Kí Nhầm Khế Ước Với Ác Ma

Chương 18: Chương 18: ĐÊM THỨ MƯỜI TÁM




Trên ngọn núi tuyết, có một thôn nhỏ gọi là Kính thôn. Thôn này nằm ở giữa núi, gió to tuyết lớn, ở nơi một sơn cốc nhỏ, địa hình lại trũng thấp nhưng lại chưa từng xảy ra chuyện bị tuyết lấp. Cho dù có xảy ra tuyết lở thì nơi này vẫn bình an vô sự. Càng kỳ lạ là Kính thôn được bao phủ bởi một khu rừng nguyên sinh, cây cối rậm rạp, có thể cản được tuyết lở, bảo vệ thôn làng.

Hơn một trăm năm qua, người dân nơi này vẫn luôn sống trong thôn, biệt lập với bên ngoài từ đời này sang đời khác, tất cả thôn dân đều một lòng tin tưởng, thờ phụng thần linh. Vậy nên sau này, nơi đây được người ta đồn là thôn làng được thần bảo vệ.

“À, hóa ra lần này là chúng ta đi truyền giáo.” Tôi đem cất quần áo vào trong va li nhanh nhất có thể: “Núi sâu, rừng già, tuyết lớn... còn thêm cả tín ngưỡng thâm căn cố đế được truyền từ đời này sang đời khác, nhà trường nghĩ sao mà lại muốn chúng ta đi truyền giáo cơ chứ!”

Ngẩng đầu nhìn Amaimon dáng vẻ nghĩ ngợi đăm chiêu, tôi đột nhiên thấy đau đầu, chắp hai tay lại, tôi nói với tên đang nghĩ ngợi kia: “Lần này chúng ta ra ngoài, anh làm ơn làm phước đừng gây chuyện đấy nhé!”

Amaimon hoàn hồn, liếc nhìn tôi mắt một cái, mang vẻ mặt “ta đây hiểu rõ”, vui vẻ nói: “Nếu cô đã lo lắng như vậy thì lần này ta sẽ đi cùng cô.”

Nói xong, không cho tôi cơ hội phản bác liền nhảy khỏi cửa sổ. Trước khi đi còn bỏ lại một câu mà tôi chẳng hiểu mô tê gì hết.

“Mà này, những kẻ có tín ngưỡng rất dễ bị kẻ khác lợi dụng, các người phải cố mà làm cho tốt đó.”

Lúc ấy tôi chỉ một lòng muốn hắn đi cùng chúng tôi, nào có tâm tư tìm hiểu xem lời hắn nói nghĩa là gì, nhưng mà bây giờ có thể hiểu một chút rồi, cả cái thôn này toàn những kẻ điên cuồng.

Sau khi đoàn chúng tôi cố quá suýt thành quá cố vượt qua được đỉnh núi tuyết cao vạn trượng, tới được thôn làng biệt lập này, vừa mới gặp tưởng thôn, còn chưa kịp trình bày mục đích chuyền đi, thì một chàng trai đã xông vào.

Chúng tôi mắt chữ A mồm chữ O nhìn chàng trai gầy yếu trước mặt điên cuồng gào thét giãy giụa: “Ta tôn thờ ác ma thì sao chứ?! Sự tồn tại của ta là minh chứng cho sự tồn tại của thần, ta không tồn tại tức là mất đi kẻ đối lập với thần, thần cũng sẽ không tồn tại. Nếu thế giới này nếu chỉ có thần thì cũng chính là không có thần......”

Biến mình thành sự tồn tại đối lập với thần, làm việc ác giúp việc thiện càng thêm nổi bật, làm rõ sự vĩ đại của thần, sự tàn ác của ác ma. Từ góc độ nào đó mà nói thì anh chàng này cũng là một kẻ sùng tín.

Nghe thấy cậu ta gào thét, trưởng thôn chỉ lẳng lặng phất tay, lập tức có hai người tới kéo cậu ta xuống. Tuy vậy nhưng trong hành lang vẫn còn văng vẳng tiếng gào thét chói tai của cậu ta: “Các ngươi đều là thần, ta đây cam nguyện trở thành ác ma, ta chính là vị Satan cuối cùng. Đây chính là lý do ta tồn tại!!!”

