Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2429: Chương 2429: Như chém rau dưa. (Thượng)




Sở Mộ chỉ cảm thấy một kiếm đang đâm ra của mình, ngay khi sắp đâm trúng thân thể Đế Sa Ngọc, trong nháy mắt đó có cảm giác như đâm vào trong bùn, khó có thể tiến lên.

- Lực lượng này ...

Trong lòng Đế Sa Ngọc vô cùng rung động.

Bản thân hắn không chỉ có không bị đối phương giết chết. Ngược lại còn thức tỉnh lực lượng huyết mạch mà hắn không thể nào nắm giữ sau khi thức tỉnh. Loại cảm giác cường đại này, phảng phất như mỗi một cái giơ tay nhấc chân cũng có thể bộc phát ra uy năng kinh người, toái sơn liệt địa chứ không nói chơi.

- Nhân tộc, tử kỳ của ngươi tới rồi.

Đế Sa Ngọc điên cuồng cười lớn.

- Chưa hẳn.

Sở Mộ lạnh lùng cười nói. Hắn lại lần nữa vung kiếm. Trảm Thần kiếm thức thi triển, khí thế đáng sợ trùng kích tâm thần đns.

Đế Sa Ngọc không dám đón đỡ, vội vàng né tránh. Đồng thời hắn nhanh chóng phóng về một bên, trực tiếp xông tới vách tường của thạch lâu, va chạm, tạo thành từng vết nứt.

- Không xong, lực lượng huyết mạch không có cách nào khống chế được.

Đế Sa Ngọc ý thức được tình cảnh của mình không ổn.

Tuy rằng lực lượng hiện tại vô cùng mạnh mẽ, tuyệt đối còn hơn đối phương. Nhưng mà lực lượng này hắn còn chưa có cách nào khống chế được, ngược lại sẽ trở thành một tai hại.

Lúc này vẻ mặt Đế Sa Ngọc biến đổi, hắn cảm giác được lực lượng huyết mạch biến mất.

Không có biện pháp, quá trình này căn bản không nằm trong sự khống chế của hắn.

Quyết định nhanh chóng, bỏ qua kiện khải giáp kia. Đế Sa Ngọc đánh vỡ thạch lâu, lao ra bên ngoài.

- Đi.

Truyền lệnh cho cường giả Thánh cấp Đế Sa tộc, sau khi hạ xuống, nhanh chóng chạy về phía xa. Hơn mười cường giả Thánh cấp Đế Sa tộc bên ngoài cho rằng Đế Sa Ngọc đã nắm được bảo vật, cho nên lập tức đuổi theo.

- Thoát rất nhanh a.

Nhìn Đế Sa Ngọc nhanh chóng rời đi, Sở Mộ âm thầm cười nói. Hắn không định đuổi giết. Thứ nhất khải giáp còn ở chỗ này, thứ hai Đế Sa Ngọc còn có hơn chục cường giả Thánh cấp Đế Sa tộc làm hộ vệ, muốn giết đối phương, khó.

Đế Sa Ngọc vừa đi, trong thạch lâu cũng chỉ còn lại một mình Sở Mộ.

- Nói cho cùng cũng chỉ có ta là người hữu duyên.

Sở Mộ thầm nghĩ.

Lực lượng thần hồn lan tràn vào, bao phủ khải giáp, nhanh chóng rót vào bên trong. Dương kiếm trong nháy mắt bổ ra trên trăm kiếm, từng kiếm đánh trúng cùng một vị trí, đánh tan vòng phòng hộ.

Thần niệm khẽ động, lực lượng thần hồn cuốn lấy kiện khải giáp tinh mỹ, xuất hiện ở trong không gian nhỏ tùy thân của hắn. Chỉ là Sở Mộ có chút không ngờ là, khi kiện khải giáp tinh mỹ kia xuất hiện trong không gian nhỏ tùy thân của hắn, nữ tử được Sở Mộ đặt trong quan tài thủy tinh kia lại có chút động đậy, là ngón tay hơi động đậy một chút.

Dị động của nữ tử trong quan tài thủy tinh chỉ trong nháy mắt mà thôi, rất nhỏ, Sở Mộ cũng không cảm giác được.

Khải giáp tới tay, lực lượng thần hồn của Sở Mộ phóng ra, bao phủ mỗi một góc ngách của thạch lâu, cẩn thận tìm kiếm xem bên trong còn có bảo vật khác hay không. Bất quá hắn không có phát hiện ra được gì. Xem ra bảo vật trong thạch lâu quả thực chỉ có một kiện khải giáp này mà thôi.

Về phần rốt cuộc khải giáp là bảo vật như thế nào, Sở Mộ cũng không rõ ràng cho lắm. Hắn định tìm chút thời gian nghiên cứu một chút. Nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm phù hợp.

