- Không, không thể tính toán như vậy, Niết Bàn Cảnh cùng Vạn Cổ Cảnh có chênh lệch còn lớn hơn một trọng thiên trong Niết Bàn Cảnh rất nhiều lần, nếu kẻ này thật có được thực lực như thế, hắn tuyệt đối không phải thiên tài tuyệt thế, mà là yêu nghiệt, chỉ có yêu nghiệt mới có thể làm được điểm này.
Một thiên tài tuyệt thế Thánh cấp tứ tinh ngưng trọng nói ra.
- Có phải yêu nghiệt hay không còn chưa biết, nhưng kẻ này thật sự có thực lực kinh người, từ nay về sau, ta phải xem trọng hắn hơn ba phần.
- Ngươi thua, ngươi nên giao tiền đặt cược.
Sở Mộ đứng trước mặt Giang Tử Ngọc và lạnh nhạt lên tiếng.
Mi tâm Giang Tử Ngọc có vết điểm màu đỏ, đó là nơi kiếm của Sở Mộ đụng vào.
Đúng thế, song phương không phải đấu sinh tử, nếu không một kiếm vừa rồi đã lấy mạng Giang Tử Ngọc ngay lập tức, Giang Tử Ngọc cảm giác mình chỉ dùng một bộ phận thực lực, cũng không phải dùng toàn bộ, Sở Mộ cũng có phần giữu lại.
- Giang Tử Ngọc nói lời giữ lời.
Giang Tử Ngọc nói xong liền nghiến răng nghiến lợi, hắn vô cùng căm tức:
- Ba trăm triệu nguyên đan thượng phẩm, hiện tại cho ngươi, điều kiện kia, ta cũng đáp ứng.
- Nhớ kỹ điều kiện, kèm theo, không phải một, mà là hai, về phần điều kiện thứ hai, ta hiểu và ngươi hiểu, các vị ở đây đều hiểu.
Sở Mộ nói.
Thua, là một sự việc, chủ yếu là hắn có cảm giác mình bị đùa nghịch, đùa nghịch rất nghiêm trọng.
Người này có thực lực chống lại Thánh cấp nhưng vẫn làm ra vẻ mình không có đầu óc, không đáng so đo, không có đầu óc là mình, suy nghĩ như thế, nội tâm Giang Tử Ngọc càng căm tức.
Lần này xem như ném mặt mũi tới nhà, Giang Tử Ngọc có cảm giác mình không mặt mũi tiếp tục dừng lại ở Thiên Tài Viên nữa.
- Các hạ, giao Thiên Kích kiếm thức cho ta, ta bảo chứng ngươi sẽ trở thành đệ tử thân truyền của Phá Thiên Cung.
Vương Truyện Phong đi đến trước mặt Sở Mộ, hắn tận mắt nhìn thấy uy năng đáng sợ của Thiên Kích kiếm, trái tim không ngừng run rẩy.
Vương Truyện Phong vừa nói câu này ra khỏi miệng, lập tức làm người chung quanh khiếp sợ, đệ tử thân truyền của Phá Thiên Cung đấy, cũng không phải có thiên phú là được chọn, độ khó trong đó rất cao, giống như đệ tử bí truyền của Chân Kiếm.
- Kim hành tinh hoa hoặc là thiên địa tinh hoa ngoài ngũ hành.
Sở Mộ phong khinh vân đạm đáp lại, câu này làm Vương Truyện Phong rất phiền muộn.
- Tốt, kim hành tinh hoa hoặc là thiên địa tinh hoa ngoài ngũ hành đúng không, ta đi tìm, nhưng nếu ta tìm đủ thiên địa tinh hoa, trừ Thiên Kích kiếm thức ra, ngươi có thể giao dịch chiêu kiếm pháp kia cho ta hay không?
Vương Truyện Phong hít sâu một hơi, hắn gật đầu nói ra.
Vương Truyện Phong không phải người như Giang Tử Ngọc, hắn có giới hạn và kiên trì thấp nhất của mình, nếu không hắn nhắm vào Sở Mộ, Sở Mộ nửa bước khó đi trong Thiên Cổ Vực.
- Chỉ cần ngươi có đủ thiên địa tinh hoa đều có thể.
Sở Mộ nói.
- Nói cho ta biết trước tên của kiếm pháp vừa rồi.
Vương Truyện Phong nói, hắn không đạt được nhưng biết tên của kiếm pháp cũng là một loại an ủi.
- Vô Thanh kiếm thức.
Sở Mộ có thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ này.
- Vô Thanh kiếm thức. . . Vô thanh vô tức. . .
Vương Truyện Phong lẩm bẩm rời đi.
