Tôi bừng tỉnh, tiếng gõ cửa mơ mơ hồ hồ truyền tới lại mang hiệu quả như sấm dội bên tai, kéo tôi thoát khỏi cơn ác mộng quái dị kia, đầu óc có hơi choáng váng. Rốt cục đâu là thật đâu là mộng, nghĩ lại tôi vẫn còn sợ hãi.
Quay đầu nhìn ngọn lửa đang cháy ách tách trong lò, mang lại sự ấm áp cho căn phòng, tôi thả lỏng người, nhẹ nhàng thở phào một hơi. Ngày mai chúng tôi sẽ rời khỏi thôn rồi, thật may mắn, cái nơi hội tụ đầy đủ các yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa cho ma quỷ tìm đến này, tôi thật sự không dám ở lâu.
Đúng lúc tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì tiếng ai đó gõ cửa đột nhiên vang lên. Từng tiếng từng tiếng, không nhanh không chậm, cứ như kẻ gõ cửa chỉ là một vị khách bình thường. Nhưng vào thời điểm đêm khuya, địa điểm bất thường như lúc này lại thành bất thường, đương nhiên tôi sẽ không dại dột mà mở cửa.
Bây giờ tôi đã bị dọa tới hồn bay phách tán, chỉ biết ngồi yên tại chỗ, nắm chặt chăn, thầm hy vọng cái kẻ đang gõ cửa kia mau rời đi càng nhanh càng tốt.
Tiếng gõ cửa đột nhiên ngừng lại, đứng như mong ước của tôi, tôi nín thở, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, chỉ sợ sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra. Dường như người trước cửa thở dài một cái, trái tim tôi như ngừng đập. Có tiếng bước chân, người kia đi rồi ư? Tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhòm thì… “Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đá bay. Chó má, chuyện này thật không logic chút nào!!!!
Tôi phản xạ có điều kiện vơ đại một vật ở gần đấy ném về phía cửa. Sau đó xoay người bỏ chạy, nhất định ra khỏi căn phòng quái quỷ này.
Kẻ kia động tác nhanh nhẹn bắt được ám khí... ừm… là một cái gối không có lực sát thương, hắn nhịn loại xúc động muốn mắng người xuống. Nhanh chóng tiến tới phía sau cô gái kia, giữ cô lại, thuận tay quẳng cái gối kia ra một góc, dùng tay còn lại bịt miệng cô.
Miệng bị một bàn tay lạnh lẽo bịt lại, nói không được, thắt lưng bị ôm chặt, giãy cũng không xong. Nhưng lúc mày, tôi lại không sợ hãi như tưởng tượng, không hiểu lấy dũng khí ở đâu ra, tôi nhắm chặt hai mắt, dùng hết sức giãy dụa, tôi muốn thoát ra, dùng khủy tay thụi cho kẻ đột nhập một cú. Tay bị giữ lại, thất bại!
Tôi há miệng, định cắn tay tên kia, hy vọng cắn xong sẽ không dính bệnh truyền nhiễm gì đó, amen. Người này hình như biết tôi muốn làm gì, liền dùng tay, giữ cằm tôi lại. Tôi xoay người, nâng đầu gối, mục tiêu là hạ thân của tên kia. Cú này, được ăn cả, ngã về không, hy vọng kẻ đột nhập này là nam.
Nhưng cú đá còn chưa được thực hiện, tôi đã mất thăng bằng, hoa hoa lệ kệ ngã xuống mặt đất, cũng đẩy tên kia ngã theo. Bàn tay che kín miệng tôi đã không còn, tôi hưng phấn muốn kêu to gọi người giúp nhưng chỉ có thể thở dốc, hết sức để hét rồi T^T. Một giọng nói quen thuộc từ phía dưới vang lên: “Ta không biết là cô lại có sức sống như thế.”
Tôi cúi đầu, đập vào mắt là khuôn mặt đầy ai oán của Amaimon. Bầu không khí lập tức trở nên ái muội, loại kịch máu chó gì thế này?!
“Ách... Anh buông tôi ra trước.” Tôi nghẹn họng nửa ngày trời mới nói một câu. Vì khoảng cách giữa hai người rất gần, nên mỗi khi hắn hít thở lại thổi khí vào vành tai tôi, ngứa ngứa. Khốn kiếp, tên chết tiệt này dọa tôi một trận xém chết!!! Từ khi nào hắn ta biết lịch sự gõ cửa thế hả?!!!
(Vũ: Có ai nhớ bạn Memphisto đã bảo Amaimon đối xử với con gái phải dịu dàng hông nhờ~~~~ *cười mờ ám*)
Tên đáng chết này không những không buông tay mà còn kéo tôi vào lòng, còn dám cọ cọ vài cái: “Thật ấm~”
╬ ̄皿 ̄╭∩╮
“Này! Tôi không phải túi sưởi! Buông ra!” Liếc nhìn bộ đồ hắn đang mặc, vẫn là bộ đồ vạn năm không đổi kia, hắn vẫn chưa bị đông lạnh chết ư?
“Chỗ này không thể dùng chìa khóa không gian, Amaimon ta phải đi bộ tới đây đó~” Hắn làm vẻ mặt đáng thương: “Kẹo que cũng ăn hết rồi...” Hình như hắn nhớ ra gì đó, bổ sung thêm một câu: “Que cuối cùng bị cô làm rớt.”
Tình trạng này là sao? Anh đang ôm tôi làm nũng ư?! Tôi nghi ngờ đầu hắn bị lạnh tới choáng váng luôn rồi.
