Sở Mộ không biết ở thượng cổ, kiếm đạo rốt cuộc là thế nào. Cho dù bây giờ hắn được người ta cho là yêu nghiệt kiếm đạo, ở trên phương diện kiếm đạo có thành tựu kinh người, nhưng bản thân hắn lại hiểu rất rõ, hắn vẫn còn đi ở trên đường, vẫn đang tìm kiếm, đi tới từng chút một.
Tìm hiểu Ngộ Đạo Tháp, tu luyện ở Vạn Cổ Tháp nhỏ.
Nghe nói Vạn Cổ Tháp nhỏ là do tham khảo Vạn Cổ Tháp sau đó xây dựng lên, nắm giữ phần nhỏ uy năng của Vạn Cổ Tháp, uy năng trên phương diện thời gian.
Vạn Cổ Tháp nhỏ tổng cộng có ba tầng.
Ở tầng thứ nhất, có thể có gấp đôi thời gian trôi qua. Tầng thứ hai là gấp đôi tầng thứ nhất. Tầng thứ ba là gấp đôi tầng thứ hai.
Nói cách khác, ở tầng thứ nhất của Vạn Cổ Tháp nhỏ, bên ngoài một ngày, bên trong chẳng khác nào hai ngày. Cứ lấy loại này đẩy lên, thời gian ở tầng thứ hai, bên ngoài một ngày, bên trong bốn ngày. Thời gian ở tầng thứ ba, bên ngoài một ngày, bên trong tám ngày.
Vạn Cổ Tháp nhỏ bắt chước theo sáng tạo của Vạn Cổ Tháp, trên phương diện uy năng không có cách nào so sánh được. Trên trình độ hoàn thiện cũng có khác biệt. Bởi vậy, khi tiến vào bên trong Vạn Cổ Tháp nhỏ, phương diện tinh thần sẽ nhận được áp lực lớn hơn so với bên ngoài.
Tầng thứ nhất áp lực thấp nhất. Tầng thứ hai tăng cường, tầng thứ ba áp lực mạnh nhất.
Tầng thứ nhất Niết Bàn Cảnh có thể chịu được. Tầng thứ hai khó khăn. Tầng thứ ba chỉ có Vạn Cổ Cảnh mới có thể chịu được. Sở Mộ tiến vào chính là tầng thứ ba.
Một ngày tương đương với tám ngày bên ngoài.
Thời gian ở bên trong Vạn Cổ Tháp nhỏ tầng thứ ba đợi ba ngày, chẳng khác nào hai mươi tư ngày. Sở Mộ tu luyện lại tiến một bước.
. . .
Rời khỏi Vạn Cổ Tháp nhỏ, vừa bay về phương hướng Không Minh Sơn, Sở Mộ vừa suy tính.
Thời điểm đi tới Không Minh Sơn, hắn khẽ nhíu mày. Bởi vì ở bên ngoài Không Minh Động có hai người đang đứng. Đó là một lão già và một thanh niên.
Sở Mộ vừa đến, ánh mắt của hai người này ngay lập tức liền sáng lên. Thần sắc của người thanh niên kia còn có vài phần kích động.
- Sở Mộ, không nghĩ tới ngươi lại là con cháu Sở gia chúng ta. Ta là Sở Tu Trạch, là thiếu chủ Sở gia.
Người thanh niên đi nhanh tới đón, giọng nói mang theo vài phần kích động. Hắn mở miệng liền nói ra lời khiến cho Sở Mộ cảm thấy ngạc nhiên.
- Sở gia nào?
Sở Mộ liếc mắt nhìn người thanh niên, lại nhìn về phía lão già kia.
Thanh niên này chỉ là Niết Bàn Cảnh. Lão già kia lại là Vạn Cổ Cảnh, là cường giả Thánh cấp lục tinh.
- Ngươi chính là Sở Mộ. Quả nhiên tuấn tú lịch sự, không hổ danh có huyết mạch của Sở gia chúng ta.
Lão già kia mở miệng cười nói, liên tục gật đầu. Ánh mắt và thần sắc, bộ dạng như nhìn vãn bối, khiến cho Sở Mộ phải nhíu mày lại.
- Nói rõ ý đồ các ngươi đến đây đi.
Sở Mộ thản nhiên nói.
- Đừng nóng vội. Ta biết trong lòng ngươi khẳng định có rất nhiều nghi vấn. Hiện tại, để lão phu tới giảng giải cho ngươi nghe.
Lão già Thánh cấp lục tinh này mở miệng cười nói:
- Chỉ có điều, đứng ở chỗ này nói chuyện, có phải không tốt lắm hay không?
- Mời.