Mọi chuyện xảy ra bất ngờ dọa nhóm nữ một trận, Rin xém chút xông lên tẩn tên kia một trận nên thân nhưng bị Yukio ngăn lại: “Trưởng thôn, như đã giới thiệu, chúng tôi đến từ Học viện Seijuuji*, muốn đến đây phổ biến cho dân làng các biện biện pháp trừ tà, xua đuổi ác linh. Chúng tôi sẽ mở những buổi nói chuyện phổ biến kiến thức cho mọi người, hy vọng ngài có thể giúp đỡ.”

(*) Tên trong bản Manga là Học viện True Cross hay Học viện Chân Thập Tự, được thành lập bởi Memphisto Pheles, chuyên đào tạo các thầy trừ tà.

“Ta hiểu các vị muốn làm gì. Nhưng Kính thôn chúng ta từ chín trăm năm trước đã thờ phụng thần linh, được thần bảo vệ, ác ma sao có thể tấn công thôn chứ. Căn bản không cần các ngài làm vậy.”

“Nhưng…” Lời Yukio còn còn chưa kịp nói xong đã bị Rin xen ngang: “Này, ông già, ông đã quên tên lúc nãy... Đau, sao cậu lại đánh anh?”

“Anh hai*, im lặng.” Yukio ấn đầu Rin xuống nói: “Rất xin lỗi, anh trai tôi có hơi nóng nảy.”

(*) Chỗ này trong bản gốc là Ani – chan, cách gọi anh trai thân mật.

“Không sao. Dù sao các vị cũng lặn lội đường xa tới đây, hôm nay các vị hãy nghỉ ở nhà ta một đêm, ngày mai ta sẽ tiễn các vị về.” Trưởng thôn chỉ nói vài câu khách sáo với chúng tôi rồi vội vã rời đi.

“Nhất định là ông ta đi xử lý chuyện vừa rồi.” Lời này khiến Rin bị mọi người coi thường toàn tập, chuyện này ai có mắt cũng đều nhìn ra, đâu chỉ có mình cậu?

“Chúng ta thử đi xem sao.” Cậu ta hấp ta hấp tấp định đuổi theo lại bị Yukio kéo lại: “Anh hai, đừng đi lung tung, em ở lại chờ trưởng thôn trở về rồi nói chuyện với ôm ta một lúc. Mọi người hãy về phòng nghỉ đi, hôm nay phải đi xa như vậy chắc ai cũng mệt rồi.”

“Yukio, anh không mệt một chút nào, để anh đi xem đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!.”

“Vâng vâng, em biết là anh không mệt. Nhưng theo truyền thuyết, khi màn đêm buông xuống, những kẻ lang thang trên núi tuyết đều sẽ bị lạc giữa trời tuyết trắng xóa, sau đó họ sẽ gặp được chính mình...” Giọng của Yukio vô cùng nặng nề.

“......” Rin bị sự trầm trọng trong lời nói của em trai mình dọa, nuốt một ngụm nước miếng.

“Anh hai, anh làm vậy sẽ khiến em rất khó xử .” Thở dài, giọng nói của cậu ta lộ vẻ bất đắc dĩ, dường như mấy lời vừa rồi chỉ là ảo giác.

Rin cuối cũng phải hạ vũ khí giơ cờ trắng đầu hàng.

Tôi nói này, hai cậu đang diễn loại kịch máu chó gì thế hả......

Mấy chuyện bọn họ sắp làm thật sự không khơi dậy được một tẹo hứng thú trong tôi, thôi thì lên giường đánh một giấc vậy. Trong phút mơ màng, tôi theo bản năng liếc nhìn cửa sổ*, tuyết rơi, cả ngày hôm nay chưa thấy Amaimon, không biết hắn đã đến đây chưa.

