Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 637: Chương 637: Biết người biết mặt không biết lòng. (Hạ)




Kiếm giả trung niên ba mươi mấy tuổi kia cười ha hả nói, trong tay lập tức xuất hiện một bình rượu, đoná chừng có thể chứa hai ba cân rượu.

Sau đó hắn lại lấy ra sáu cái ly, mở nắp bình rượu, một mùi rượu thơm lừng lập tức lan tràn đi, khiến cho người ta không nhịn được hít thêm vài cái. Bởi vì hương vị này không tồi một chút nào.

Kiếm giả trung niên rót rượu vào từng cái chén một, đặc biệt còn dùng hai tay nâng một cái ly đưa tới trước mặt Vân Đại tiên sinh, vẻ mặt cung kính nói:

- Vân Đại tiên sinh, mời tiên sinh thử qua rượu này.

- Ngươi quá khách khí rồi.

Vân Đại tiên sinh vội vàng dùng hai tay tiếp chén rượu rồi nói. Tiếp đó hắn nhấp một ngụm nhỏ, hai mất nheo lại, sau mấy hơi mới gật đầu phát ra tiếng sợ hãi thán phục:

- Rượu ngon, rượu ngon. Bình thường ta rất ít uống rượu, hiểu biết về rượu cũng không quá nhiều. Nhưng mà rượu này quả thực vô cùng thuận miệng, nhu hòa.

- Vân đại tiên sinh cảm thấy ngon, vậy mời tiên sinh uống thêm.

Sở Mộ không có loại đãi ngọ này, hắn bưng chén rượu lên rồi hít. Mùi hương của rượu này quả thực say đậm lòng người. Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, miệng có cảm giác tràn ngập mùi hương.

Mấy Kiếm giả hai mươi mấy tuổi khác đều là tiểu bối, vẻ mặt bọn họ tươi cười nâng chén rượu lên. Nhưng mà hai thanh niên Kiếm giả kia, lúc nhìn về phía Sở Mộ có chút ngạo nghễ.

- Nói tới rượu ta mới nhớ ra. Có một vị bằng hữu từng đưa cho ta một hồ lô rượu, nói là Bách niên tràn nhưỡng, đáng tiếc ta không có thích uống rượu cho nên vẫn để đó, chưa từng uống qua.

Vân Đại tiên sinh giống như đột nhiên bừng tỉnh, đặt chén rượu xuống. Vừa nói, trong tay lập tức xuất hiện một hồ lô màu đỏ, hắn nhẹ nhàng lắc lắc, bên trong có tiếng nước truyền ra, hắn còn nhìn qua Sở Mộ.

- Bách niên trần nhưỡng?

Hai mắt Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia đột nhiên tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào hồ lô rượu trong tay Vân đại tiên sinh.

Hắn là một người thích uống rượu, rượu trong tay hắn chỉ có mười năm mà thôi. Bách niên trần nhưỡng a, đó là loại rượu gì chứ?

- Hôm nay gặp là có duyên, lại có cơ hội ăn thịt nướng ngon như vậy, ta cũng không có gì có thể lấy ra. Duy chỉ có bách niên trần nhưỡng này là có thể mang ra cho mọi người nhấm nháp một chút.

Vân Đại tiên sinh cười ha hả, ngay sau đó hắn lấy ra năm chén rượu:

- Chén rượu này cũng là bằng hữu ta đưa, hắn nói muốn uống rượu này cần phải dùng loại chén đặc chế này mới có thể đem hiệu quả của rượu hiển hiện ra toàn bộ. Bất quá ta chưa từng uống qua cho nên cũng không biết. Hôm nay để cho chư vị nghiệm chứng dùm ta một phen vậy.

Nói xong, Vân Đại tiên sinh mở nút rượu. Lập tức có một mùi hương càng thêm say lòng người tràn ra, nhất là Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia, vẻ mặt càng thêm say mê, con sâu rượu trong người nhảy loạn lên.

- Bây giờ chúng ta vẫn còn ở trong Vạn Yêu nguyên, tùy thời có khả năng gặp nguy hiểm. Cho nên chén rượu này các vị chỉ nên nhấm nháp một chút. Đợi sau khi trở về Hám Yêu thành, chúng ta sẽ tìm chỗ chè chén một phen.

Vân Đại tiên sinh nói xong, mới rót rượu ra năm cái chén.

Chính hắn cũng rót một ly, bất quá lại là ly gốm sứ trước đó.

