Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 672: Chương 672: Ra tay lần nữa. (Thượng)




- Chỉ có lần này, nếu như có lần sau, Cuồng Sư Bang nhất định xóa tên dưới kiếm của ta.

Sở Mộ nói ra.

Lý Cuồng Sư không nói gì, hắn sai người mang theo hai mươi tấm bạch ngân linh thạch hạ phẩm tạp tới, hắn ném hai mươi tấm bạch ngân linh thạch hạ phẩm tạp bay về phía Sở Mộ.

Sở Mộ vung tay áo lên, hai mươi tấm bạch ngân linh thạch hạ phẩm biến mất không thấy gì nữa, hắn thu kiếm vào vỏ sau đó lườm Lý Cuồng Sư, quay người cất bước rời đi, chỉ lưu lại một đám thành viên Cuồng Sư Bang hận hắn thấu xương.

- Bang chủ...

Một trưởng lão Cuồng Sư Bang lên tiếng, Lý Cuồng Sư lập tức đưa tay ngăn lại, sắc mặt âm trầm nhìn sang kiếm giả Khí Hải Cảnh nhập môn đỉnh phong, mở miệng nói ra:

- Lý thống lĩnh, người này có tu vi gì?

- Có lẽ trên ta, rất có thể hắn có tu vi kiếm khí Khí Hải Cảnh đại thành, thực lực chân chính có khả năng sánh ngang Khí Hải Cảnh viên mãn.

Thống lĩnh Kim Sư kiếm Vệ ngưng trọng nói ra:

- Ta cảm giác, cho dù dốc hết lực bổn bang cũng không thể chém giết người này.

Nếu như liều mạng có lẽ bọn họ sẽ giết được Sở Mộ, nhưng không nên quên, Sở Mộ là một người, hắn không đứng bất động chịu đòn, một khi hắn chạy trốn, chiến đấu sẽ khác, cuối cùng Cuồng Sư Bang cũng bị diệt.

Tất cả kiếm giả chung quanh im lặng, vẻ mặt âm trầm không nói thành lời, giống như có mây đen đang bao phủ tâm thần bọn họ, nội tâm phẫn uất không cách nào phát tiết.

- Bang chủ, chẳng lẽ chúng ta bỏ qua chuyện này sao?

Một trưởng lão khác lên tiếng:

- Từ khi sáng lập bổn bang đến nay, chưa bao giờ chịu nhục như thế. Hai trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm là việc nhỏ, danh dự bổn mang mới là chuyện lớn, một khi tin tức này truyền ra ngoài, có thể tưởng tượng danh vọng bổn bang sẽ rơi xuống ngàn trượng.

- Vương trưởng lão có cao kiến gì?

Lý Cuồng Sư thu liễm âm trầm trên mặt, hắn cất tiếng hỏi, lời nói ẩn chứa tức giận tùy thời bộc phát.

- Sát thủ!

Vương trưởng lão nói một câu, sát cơ trong mắt hắn hóa thành thực chất:

- Người này bị Hung Kiếm Đồ Không nhìn chằm chằm vào. Chúng ta không thể động thủ, không có nghĩa là người khác không thể, chỉ cần xuất ra đủ linh thạch mời Yêu Kiếm Quỷ Vụ giết hắn, cho dù là Hung Kiếm Đồ Không cũng chẳng làm được gì.

- Được, chuyện này ta đã có chủ ý!

Lý Cuồng Sư vung tay quay người rời đi, bóng lưng cao lớn hùng tráng nhưng mang theo khí thế như núi lửa.

Đúng vậy, nếu như Sở Mộ chết dưới kiếm Yêu Kiếm Quỷ Vụ, Hung Kiếm Đồ Không không thể làm gì Yêu Kiếm Quỷ Vụ, nhưng một khi Đồ Không biết là Cuồng Sư Bang mua sát thủ giết người. Như vậy người Cuồng Sư Bang sẽ bị Đồ Không chém giết không còn, chuyện này không phải chưa từng xảy ra.

Hiện tại nơi này nhiều người như thế, mặc dù nói đều là người Cuồng Sư Bang nhưng nhiều người nhiều miệng, trên đời này không có bức tường không lọt gió, mặc dù nội tâm Lý Cuồng Sư phi thường nguyện ý nhưng không dám bốc lên nguy hiểm lớn như vậy.

...

Thu nhập hai trăm vạn khối linh thạch hạ phẩm, cũng giảm bớt tình hình cần linh thạch khẩn cấp của Sở Mộ, hắn thở ra một hơi.

Bước ra khỏi Cuồng Sư Bang, Sở Mộ không lo lắng Cuồng Sư Bang trả thù mình, một khi Cuồng Sư Bang có hành động nhắm vào hắn, tiếp theo bọn chúng phải thừa nhận trả thù như sấm sét của hắn, toàn bộ Cuồng Sư Bang sẽ tan biến.

