Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 437: Chương 437: Phần thưởng tới tay. (Hạ)




Có thể ở lần đầu tiên tham gia trận thi đấu lớn Kiếm Thuật Vi Vương đồng thời tiến vào 100 người đứng đầu, đã vô cùng xuất sắc. Ở mấy lần trước, chuyện này căn bản cũng chưa từng xuất hiện qua.

Huống chi, còn đạt thứ hạng 63. Mặc dù không có cách nào so sánh được với Siêu Tân Tinh Sở Mộ, nhưng danh tiếng Lôi Hạo từ nay về sau vang dội, vang vọng toàn bộ nội phủ. Tin tưởng, hắn tuyệt đối sẽ trở thành đối tượng được các tổ chức ra sức lôi kéo.

Cuối cùng, do trọng tài trưởng tuyên bố 10 người đứng đầu trận thi đấu lớn Kiếm Thuật Vi Vương.

Thứ hạng 10 là Bộ Kinh Long!

Đứng thứ chín là An Hàn!

Đứng thứ tám là Phó Xà!

Đứng thứ bảy là Hướng Thiên Hà!

Đứng thứ sáu là Đông Phương Cố!

Đứng thứ năm là Hoàng Phủ Ngạo Sương!

Đứng thứ tư là Khương Ngọc Hoàn!

Đứng thứ ba là Vạn Bàn!

Đứng thứ hai là Hoàng Phủ Thương Nguyệt!

Danh hiệu đứng đầu Kiếm Thuật Chi Vương là Siêu Tân Tinh Sở Mộ!

Khi trọng tài dài đọc lên tên người cuối cùng thêm danh hiệu, bảy vạn học viên lại thêm một lần nữa sôi trào.

Mà những người khác, mỗi người đặc biệt bất đắc dĩ. So với ba năm trước đây, trình độ kiếm thuật của bọn họ đã tương đối tăng lên không ít. Nhưng thứ tự lần này lại giảm hơn so với thứ tự lần trước.

Nhất là An Hàn, bị Phó Xà đánh bại, giảm xuống hai thứ tự.

Thứ tự giảm xuống, không chỉ là vấn đề vinh dự, còn liên quan đến phần thưởng thực tế.

Nhưng không có cách nào. Ai kêu Sở Mộ ngang trời xuất thế, đồng thời còn ở dưới tình huống không có lấy ra toàn lực đã đánh bại Hoàng Phủ Thương Nguyệt.

Căn cứ vào cách nói của trọng tài trưởng, 100 học viên đứng đầu phải tự mình đi tới Bách Sự Đường các viện lĩnh phần thưởng. Về phần 10 người đứng đầu lại không cần. Bọn họ chỉ cần quay về trong Kiếm Lâu. Ngày hôm sau sẽ có người đặc biệt đem phần thưởng tới cửa.

Trận thi đấu lớn Kiếm Thuật Vi Vương lần này, trải qua gần một tháng, cuối cùng đã kết thúc.

Các học viên lưu luyến rời khỏi trận thi đấu. Thật ra bọn họ vẫn muốn tiếp tục xem tiếp, vẫn hi vọng có đối thủ cường đại hơn xuất hiện, có thể ép Sở Mộ lấy ra tất cả thực lực.

Đáng tiếc. Người như vậy, cho dù là ở vương phủ, cũng khó mà tìm được.

Ở trong ánh mắt kính nể sùng bái của vô số người, Sở Mộ rời khỏi trận thi đấu, quay về trong Kiếm Lâu nơi viện số 9 dành cho mình.

Sau khi đánh với Hoàng Phủ Thương Nguyệt một trận, Sở Mộ cũng tiêu hao quá nửa thể lực. Hắn cần nghỉ ngơi một chút, khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Ở một phương diện khác, đánh với Hoàng Phủ Thương Nguyệt một trận cũng khiến cho Sở Mộ có thu hoạch. Hắn cần phải tốn thời gian tĩnh tâm thu hoạch.

Trong khoảng thời gian này, sau khi các học viên quay về, vẫn đắm chìm trong các trận thi đấu Kiếm Thuật Vi Vương. Nhất là cuộc chiến cuối cùng. Bởi vậy, không ai tới quấy rầy Sở Mộ.

Sáng ngày hôm sau, , phong cấm bị động. Thời điểm Sở Mộ đi tới trước phong cấm, liền nhìn thấy có một người đang đứng ở phía ngoài phong cấm. Đó là một người trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi, trên mặt nở nụ cười mỉm.

Trên quần áo người trung niên mặc có tiêu chí của Bách Sự Đường. Đó cũng không phải là trang phục của chấp sự.

- Kiếm Thuật Chi Vương Sở Mộ, ta tới đưa phần thưởng cho ngươi.

Người trung niên thấy Sở Mộ xuất hiện, nhất thời cười nói, giọng điệu ôn hòa.