Sở Mộ mở ra phong cấm của động phủ, đi vào. Lão già cùng người thanh niên kia cũng theo đó tiến vào. Bộ dạng của người thanh niên kia hết sức tò mò về động phủ này. Hắn hết nhìn bên này tới nhìn bên kia, vẻ mặt thán phục.
- Nói đi.
Sau khi Sở Mộ ngồi xuống, nói.
Chân mày của lão già này nhất thời nhíu lại một cái. Hắn cảm thấy Sở Mộ có phải không quá không tôn kính trưởng bối hay không? Nhưng suy nghĩ một chút, đối phương là yêu nghiệt, lại không biết thân thế của mình. Thái độ như vậy cũng rất bình thường. Trong lòng hắn trấn tĩnh lại, mở miệng nói.
Nghe một hồi, Sở Mộ nhất thời cảm thấy ngạc nhiên.
Thiên Sơn Thành ở Thiên Cổ Vực, gia tộc Sở gia đứng hàng thứ ba trong tám thế lực lớn. Bên trong Thiên Cổ Vực là chuẩn thế lực nhất lưu. Trong tộc có cường giả Thánh cấp cao giai trấn thủ. Cũng có không ít cường giả Thánh cấp trung giai. Trong đó, một ít cường giả sẽ đi ra ngoài rèn luyện. Có người sẽ trở lại, có người sau khi rời đi, lại không có một chút tin tức nào.
Mà lão già này, chính là tứ trưởng lão Sở gia hiện nay. Hắn mở miệng nói, theo bọn họ phân tích, trăm năm trước, Sở gia có một vị thiên tài đi ra ngoài rèn luyện, rời khỏi Thiên Cổ Vực đến ngoại vực, lại không có tin tức. Sở Mộ rất có khả năng là con cháu do hắn lưu lại.
Suy đoán phân tích của Sở gia được tứ trưởng lão nói ra, hình như rất có sức thuyết phục. Dường như sự thật chính là như vậy. Nếu không phải đầu óc Sở Mộ rất tỉnh táo, biết xuất thân lai lịch của mình, hẳn sẽ tin là thật.
Sau khi nghe xong, Sở Mộ không khỏi có loại cảm giác dở khóc dở cười. Hắn không nghĩ tới mình nổi danh, lại sẽ mang đến một loại phiền phức như vậy. Đúng vậy, theo Sở Mộ, điều này chính là một loại phiền phức.
- Lần này mục đích bản trưởng lão tới đây, là đưa ngươi trở về gia tộc, nhận tổ quy tông.
Tứ trưởng lão nghiêm mặt nói.
- Ta nghĩ, các ngươi nghĩ sai rồi. Ta họ Sở, nhưng không phải là người của Sở gia các ngươi.
Sở Mộ không nhanh không chậm nói. Hắn không nổi giận. Bởi vì hắn cảm thấy không nhất thiết phải nổi giận. Đối phương chỉ là nhận nhầm người mà thôi. Có thể bọn họ cũng có tâm tư muốn lôi kéo mình về cho gia tộc sử dụng.
- Ngươi là không phải người của Sở gia chúng ta sao? Về điểm này, thật ra còn chưa có một kết luận chính xác. Chỉ có điều, chỉ cần ngươi theo ta trở về gia tộc, nghiệm chứng huyết mạch, liền biết thật hay giả.
Tứ trưởng lão lại nói.
- Đúng vậy, Sở đại ca, nghiệm chứng huyết mạch một chút sẽ biết.
Sở Tu Trạch ở bên cạnh cũng nói.
- Ta đích xác là họ Sở, không sai. Nhưng xuất thân của ta thế nào, bản thân ta hiểu rất rõ. Hoàn toàn không có chút quan hệ gì cùng Sở gia các ngươi.
Sở Mộ nghiêm mặt nói:
- Toàn bộ Thiên Cổ Vực thậm chí toàn bộ đại lục Thâm Lam thế giới Thâm Lam, người họ Sở không chỉ có Sở gia các ngươi, cũng không chỉ có một ta.
- Lão phu vẫn kiên trì nghiệm chứng huyết mạch. Thật hay giả, chỉ cần nghiệm chứng sẽ biết được.
Tứ trưởng lão quyết giữ ý của mình.
Chân mày Sở Mộ lại nhíu lại một cái. Điều này cũng có chút càn quấy. Xuất thân của hắn, hắn hết sức rõ ràng. Hắn chính là đến từ Cổ Thần Giới, không phải là người của thế giới Thâm Lam, làm sao có thể có quan hệ gì với Sở gia của thế giới này được.
- Ta nói lại lần nữa. Ta cùng Sở gia các ngươi, không có quan hệ gì.
Sở Mộ đứng dậy:
- Được rồi, không cần nhiều lời nữa. Ta phải bế quan.