Cho dù là Thiên Kích kiếm thức hay Vô Thanh kiếm thức, đây đều là kiếm chiêu kiếm pháp cao cấp nhất trong Chân Thần Kiếm Tông, trong cả Vạn Kiếm Lâm Bi chỉ có ba mươi chiêu như thế, mỗi một chiêu cầm ra ngoài cũng có thể tạo thành gió tanh mưa máu.
Sở Mộ dám lấy ra, hắn có ý định của mình. Thứ nhất, hắn phải thi triển khi đối mặt cường địch, thứ hai vì đề cao danh tiếng, tiến tới tăng cường thanh danh của Chân Kiếm Tông.
Về phần uy hiếp, hắn chỉ muốn tiếp tục đi xa hơn trên con đường kiếm đạo, từ đó uy hiếp là khó tránh khỏi.
...
- Dẫn xuất Hà Bất Hữu xuất hiện đi.
Sở Mộ nói với người trước mặt.
- Được!
Lý Đông Lai vô cùng kích động.
Hắn tận mắt nhìn thấy Sở Mộ chiến đấu với Giang Tử Ngọc, hắn cũng hiểu, Giang Tử Ngọc cũng không thi triển toàn bộ thực lực, nhưng Sở Mộ có thể đối kháng, không cần nghi ngờ nữa, Phải biết rằng, Giang Tử Ngọc chính là thiên tài tuyệt thế, hắn cường đại hơn cường giả Thánh cấp khác rất nhiều.
Hi vọng báo thù ngay trước mắt, Lý Đông Lai không thể ức chế kích động trong lòng.
Cùng lúc đó trong Thiên Tài Viên, ai cũng biết thanh danh của Sở Mộ. Hơn nữa còn truyền bá ra khỏi Thiên Tài Viên.
- Chẳng lẽ người này chính là thiên tài yêu nghiệt?
Các siêu cấp cường giả tọa trấn Thiên Tài Viên không ngừng khiếp sợ.
- Có phải cấp yêu nghiệt hay không, còn chưa thể xác định, nhưng có lẽ có thể xác định.
- Nếu thật sự là như thế, như vậy Thiên Tài Viên chúng ta sẽ có được thiên tài yêu nghiệt đầu tiên, danh vọng của Thiên Tài Viên cũng tăng lên một cấp độ.
...
Trên một ngọn núi nhỏ cao mấy trăm mét cách thành Thiên Tài ba mươi dặm về hướng đông, hai người Sở Mộ cùng Lý Đông Lai đang đứng trên đỉnh núi.
Sở Mộ bình thản ngồi tại chỗ, mà Lý Đông Lai đứng ngồi không yên, nội tâm kích động hưng phấn và lo lắng.
Kinh Lôi Môn, tại trụ sở của nó trong thành Thiên Tài, Lý Đông Lai cố ý đi ngang qua trụ sở của Kinh Lôi Môn tại nơi này, tiếp theo hắn rời khỏi thành Thiên Tài, đi tới ngọn núi nhỏ ngoài thành, người Kinh Lôi Môn cũng đưa tin thông báo cho Hà Bất Hữu chạy tới.
Sở Mộ đã đi tới ngọn núi nhỏ này sớm hơn Lý Đông Lai, hắn đang chờ đợi, hiện tại thành Thiên Tài có rất nhiều người biết rõ tên của hắn, người biết rõ hắn chính thức không nhiều, cho nên không làm người ta chú ý.
Hà Bất Hữu còn chưa tới, cũng không biết hắn sẽ tới lúc nào, cũng không biết có bao nhiêu người, nhưng vì hành thổ tinh hoa, Sở Mộ không thể không chờ đợi.
Dựa theo lời của Lý Đông Lai nói, sau khi Hà Bất Hữu nhận được tin tức phải chạy tới mới đúng.
Dù sao hắn là cường giả Thánh cấp, cũng chỉ là Thánh cấp nhất tinh, mà Lý Đông Lai chỉ là Niết Bàn Cảnh thất trọng thiên, nhưng hắn là thiên tài Địa cấp được Thiên Tài Viên chứng thực, tiềm lực hơn xa chính mình, hắn phát triển là sự uy hiếp lớn với Hà Bất Hữu, tuyệt đối không thể bỏ mặc uy hiếp phát triển.
Ngay từ đầu Lý Đông Lai còn kích động khẩn trương, còn có một tia hối hận....Theo thời gian trôi qua, hắn dần dần bình phục tâm tình, gió núi thổi qua cũng không làm hắn sinh ra biến hóa.
Hai ngày sau, một tiếng xé gió vang lên trên đỉnh núi nhỏ, trước ămtj Sở Mộ cùng Lý Đông Lai có một người tướng mạo bình thường xuất hiện, đó là trung niên mặc áo bào tím rộng thùng thình, trên mặt trung niên còn có nụ cười lạnh đầy khinh miệt.