Sở Mộ lấy ra kiếm lệnh thân phận, mở phong cấm ra, để cho đối phương tiến vào. Trong lòng hắn lại có chút nghi hoặc. Đối phương thoạt nhìn là đi tay không đến.

Phải biết rằng, chính hắn đạt danh hiệu đứng đầu, trong phần thưởng có hai mươi vạn khối linh thạch hạ phẩm. Đây là số lượng lớn tới mức nào.

Ngay cả vòng tay không gian trung phẩm của mình cũng không chứa được hai mươi vạn khối linh thạch hạ phẩm. Càng không cần phải nói tới những thứ khác.

Lẽ nào vòng tay không gian của gia hỏa kia là. . .

Hai mắt Sở Mộ không tự chủ quét về phía cổ tay của đối phương. Nhưng cổ tay đối phương lại bị ống tay áo che khuất không nhìn thấy.

- Lại ở trong này.

Đối phương theo Sở Mộ đi vào tầng thứ nhất của Kiếm Lâu, sau đó dừng bước, cười nói. Hắn vung tay phải lên. Ở trên mặt đất tầng thứ nhất của Kiếm Lâu, nhất thời xuất hiện hai mươi rương gỗ cực lớn màu đỏ và một rương gỗ nhỏ màu đỏ sậm.

Ngay sau đó, trong tay hắn lại lấy ra một hồ lô màu nâu lớn chừng bàn tay đưa cho Sở Mộ. Sở Mộ theo bản năng tiếp nhận. Trong tay của đối phương lại cùng lúc xuất hiện một thanh kiếm khí.

Trên thanh kiếm khí này tản ra khí tức chấn động mãnh liệt, đặc biệt mãnh liệt, làm cho người ta kinh hãi không dừng.

- Kiếm khí cực phẩm!

Đồng tử Sở Mộ co lại, khẽ kêu lên một tiếng. Kiếm khí cực phẩm, chỉ có kiếm khí cực phẩm mới có thể phóng ra khí tức chấn động mãnh liệt, làm cho người ta kinh hãi như vậy.

Người trung niên này cười đưa thanh kiếm khí cực phẩm cho Sở Mộ. Sau khi nhận lấy, Sở Mộ nhìn mấy lần, liền thu vào bên trong vòng tay không gian.

Sau đó, trong tay của người trung niên lại xuất hiện hai món đồ khác. Đó là hai quyển sách. Hắn đưa cho Sở Mộ.

Sau khi Sở Mộ nhận lấy, liếc mắt một cái. Hai quyển sách này, một quyển là một môn kiếm thuật cổ. Một quyển còn lại là một loại kỹ xảo phát lực.

Cuối cùng, trong tay của người trung niên xuất hiện một hộp ngọc nhỏ tám cạnh. Chiếc hộp ngọc đóng kín. Bên trong hình như đặt thứ gì đó đặc biệt.

Hai mắt Sở Mộ thoáng cái trợn trừng. Bởi vì hắn đã nghĩ ra được, bên trong hộp ngọc này rốt cuộc để thứ gì. Hơi thở của hắn trở nên dồn dập.

Thời điểm tiếp nhận hộp ngọc, bàn tay Sở Mộ hơi run rẩy một chút. Thứ đặt ở bên trong, khiến đầu óc hắn khó có thể giữ được sự bình tĩnh.

- Nói thật, phần thưởng ngươi lần này đạt được, ngay cả ta cũng phải đố kị.

Người trung niên cười nói:

- Lấy kiếm lệnh thân phận của ngươi ra đi.

Sở Mộ thu hộp ngọc vào bên trong vòng tay không gian, lại lấy ra kiếm lệnh thân phận của mình.

Sau khi đối phương nhận lấy, cũng lấy ra một kiếm lệnh thân phận. Sau khi cho hai kiếm lệnh tiếp xúc với nhau chừng ba hơi thở, đối phương đem trả kiếm lệnh thân phận về cho Sở Mộ.

- Được rồi. Kiếm Thuật Chi Vương Sở Mộ, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành.

Người trung niên cười nói, xoay người đi ra phía ngoài:

- Giúp ta mở ra phong cấm.

Sở Mộ cũng muốn sớm kiểm tra phần thưởng của mình, lập tức đi ra ngoài tiễn người trung niên này.

Người trung niên của Bách Sự Đường rời đi. Lúc này Sở Mộ quay về trong Kiếm Lâu, nhanh chóng đưa hai mươi rương lớn màu đỏ và rương gỗ nhỏ màu đỏ sậm duy nhất lên tầng thứ hai.

- Những thứ để bên trong rương, chắc là linh thạch.

Sở Mộ âm thầm nói. Hắn vô cùng kinh ngạc. Bởi vì hắn không ngờ không có cách nào cảm nhận được bất kỳ chấn động linh khí nào từ bên trong cái rương truyền ra.

Như vậy, hoặc là đồ bên trong cái rương không phải là linh thạch gì, cũng chính là những cái rương này không phải vật tầm thường, có thể ngăn cản linh khí chấn động bên trong thoát ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.