nhiên là có chút kích động, ông xông lên “Đi ra! Đi ra ngoài cho tôi! Cô mau ra ngoài cho tôi!”
Ông ta như muốn xông lên kéo tôi ra ngoài, Kodai Gin đứng trước tôi, cản ổng lại, bảo vệ tôi.
“Sao ông lại đột nhiên đuổi tôi đi?” Thật khó hiểu, rốt cục tôi đã làm gì sai sao.
“Cô…” Ổng còn chưa kịp nó xong đã ngã xuống bất tỉnh, Kodai Gin bước tới, nâng đầu ông dậy kiểm tra một lượt, anh ta liếc nhìn tôi một cái tỏ vẻ trách cứ.
Tôi nở nụ cười xấu hổ, thực ra tôi cũng đâu có cố ý.