Kiếm giả ba mươi mấy tuổi không thể nào chờ đợi được mà bưng chén rượu bằng đồng lên. Hắn chỉ mới chỉ hít hà đã có cảm giác như trở thành tiên. Lúc này hắn mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, để cho ngụm rượu nhỏ kia quẩn quanh trong miệng, hai mắt cũng nhắm lại, đang đắm chìm trong thưởng thức.

Lại nói, tuy rằng Sở Mộ không ham rượu, nhưng mà hoặc ít hoặc nhiều cũng biết uống một chút. Mỗi một nam nhân trong sâu thẳm đều có tâm lý phức tạp đối với rượu, nhìn thấy rượu ngon như vậy cũng khó tránh khỏi có chút độn g tâm.

Nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm, Sở Mộ lập tức cảm thấy lỗ chân lông mình như nổ tung. Cảm giác thoải mái giống như nước lan tràn toàn than hắn.

Vài tiếng rên rỉ truyền tới, rõ ràng là hai thanh niên Kiếm giả hai mươi mấy tuổi kia đã uống rượu. Bọn hắn cũng đều đắm chìm trong rượu này, nhất là nữ Kiếm giả kia thì khuôn mặt hồng lên. Hai mắt mở ra, trong mắt có gợn sóng lưu chuyển, hết sức xinh đẹp.

Vân Đại tiên sinh bưng chén rượu cũng không có uống, mà nhìn vẻ mặt mọi người. Đợi tới khi bọn hắn có người tỉnh táo lại, nhìn về phía hắn thì hắn mới đem chén rượu đưa lên miệng rồi uống một ngụm.

- Thực là rượu ngon nha.

Vân Đại tiên sinh phát ra tiếng sợ hãi thán phucjd dầu tiên, có cảm giác như vô cùng mỹ mãn.

- Nếu không phải đang ở trong Loạn Yêu nguyên, quả thực ta muốn say một lần.

Kiếm giả ba mươi mấy tuổi nói, lại uống một ngụm nhỏ.

Rượu đã được trăm năm, thuần hậu vô cùng, chỉ có thể chậm rãi uống. Nếu như thoáng cái uống một ly vào trong bụng, chỉ sợ người cũng phải choáng váng.

Mọi người lại ăn mấy ngụm thịt nướng, ước chừng qua một lát. Vân Đại tiên sinh đột nhiên phát ra tiếng cười quái dị:

- Chư vị, không bằng các vị ngoan ngoãn giao ra bảo vật trên người cho ta đi.

Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho mọi người kinh ngạc khó hiểu.

- Vân đại tiên sinh, ngươi nói vậy là có ý gì?

Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia hỏi, Sở Mộ thì khẽ cau mày.

- Rượu này của ta đâu có dễ uống như vậy. Phải biết rằng vì chế loại rượu này ta đã bỏ vào không ít linh dược, tốn rất lớn. Các ngươi đã uống, vậy thì phải trả tiền.

Vân Đại tiên sinh vứt chén rượu trong tay xuống, vẻ mặt vô cùng quái dị, dường như đang trào phúng, cười:

- Đúng rồi, vì giữ danh xưng Vân Đại tiên sinh tốt đẹp của ta, nhất định không thể để cho các ngươi còn sống rời đi.

Nói xong, một cỗ sát khí lạnh lẽo vô cùng tuôn ra, sát khí nồng đậm như vậy chứng minh người chết dưới tay hắn tuyệt đối có hơn mấy trăm.

Lời này nói ra khiến cho mọi người biến sắc, ngay cả Sở Mộ cũng biến sắc. Hắn thật không ngờ thị kiếm nhìn người rất chuẩn của hắn lại có một lần phạm sai lầm như vậy. Người gọi là Vân Đại tiên sinh này không ngờ lại là một tên tặc chính hiệu.

- Đáng chết.

Kiếm giả ba mươi mấy tuổi giận dữ rút kiếm, một kiếm chém về phía Vân đại tiên sinh. Vân đại tiên sinh không tránh, khi kiếm kia chém tới nửa đường thì lập tức dừng lại. Toàn thân Kiếm giả ba mươi mấy tuổi run lên, lập tức toàn thân mất đi lực lượng, trở nên mềm nhũn. Kiếm khí trong kinh mạch cứng lại, bất động.

- Rượu của ta gọi là ngưng khí tô cốt tửu, quả thực là rượu ngon. Cũng không đưa bản thân người ta vào chỗ chết, chỉ có làm cho người ta tạm thời mất đi năng lực hành động. Nửa canh giờ sau sẽ chậm rãi khôi phục. Đáng tiếc các ngươi không có nửa canh giờ này đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.