Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 636: Chương 636: Biết người biết mặt không biết lòng. (Thượng)




Sau khi làm xong tất cả, Sở Mộ lại đi về phía trước.

Chữ trên tiểu kiếm đỏ sậm dường như lại rõ ràng hơn một ít, nhưng mà cho tới lúc hoàn toàn rõ ràng hiển nhiên còn xa không đủ, Sở Mộ cũng không biết còn phải hấp thu bao nhiêu máu tươi thì bí mật trên thanh tiểu kiếm này mới xuất hiện.

Lộ tuyến tiến lên của Sở Mộ thẳng tắp, một đường đi lên phía trước, không ngừng xâm nhập vào trong Loạn Yêu nguyên.

Càng xâm nhập vào bên trong Loạn Yêu nguyên thì yêu thú càng thêm cường đại. Chỉ cần ở trong phạm vi thừa nhận của thực lực hắn, yêu thú càng cường đại đối với bản thân hắn càng có trợ giúp.

Huống chi thanh tiểu kiếm đỏ sậm này nếu như có thể hấp thu máu tươi của yêu thú cường đại, có lẽ sẽ nhanh chóng phá giải bí mật bên trong hơn.

Bất tri bất giác, từ lúc Sở Mộ tiến vào Loạn Yêu nguyên đã được hai ngày. Loạn Yêu nguyên cũng không có địa đồ chuẩn xác, Sở Mộ cũng không biết mình rốt cuộc đang ở nơi nào. Hắn chỉ xác định mình đã vào trong Loạn Yêu, yêu thú gặp được trên cơ bản đều là cấp thấp cao giai và cấp thấp siêu giai.

Về phần Kim Sư kiếm vệ của Cuồng Sư bang đang tìm kiếm Sở Mộ khắp nơi. Kim Sư kiếm vệ đều nắm giữ thuật truy tung, bọn hắn sau khi nhìn qua thi thể hai mươi Kiếm giả kia, đã men theo dấu vết truy tung Sở Mộ.

Chỉ là tốc độ đi tới của Sở Mộ rất nhanh, thậm chí so với bọn hắn nhanh hơn, cho nên trong lúc nhất thời bọn hắn không đuổi kịp đuộc Sở Mộ.

Màn đêm buông xuống, tinh quang đầy trời, Sở Mộ đang nướng thịt một con yêu thú. Hỏa diễm bốc lên, từng giọt mỡ màu vàng rơi xuống đống lửa phát ra tiếng xèo xèo. Mùi thịt thơm lừng lan tràn ra chung quanh.

- THơm quá, thơm quá, khiến cho người ta chảy nước miếng nha.

Một tiếng thét kinh hãi từ cách đó không xa truyền tới. Ngay sau đó có một đạo thân ảnh xuất hiện, thấy Sở Mộ người này vội vàng ôm quyền hành lễ với Sở Mộ:

- Thịt nướng thơm như vậy, không biết các hạ có nguyện ý chia sẻ một ít với ta hay không?

Sở Mộ vẫn không trả lời, bên khác cũng có một bóng người lắc lư, nhanh chóng tới gần.

- Tay nghề nướng thịt của các hạ quả thực không tồi, so với thịt nướng của Túy Vân lâu còn hấp dẫn hơn.

Một vị tiên sinh chừng bốn mươi tuổi, nhìn qua hiền lành trầm ổn tươi cười nói với Sở Mộ, liên tục gật đầu tán thưởng.

- Đúng vậy, thịt nướng của các hạ quả thực rất thơm ngon.

Một nữ Kiếm giả tuổi trẻ, ước chừng hai mươi mấy tuổi cũng tán thán.

- Thịt nướng không tệ, nhưng thân là Kiếm giả, vẫn nên dùng tu luyện làm chủ. Chú tâm vào kỹ xảo như vậy chẳng lẽ muốn vào tửu lâu làm đầu bếp sao?

Một Kiếm giả hai mươi mấy tuổi ôn hòa nói, có chút cao cao tại thượng, giống như đang răn dạy hậu bối, mà Sở Mộ chính là hậu bối của hắn vậy.

- Vân Đại tiên sinh nói đúng, mùi vị của thịt nướng này quả thực hơn Túy Vân lâu một bậc.

Một Kiếm giả trung niên ba mươi mấy tuổi cắn một miếng, liên tục gật đầu nói.

Những người này chính là đám người bị mùi thịt nướng của Sở Mộ hấp dẫn mà đi tới.

Tổng cộng có năm người, hai nhóm người, một nhóm chỉ có một người. Nhóm còn lại có bốn người, phân biệt từ hai phương hướng khác nhau đi tới.