Bên ngoài thạch lâu, Đế Sa Ngọc vừa đi. Hơn mười cường giả thánh cấp của Đế Sa tộc cũng rời đi theo.

- Xem ra bảo vật trong thạch lâu đã bị người Đế Sa tộc lấy đi.

- Đáng tiếc, ta không có phần.

- Tuy rằng bảo vật bị lấy đi. Nhưng ta có thể cảm giác được, một tia linh tính kia vẫn còn ở trong thạch lâu.

Một Kiếm Thánh nhất tinh đuổi theo Sở Mộ mà tới, hai mắt lập lòe tinh mang, cả người nhảy lên, tới gần thạch lâu.

Cùng lúc đó Sở Mộ từ trong thạch lâu nhảy ra, rơi xuống đất.

- Chính là hắn.

- Linh kiếm ở trên người hắn.

Sở Mộ vừa mới xuất hiện đã có vài đạo ánh mắt nhìn vào trên người hắn. Kiếm Thánh kia cũng thay đổi phương hướng, phóng tới Sở Mộ. Trong tay nắm chặt Thông Thiên thánh kiếm, kiếm khí bức nhân.

- Niết Bàn cảnh, đem linh kiếm giao ra đây. Nếu không ta đảm bảo ngươi sẽ chết không có chỗ chôn.

Kiếm Thánh này là người tới gần Sở Mộ đầu tiên. Kiếm trong tay giơ lên, phong mang đáng sợ ngưng tụ, rét lạnh thấu xương, lời hắn nói cũng vô cùng lạnh lẽo, tràn ngập sát khí.

- Linh kiếm ở trên người ta, có bản lĩnh thì cứ tới đây.

Sở Mộ mỉm cười, không có chút sợ hãi nào.

Chỉ là một Kiếm Thánh nhất tinh, trừ phi là yêu nghiêt. Nếu không sao có thể đối kháng được với Sở Mộ? Mà yêu nghiệt nào có nhiều như vậy, tùy tiện có thể gặp được hay sao?

- Muốn chết.

Kiếm Thánh nhất tinh này nghe vậy nổi giận vô cùng, tiện tay chém ra một kiếm. Kiếm quang bắn ra, hóa thành một quả cầu sấm sét, điên cuồng bắn về phía Sở Mộ. chung quanh quả cầu sấm sét đều là gai nhọn hoắt.

Quả cầu sấm sét mang theo uy lực đáng sợ đánh về phía Sở Mộ. Một khi trúng mục tiêu, có khả năng cực lớn khiến cho thân thể Sở Mộ bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ. Đương nhiên đây chỉ là tưởng tượng của bản thân Kiếm Thánh nhất tinh này mà thôi.

- Không xong. Phải nhanh hơn

Những Thánh cấp khác biến sắc, bọn hắn không lo lắng Sở Mộ bị giết, ngược lại, đang lo lắng linh kiếm bị người khác cướp đi trước.

Trong mắt bọn hắn, cướp linh kiếm từ trong tay một Niết Bàn cảnh so với cướp linh kiếm trong tay một Kiếm Thánh còn dễ dàng hơn rất nhiều.

Một màn tiếp theo khiến cho bọn hắn lục tục dừng lại, vẻ mặt tràn ngập kinh hãi.

Chỉ thấy một đạo kiếm quang chói sáng ở trong tay Niết Bàn cảnh kia bắn ra, chém qua không trung, lưu lại một dấu vết rõ ràng trong hư không, thật lâu không tiêu tán.

Quả cầu sấm sét có gai nhọn hoắt đang xoay tròn bị một kiếm của Sở Mộ bổ ra, kiếm quang không tiêu tán, vẫn mạnh mẽ ngưng tụ, bắn thẳng tới Kiếm Thánh nhất tinh kia.

Biến cố này quá lớn, hoàn toàn vượt qua ngoài ý định. Mà tốc độ bổ ra một kiếm của Sở Mộ quá nhanh, căn bản không có cách nào né tránh. Kiếm Thánh nhất tinh kia chỉ có thể trở mắt nhìn kiếm quang sáng chói chém tới, chui vào mi tâm hắn rồi chém ra.

Một kiếm chém Kiếm Thánh nhất tinh thành hai khúc.

Mặc dù chỉ là Kiếm Thánh nhất tinh sơ kỳ, nhưng dù gì cũng là cường giả Thánh cấp a, làm sao có thể bị một Niết Bàn cảnh giết chết cơ chứ.

- Yêu nghiệt.

- Kẻ nà tuyệt đối là yêu nghiệt.

- Có gì phải sợ hắn chứ? Chúng ta có mười mấy người, liên thủ chém giết hắn.

- Đúng vậy. Hiện tại đã đắc tội với đối phương, nếu như để cho hắn phát triển, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.