Kế hoạch đầu tiên đã hoàn thành, trước mắt không thể áp dụng kế hoạch thứ hai. Bởi vì Sở Mộ không biết Vân Đại tiên sinh đang ở nơi nào.

Hơi suy nghĩ một lúc, Sở Mộ ý định quay về về khách sạn, dùng thời gian mấy ngày còn lại tu thành Thiên Hoang Kiếm Thể Cơ Nhục Thiên, lại tiếp tục ra ngoài lịch lãm rèn luyện.

Đi trên đường phố, đột nhiên Sở Mộ nhìn thấy hơn mười kiếm giả áo đỏ đang đứng trên đường. Đám kiếm giả chung quanh không ngừng nhường đường cho bọn chúng, là người Hồng Y Hội.

Ánh mắt Sở Mộ đảo qua hơn mười tên kiếm giả áo đỏ, nhìn hai thân ảnh bị đám người áo đỏ bắt.

Một già một trẻ!

Hai người này chính là ông cháu Âu gia được Sở Mộ cứu trên đường đi tới Loạn Yêu Nguyên, hai người lúc này vô cùng chật vật, tay chân đều mang xiềng xích, mỗi khi bước đi đều có tiếng xiềng xích vang lên. Nhất là lão giả kia thương thế chưa lành, khí tức yếu ớt giống như ngọn đèn cầy sắp tắt trong gió, dường như hắn có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Lão giả và thiếu niên ủ rũ, trải qua trốn chết nhiều năm, ra miệng hổ lại vào hang sói, cuối cùng vẫn không tránh khỏi, rốt cuộc vẫn bị bắt.

Sở Mộ thở dài, trong lòng khẽ động, bắt đầu từ lần trước hắn xuất thủ cứu hai ông cháu này cũng nói rõ hắn có một tia liên lụy với hai người, nếu Sở Mộ rời khỏi thành Hám Yêu đi Loạn Yêu Nguyên, có lẽ sẽ không gặp lại bọn họ.

Nếu hiện tại bị Sở Mộ gặp được, hơn nữa còn nằm trong tay Hồng Y Hội có mâu thuẫn với hắn, Sở Mộ không có lý do gì phải đứng nhìn.

Trong lòng của hắn vô ý thức sinh ra ý niệm cứu hai ông cháu này lần nữa, Sở Mộ cũng không áp chế ý niệm này làm gì, hắn bước đi ra giữa đường ngăn cản trước mặt đám người áo đỏ.

- Hồng Y Hội làm việc, người không phận sự tránh ra hai bên.

Kẻ cầm đầu hơn mười kiếm giả áo đỏ quát lớn với người chung quanh, hắn có tu vi kiếm khí Hóa Khí viên mãn.

- Ngươi lập tức tránh ra, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Kiếm giả Hồng Y Hội chỉ vào Sở Mộ và quát lớn, sắc mặt mang theo uy hiếp.

- Lưu hai người bọn họ lại đây, các ngươi cút đi!

Sắc mặt Sở Mộ phong khinh vân đạm, hắn chậm rãi lên tiếng, người chung quanh đều kinh hãi, bọn họ cho rằng hắn điên rồi, lại dám đối kháng Hồng Y Hội.

Hơn mười kiếm giả áo đỏ giật mình, ngay sau đó bọn chúng làm ra vẻ như nghe phải chuyện cười lớn nhất trên đời, lập tức cười ha ha, ông cháu Âu gia nghe có người nói chuyện lập tức ngẩng đầu nhìn lên, lúc nhìn thấy Sở Mộ, hai mắt tràn ngập mê mang và khó hiểu, bọn họ không biết Sở Mộ.

- Chỉ là một Hóa Khí đại thành, giết hắn.

Kiếm giả Hóa Khí viên mãn vung tay lên, hắn lãnh khốc ra lệnh cho đám người khác, lúc này hai bên trái phải có một người xông tới, cả hai cùng rút kiếm đâm Sở Mộ.

Song kiếm hóa thành tia chớp màu đỏ tấn công Sở Mộ, muốn xuyên thủng thân thể Sở Mộ nhưng đột nhiên thất bại, hai người không đình chỉ lại xông về phía trước vài bước sau đó bổ nhào xuống đất, trên cổ họng có máu tươi chảy ra nhuộm đỏ mặt đất.

Không có người nào nhìn thấy Sở Mộ ra tay như thế nào, chỉ nhìn thấy hai tên kiếm giả xông thẳng về phía Sở Mộ, lại từ xông qua hai bên trái phải Sở Mộ và té xuống đất, trên cổ họng chảy máu tươi nhuộm đỏ mặt đất chung quanh, người chung quanh không dám tin vào mắt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.