Sở Mộ không phải là người cự tuyệt người ngàn dặm, huống chi thịt nướng rất nhiều, chính hắn cũng không ăn hết, chia một ít cho người khác hưởng dụng cũng được. Thuận tiện còn có thể thu được một ít tin tức từ trong miệng đám người này.

Người được gọi là Vân Đại tiên sinh là một Kiếm giả trung niên, tuổi tác dường như bốn mươi tuổi, tướng mạo rất là hòa ái, thành thục mà trầm ổn, giống như đại thúc nhà bên vậy. Khiến cho người ta nhìn qua dễ dàng sinh ra hảo cảm. Nếu như người lịch duyệt thấp nhìn vào sẽ lập tức cho rằng hắn là một người đáng để tín nhiệm. Cho dù là người lịch duyệt phong phú dưới tình huống không xung đột lợi ích cũng sẽ không sinh ra địch ý với hắn.

Trong mắt Sở Mộ, kiếm khí chấn động phát ta từ trên người Vân Đại tiên sinh này nói rõ hắn là Kiếm giả Hóa Khí cảnh viên mãn, tuổi tác như vậy mà chỉ có tu vi như thế, chỉ có thể nói thiên phú tu luyện của Vân đại tiên sinh này quá tầm thường.

Bốn Kiếm giả khác lớn tuổi nhất là một nam nhân ba mươi mấy tuổi, ba người còn lại chỉ chừng hơn hai chục tuổi, hai nam một nữ. Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia có tu vi Khí Hải cảnh, mà mấy Kiếm giả hai mươi mấy tuổi kia thì đều có tu vi Hóa Khí cảnh đại thành.

Khi Sở Mộ nghe được cái tên Vân Đại tiên sinh thì đã biết đối phương là người nào.

Hàn Diệp đã từng nói qua những thủ lĩnh nổi danh trong Hám Yêu thành, trừ Hung kiếm, Tàn kiếm, Huyết kiếm, Yêu kiếm kia ra cũng có một cái tên gọi là Vân Đại tiên sinh.

Đồn rằng Vân Đại tiên sinh là một người tốt, có danh tiếng vô cùng tốt trong Hám Yêu thành, Loạn Yêu sơn. Cho tới bây giờ Vân Đại tiên sinh cũng không chủ động đối nghịch với người khác. Nếu như có người cần trợ giúp, mặc kệ tu vi xuất thân của ngươi thế nào. Một khi Vân Đại tiên sinh biết rõ sẽ lập tức tương trợ. Coi như là chuyện bản thân không làm được cũng sẽ bôn ba bốn phía. Hơn nữa Vân Đại tiên sinh này am hiểu hòa giải mâu thuẫn, tuy rằng hắn không tham dự tranh đấu giữa các thế lực, nhưng mà từng dùng mặt mũi và năng lực của mình nhiều lần hỏa giải một ít xung đột sinh tử giữa các thế lực nhỏ. Lại khiến cho bọn hắn hòa giải, lưu lại một mỹ danh.

Tại nơi như Loạn Yêu nguyên và Hám Yêu thành lại có loại người tình nguyện hi sinh lợi ích của mình đi trợ giúp ngươi khác, nói ra chuyện này quả thực rất là buồn cười. Nhưng mà lại thực sự tồn tại.

Ngay từ đầu có người cười nhạo, nhưng mà dần dà, người từng được Vân Đại tiên sinh trợ giúp dần dần tăng lên, người chịu nhân tình nhiều đương nhiên cũng có thể vận dụng được một cỗ lực lượng khá lớn. Dần dà coi như là người đối với cách làm của Vân đại tiên sinh không cho là đúng, cũng sẽ không đi mà nói gì.

Nhưng mà bất kể như thế nào, ngay cả Hàn Diệp cũng có vài phần kính nể Vân Đại tiên sinh, cho rằng hắn là một người đáng giá để tôn kính.

Sau khi Sở Mộ biết được đối phương là Vân Đại tiên sinh, trong lúc nói chuyện hắn cũng từng dò xét qua. Kết hợp với một ít hành động rất nhỏ và cách ăn nói của đối phương, hắn phát hiện ra người này quả thực là trước sau như một.

Về phần bốn người khác Sở Mộ chỉ biết rõ họ của bọn hắn, là họ Lưu, về phần tên là gì cũng không rõ ràng. Mà Sở Mộ cũng không có hứng thú đi tìm hiểu rõ.

- Thịt nướng ngon như vậy há không thể có rượu làm bạn chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.