Sau khi Sở Mộ báo ra thân phận của mình, Hạ Du lộ vẻ hiểu ra:
- Ngươi là Sở Mộ Sở sư đệ của Tiêu lão đại?
Sở Mộ hơi bất ngờ, xem ra Tiêu Thiên Phong sư huynh và Hạ Du khá thân, không thì đã chẳng kể những chuyện này cho gã biết.
Đã xác nhận thân phận của Sở Mộ thì Hạ Du buông xuống cảnh giác với hắn, mang hắn đi chỗ Tiêu Thiên Phong ẩn náu, dọc đường còn hỏi hắn vài lần, có vẻ rất tò mò.
Sở Mộ không biết Tiêu sư huynh đã nói gì với Hạ Du nhưng hỏi gì đáp nấy, không chút mất kiên nhẫn, lòng hắn hơi kích động.
Hạ Du vừa dẫn đường vừa nói:
- Tiêu sư huynh bị đám chó chết Táng Thiên Kiếm Môn truy sát, bây giờ bị thương một chút, ta đi ra tìm hiểu tin tức ai dè đụng phải người Táng Thiên Kiếm Môn. Nếu không gặp Sở huynh thì chắc bây giờ đã bị mang về Táng Thiên Kiếm Môn.
Sở Mộ mắt lóe tia sáng hỏi dồn:
- Tiêu sư huynh bị thương có nặng không?
Hạ Du bị Sở Mộ bộc phát sát khí sợ đứng tim, vội đáp:
- Không quá nặng nhưng cần tĩnh dưỡng một thời gian.
Nghe nói Tiêu Thiên Phong bị thương không quán nặng thì Sở Mộ yên lòng, nhưng sát khí dành cho Táng Thiên Kiếm Môn chỉ tăng không giảm.
Thông Thiên trấn đúng là thành trấn rất hỗn tạp, lúc trước Sở Mộ đi ngang qua nên không cảm nhận sâu sắc, giờ theo Hạ Du vào trong trấn thì cảm nhận được hơi thở hỗn loạn có khắp nơi.
Chỗ Tiêu Thiên Phong ẩn náu cực kỳ bí ẩn, Hạ Du dẫn Sở Mộ đi dạo gần nửa Thông Thiên trấn, toàn là đi bộ tới nơi hẻo lánh, một mảnh tối đen, mỗi con đường không lặp lại.
Sở Mộ rất có kiên nhẫn.
Rốt cuộc Hạ Du dừng lại trước một căn phòng vô cùng hẻo lánh, gã giơ tay gõ chín cái đầy nhịp điệu lên cửa, như ám hiệu nào đó.
Qua khoảng mười giây, một thanh âm yếu ớt vọng ra:
- Vào đi.
Hạ Du vừa đẩy mở cửa gỗ vừa giải thích với Sở Mộ:
- Đây là ám hiệu ta và Tiêu lão đại đặt ra, nếu ta đến sẽ gõ chín lần, nếu cửa mở ra ngay biểu thị người đến không phải là ta, Tiêu lão đại sẽ trốn xuống hầm ngay. Nơi này có hai cái hầm, một là hầm bình thường, cái khác là hầm cực kỳ bí ẩn. Trừ người xây hầm ra cơ bản không có người khác biết về nó.
Sở Mộ gật đầu, trông Hạ Du khá khoe mẽ nhưng làm việc thì cẩn thận, kín kẽ.
Hạ Du dẫn Sở Mộ vào viện, kích động la lên:
- Tiêu lão đại đoán xem ta mang ai tới!
Giọng Hạ Du không lớn, chỉ trong phạm vi nhất định.
Sở Mộ thấy một người đi ra từ căn nhà nho nhỏ, bóng dáng quen thuộc làm hắn rất kích động.
Sở Mộ kêu lên:
- Tiêu sư huynh!
Tiêu Thiên Phong nghe kêu, đầu tiên là vẻ mặt ngạc nhiên sau đó người rung lên, biểu tình mừng như điên sải bước lao tới:
- Ngươi là . . . Sở sư đệ!
Hai tay Tiêu Thiên Phong đè vai Sở Mộ, khuôn mặt tràn ngập kích động, con ngươi co rút, lòng dậy sóng:
- Sở sư đệ, thật sự là ngươi!
Sở Mộ trước tiên bình tĩnh lại, nhưng lòng vẫn rất kích động nói:
- Là ta đây Tiêu sư huynh.
Hai người đều không giỏi nói chuyện, Sở Mộ còn đỡ chút, Tiêu Thiên Phong thì đúng là kiệm lời ít nói, tuy rất kích động nhưng toàn giấu trong lòng, chỉ lộ ra ngoài một chút.
Hạ Du đứng một bên không ra tiếng, bởi vì gã biết bây giờ không phải lúc nói chuyện.
Một lúc lâu sau Tiêu Thiên Phong lấy lại bình tĩnh.
Tiêu Thiên Phong nói:
- Sở sư đệ, vào trong đi.