“Vì sao lại không thể dùng chìa khóa không gian?” Mau chuyển đề tài, mau chuyển đề tài.
“Chỗ này có bùa ngăn cản, đặc biệt là với ác ma.” Hắn làu bàu, nâng tôi dậy, bản thân cũng đứng dậy.
“A? Vì nơi đây là thôn làng được thần bảo vệ sao?” Tôi nghi ngờ có phải vì thế mà hắn trở nên bất bình thường, cái này rất có khả năng à nha.
“Thần? Sai rồi, phải là thôn làng bị ác ma lợi dụng.” Hắn nói, vẻ mặt buồn ngủ.
“Này, nói rõ một chút, nói đi rồi hẵng ngủ.” Tôi ghét nhất cái kiểu úp úp mở mở này, làm người ta tò mò muốn chết.
Hắn đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo đừng nói gì rồi đưa tay kéo tôi vào trong chăn: “Đi cả ngày hôm nay rất mệt nhưng ta ngay cả một cái gối cũng không có.” Đầu hắn dựa vào bả vai tôi, cọ cọ.
Tôi đưa mắt nhìn cái gối bị tên nào đó quẳng vào một xó phòng, im lặng triệt để. Không cam lòng làm gối cho tên chết tiệt Amaimon kia nằm ngủ, tôi nhích người xuống một chút, gối đầu lên bả vai hắn, nhắm mắt lại ngủ thôi~
“Tên chết tiệt” nào đó thấy vậy, đôi môi liền vẽ lên một nụ cười trăm năm khó gặp. Hắn khẽ điều chỉnh tư thế nằm để cả hai đều thoải mái rồi nhắm mắt lại…
Khi tôi tỉnh lại, trời còn chưa sáng. Chớp mắt một cái, khung cảnh chuyển sang tối đen. Lại là ác mộng?! Nhưng ở dưới chân tôi xuất hiện một dòng chảy ánh sáng. Ở phía xa xa là vô vàn chấm sáng mang sắc đỏ, chúng dần dần hội tụ lại với nhau, tạo nên một dòng chảy ánh sáng.
Ánh sáng kia rất kỳ lạ, dù chỉ trong một khoảng khắc nhưng thứ ánh sáng kia như tỏa ra sự mê hoặc, khiến người kìm lòng không đậu mà say mê đắm chìm trong thứ ánh sáng huyễn hoặc lỳ lạ ấy. Đứng trước cảnh tượng này, tôi bị dọa sợ tới ngây người. Nhưng khi tôi muốn tới gần con sông ấy nhìn kỹ hơn thì một giọng nói vang lên, ngăn cản tôi.
“Dừng lại, đừng tới gần con sông kia.” Một người đàn ông, tôi chưa từng gặp, đứng ở bờ đối diện ngăn tôi lại.
Đứng ở bờ bên này, tôi nhìn chằm chằm vào người vừa đột nhiên xuất hiện này, lưu hải dài che mắt trái của hắn đối xứng với chiếc che mắt ở mắt trái tôi, hài hòa một cách quái dị.
“Anh là ai?” Tôi nói lớn, cách nhau một dòng sông nên tôi cũng không quá sợ hãi.
“Mặc kệ ta là ai vấn đề là làm sao cô có thể tới nơi này, tốt nhất là hãy tránh xa dòng sông kia ra nếu không muốn đôi mắt cô trúng độc.” Người đàn ông kia nói với giọng đều đều, dù lời anh ta nói có vẻ nghiêm trọng nhưng kết hợp với ngoại hình và giọng điệu kia thật khiến người ta khó lòng tin tưởng.
Nhưng lời cảnh cáo này vẫn làm tôi hoảng sợ, theo bản năng lui lại một bước.
“Này, dòng sông kia... thực ra là gì thế?” Tôi nơm nớp lo sợ hỏi.
Anh ta liếc tôi một cái: “Là thời gian.”
Tôi xém chút phun ra một ngụm máu, chó má, loại đáp án trừu tượng này thật khó lòng chấp nhận.
~oOo~
Tôi kể cho Amaimon nghe về giấc mơ lỳ cục ngày hôm qua, hắn nghe xong sắc mặt trở nên nghiêm trọng, tuy rằng tôi thấy vẻ mặt này tám chín phần mười là hắn cố tình đùa giỡn tôi thôi. Hắn nâng cằm tôi lên, tháo che mắt xuống, cẩn thận quan sát mắt trái của tôi.
“Theo ta tới Kính thôn.”
Rõ ráng việc tôi nghi ngờ đầu óc hắn bị lạnh tới hỏng không phải không có căn cứ, không phải chúng ta đang ở Kính thôn sao, sao lại phải tới Kính thôn chứ?
Hắn còn nói một câu khiến tôi quên ngay việc chỉ ra sai lầm trong câu nói của hắn: “ Iraku Sotogawa no Tsubasa bị ảnh hưởng bởi cấm chú ở nơi này nên có khả năng sẽ thức tỉnh.”
Cho nên bây giờ là nguy cơ trước mắt sao? Tôi nhớ lại người mới thấy đêm qua, chẳng lẽ anh ta chính là Telafaer? Ách, vậy thì dòng sông ánh sáng kia thật sự là thời gian sao? Chuyện này quá bất ngờ á!
“À này, Rika...” Amaimon đang cắn móng tay, bỗng nhiên kêu tôi.
“Sao?”
“Lúc về nhớ đền tôi một que kẹo.”
=.=lll
“......” Thì ra ngài còn nhớ chuyện này sao: “Được rồi!” Đúng là nợ ai cũng không thể nợ anh.