(*) Chú thích một tẹo, vì anh nam chính nhà mình chuyên nhảy vào phòng theo đường cửa sổ nên nữ chính mới nhìn của sổ xem anh có tới hay không đó mà~~~

Lò sưởi vang lên tiếng lách tách, tôi dần chìm vào giấc ngủ.

Tôi mơ hồ nhìn thấy một ngọn lửa đang thiêu đốt mãnh liệt, như muốn đốt trụi tất cả. Vây quanh ngọn lửa là một đám người đeo những chiếc mặt nạ kỳ dị, bọn họ đang lớn tiếng hô hào cái gì đó, thật không hiểu sao âm thanh lại rất mơ hồ, tôi nghe không rõ. Đám người càng lúc càng kích động, tiếng hô hào dường như càng lúc càng lớn. Đến đỉnh điểm, bọn họ đẩy một người vào đống lửa. Chỉ trong nháy mắt, một người đang sống sờ sờ ra đó đã bị ngọn lửa hung tàn nuốt trọn, ánh lửa tỏa ra giữa đêm tối càng thêm chói mắt nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.

Tôi hoảng sợ tỉnh lại, hô hấp hỗn loạn, cảnh tượng vừa rồi vẫn còn nguyên trong ký ức. Đám người đó là ai? Vì sao mình lại mơ thấy chuyện này? Tôi nâng tay che mắt trái đang có phản ứng dị thường.

Bọn họ có thể là người Kính thôn, cảnh tượng vừa rồi là cảnh bọn họ xử lý những người từ bên ngoài tới… Ý nghĩ này khiến tôi hoảng sợ. Cảm giác ớn lạnh men dọc sống lưng lan tỏa khắp người. Tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán. Dù cho ngọn lửa trong lò vẫn đang cháy bập bùng tỏa hơi ấm khắp phòng nhưng tôi vẫn cảm thấy cả người như đang trong hầm băng, lạnh buốt tim gan.

Lò sưởi, căn phòng, cảnh tượng lúc nãy, chúng như đan xen lại với nhau, dệt nên cơn ác mộng đáng sợ nhất. Tôi hoảng sợ, do dự không biết có nên tới phòng mọi người để kể chuyện này không.

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.

Tôi đứng dậy ra mở cửa phòng. Thật quái lạ, không hiểu vì sao tôi một câu cũng không hỏi đã mở cửa rồi. Hành động rất tự nhiên, tựa như mọi chuyện đã được sắp đặt trước. Tôi chợt thấy ớn lạnh.

Là một cô gái, khuôn mặt bị bóng đêm che phủ, tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi giày phủ đầy tuyết trên thềm cửa. Thật kỳ lạ, sao tôi lại biết đó là một cô gái chứ?

Sau đó cô gái kia khóc, tiếng khóc nghèn nghẹn như có gì đó chặn ở cổ họng. Tim tôi đập nhanh, đêm hôm khuya khoắt, gặp phải một cô gái đột ngột xuất hiện, đứng khóc trước của phòng tôi thật sự khiến tôi không thể không sợ hãi.

“Cô là ai?” Tôi thu hết can đảm, mở miệng hỏi. Tuy tôi chỉ cần tiến lên một chút là có thể nhìn thấy khuôn mặt bị màn đem che phủ kia nhưng tôi không thể. Sự sợ hãi tràn ngập tâm trí khiến tôi không dám tiến lên, dù chỉ một bước.

Cô gái kia không trả lời, tiếng khóc càng lớn.

Tôi đột nhận ra đôi giày mà cô ta đang đi giống hệt đôi giày của tôi, chỉ khác là đôi giày được tôi đặt trên sàn vô cùng sạch sẽ còn đôi giày trước mặt lại dính đầy tuyết.

“Khi màn đêm buông xuống, những kẻ lang thang trên núi tuyết sẽ gặp được chính mình...”

Trong khoảnh khắc đó, tôi cố thu hết can đảm tiến tới ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt ẩn trong bóng đêm kia, dường như tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập, cảm nhận được gai ốc dựng đứng….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.