Ba người vào phòng, đóng kín cửa. Hạ Du lấy một viên minh quang châu ra đặt trên bàn. Căn phòng không lớn bừng sáng lên, bóng tối bị xua tan.
Sở Mộ ngồi xuống liền hỏi:
- Vết thương của Tiêu sư huynh sao rồi?
Tiêu Thiên Phong nói, mắt lóe tia sáng sắc bén:
- Tu dưỡng thêm nửa tháng là khỏe.
Sở Mộ nói:
- Ta có chút đan dược trị thương hiệu quả rất tốt, dùng nó xong hòa tan, trong ba ngày vết thương của Tiêu sư huynh chắc sẽ lành.
Sở Mộ lấy một bình đan dược ra khỏi không gian oản luân.
Đan dược này của là Trình Nguyên Xuyên, đan dược cho Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh dùng, còn là loại rất quý giá, cho Kiếm Giả Khí Hải cảnh dùng chắc chắn hiệu quả tốt.
Tiêu Thiên Phong gật đầu, không từ chối, không nói lời khách sáo, gã nhận lấy bình đan dược.
Tiêu Thiên Phong không dùng đan dược ngay, hỏi:
- Sở sư đệ đến Trung Ương Chủ Kiếm Vực khi nào?
Sở Mộ tính đại khái:
- Mấy tháng trước.
Tiêu Thiên Phong hỏi:
- Sư đệ có đi Thông Thiên Kiếm tháp chưa?
Sở Mộ nói:
- Ta đi Thông Thiên Kiếm tháp rồi, thấy tên của Tiêu sư huynh trên bảng Thông Thiên Kiếm Hào nên mới tìm tung tích của sư huynh.
Hạ Du nói ngay:
- Lúc ta ra ngoài gặp người Táng Thiên Kiếm Môn, nếu Sở huynh không đến kịp lúc thì ta đã gặp nguy hiểm.
Sở Mộ cười nói:
- Ta nghe người khác nhắc tới huynh lúc trên đỉnh Thông Thiên sơn nên mới chạy xuống tìm.
Hạ Du này tuy tu vi kiếm khí là đỉnh viên mãn Khí Hải cảnh, trông tuổi cũng cỡ Sở Mộ, cùng lắm lớn hơn vài tháng, tuổi tu vi như thế nếu ở Đông Kiếm Vực xem như hiếm thấy nhưng trong Trung Ương Chủ Kiếm Vực thì rất bình thường.
Hạ Du cũng có thực lực đẳng cấp Kiếm Hào nhưng phỏng chừng chỉ là Kiếm Hào bình thường, không thì đã chẳng bị bốn Kiếm Giả Táng Thiên Kiếm Môn truy sát.
Hoàn cảnh của Trung Ương Chủ Kiếm Vực được ưu ái, Kiếm Giả có thực lực đẳng cấp Kiếm Hào rất nhiều, dù trước ba mươi tuổi không thể trở thành Kiếm Hào nhưng nhiều Kiếm Giả sau ba mươi tuổi đã có thực lực Kiếm Hào bình thường, một số người sánh bằng Kiếm Hào cường đại.
Tu vi của Tiêu Thiên Phong cũng là đỉnh viên mãn Khí Hải cảnh, cộng thêm gã có truyền thừa kiếm đạo, dù là tiểu thừa nhưng còn hơn Kiếm Giả không có truyền thừa kiếm đạo. Cộng thêm Tiêu Thiên Phong vào Trung Ương Chủ Kiếm Vực sớm mấy năm, tu luyện công pháp hấp thu linh khí.
Cùng là đỉnh viên mãn Khí Hải cảnh nhưng Tiêu Thiên Phong mạnh hơn Hạ Du nhiều, hai người không thể so sánh được,. Tiêu Thiên Phong có thể một kiếm diệt gọn Hạ Du.
Hạ Du đứng lên, bước nhanh rời đi:
- Ta đi làm chút thức ăn và rượu để nói chuyện cho vui.
Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong trò chuyện rôm rả, hỏi thăm đối phương mấy năm nay sống sao.
Sở Mộ kể sơ những chuyện xảy ra trong Đông Kiếm Vực của mình, hắn giữ lại mấy thứ riêng tư, không phải không tin Tiêu Thiên Phong mà vì có một số nói được, số khác không cần nói quá rõ, bản thân tự biết là được.
Tiêu Thiên Phong lộ vẻ hâm mộ nói:
- Sư đệ trải qua gay cấn thật, Thiên Địa Hoang cung, cuộc chiến tranh giành khí vận, nếu ta cũng tham gia . . .
- Tiêu sư huynh bây giờ là hạng tám bảng Thông Thiên Kiếm Hào, đặt ở Đông Kiếm Vực cũng cỡ vương giả Kiếm Hào. Chắc Tiêu sư huynh cũng trải qua nhiều điều rất hấp dẫn, sư đệ hơi háo hức được nghe.
Sở Mộ cười hỏi:
- Không biết năm xưa Tiêu sư huynh rơi xuống sườn núi rồi đi đâu?