Tầng thứ nhất!
Thời gian nửa chén trà nhỏ trôi qua, bốn đạo thân ảnh lướt ra, mỗi người sắc mặt tái nhợt, thất khiếu chảy máu, Sư Thiếu Bảo
sớm đã khôi phục Hoàng Kim Sư Tử chân thân, bộ lông màu vàng trên người
lộ ra một mảnh trụi lụi, sau khi chật vật gầm rú một tiếng liền chạy vội ra ngoài, lão giả cổ quái nói nhỏ một tiếng, cũng đi ra.
Thủy tinh đại xà màu vàng hóa thành hoàng y nữ tử, nàng cười cười, nói:
- Sau này còn gặp lại.
Nói xong, nhổ ra một ngụm máu tươi, ly khai nơi đây.
- Thật đúng là hiểm!
Tầng long cốt phòng ngự trên người Diệp Trần rút về, ôm Mộ Dung Khuynh Thành lảo đảo ly khai.
Không biết đã qua bao lâu, lại có một đạo nhân ảnh lướt ra ngoài, người này chính là hắc y lão giả, hắc y lão giả giờ phút này, so với bọn
người Diệp Trần càng thêm chật vật, khí tức trên thân yếu đi rất nhiều,
nơi bả vai còn có một vết ngấn, cơ bắp bên trong tuy rằng không chút tổn hao, nhưng Vương giả Sinh Tử Cảnh có Bất Tử Chi Thân, nói không chừng ở đây đã từng bị chặt đứt qua cũng nên.
- Huyền Âm Vương sau khi chết vậy mà càng mạnh hơn nữa, thật tà ác.
Hắc y lão giả sắc mặt không cam lòng xé rách không gian, biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi hắc y lão giả rời đi, Huyền Âm Vương muốn xuyên ra khỏi Huyền
Âm Tháp, thoát ly trói buộc, bất quá hắn một chân vừa phóng ra, trên
không phiến hải dương này, chợt ngưng tụ ra một hắc động, trong hắc
động, một đạo tia chớp kim sắc đâm rách Thương Khung, tựa như thuấn di
bổ vào cái chân kia của Huyền Âm Vương.
Đùng!
Toàn bộ chân của
Huyền Âm Vương bị kim sắc hỏa diễm đốt thành tro bụi, cũng lan tràn về
phía thân thể, nhưng lúc tiến vào trong Huyền Âm Tháp, kim sắc hỏa diễm
lại tự động dập tắt, mà Huyền Âm Vương cũng buông tha cho ý định rời
khỏi Huyền Âm Tháp.
Trên không hải dương, thân ảnh hắc y lão giả
hiện ra, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy lỗ đen chậm rãi thu lại, biểu hiện trên mặt biến hóa mấy lần.
- Huyền Âm Tháp tuy rằng hạn chế tự do
của Huyền Âm Vương nhưng lại giúp cho chiến lực của hắn gia tăng gấp
đôi, thật là đáng chết, không thể tưởng được dưới một trận chiến, rõ
ràng khiến ta tổn thất mấy trăm năm tu vị, mấy trăm năm tu vị này, tối
thiểu phải kể tới tháng tiếp theo mới có thể bổ sung được.
Thần sắc
của hắc y lão giả thập phần lúng túng, tổn thất đại lượng tu vị, tuy
không nói đến mức khiến chiến lực của hắn hạ thấp, nhưng lực bền bỉ
không thể nghi ngờ đã bị ảnh hưởng rất lớn, trọng yếu nhất là, tổn thất
tu vị nếu không được đền bù lập tức, thời gian kéo dài càng lâu thì càng khó bổ sung.
- Bọn hắn có lẽ vẫn chưa trốn được xa, có nên đuổi theo hay không đây?
Trên mặt hắc y lão giả hiện lên vẻ chần chờ.
PHỐC!
Chợt, hắc y lão giả há mồm phun ra một đạo máu tươi mang theo hàn khí,
máu tươi hiện lên màu xám, tiếp xúc với không khí lập tức phát ra thanh
âm xuy xuy ăn mòn.
- Đáng giận, trước tiên thanh trừ âm khí trong cơ thể đã rồi nói sau.
Cảm giác được âm khí trong cơ thể quá nhiều, đối với khôi phục tu vị
hình thành trợ ngại, hắc y lão giả buông tha ý định tìm kiếm Mộ Dung
Khuynh Thành, với hắn mà nói, chỉ cần khôi phục trạng thái, tìm kiếm một người không phải quá dễ dàng sao, không cần phải khiến mình quá chật
vật.
Ba!
Thân ảnh tiêu tan tựa như bọt biển màu đen, hắc y lão giả biến mất vô tung vô ảnh.
. . .
Diệp Trần mang theo Mộ Dung Khuynh Thành, không lập tức rời khỏi di tích, mà tìm một nơi vắng vẻ tránh vào.
Nếu quay về theo đường cũ thì không thể nghi ngờ phải gặp gỡ đom đóm tự bạo, Diệp Trần không nắm chắc có thể mang theo Mộ Dung đã hôn mê bình
yên vô sự rời khỏi nơi đây, trước tiên đợi Mộ Dung khôi phục thần trí đã rồi nói sau.
Bất quá Diệp Trần cũng có chút lo nghĩ, hôn mê sau khi linh hồn bị chấn động, lúc nào có thể khôi phục, thực khó mà nói,
có khả năng hiện giờ có thể khôi phục, có khả năng rất lâu cũng
không tỉnh lại được, việc này phải xem vận khí, cũng phải xem linh hồn
Mộ Dung đến cùng có ngưng thực không.
Trải đệm chăn lên mặt đất,
Diệp Trần cẩn thận từng li từng tí đặt Mộ Dung lên, đánh giá khuôn mặt
tái nhợt tinh xảo của đối phương, Diệp Trần nhẹ thở dài một cái, khoanh
chân ngồi một bên, bắt đầu điều tức chữa thương.
Đổi thành người
bình thường, dưới hủy diệt phong bạo càng quét thì sẽ phải chịu tổn
thương nghiêm trọng, trong vòng ba năm ngày không cách nào khôi phục
được, cũng may Diệp Trần có được Bất Tử Chi Thân sơ cấp nhất, chỉ cần
thương thế không lan đến căn bản, thì bình thường có thể khỏi hẳn trong
thời gian ngắn, những thứ này ngược lại không cần lo lắng.
Thời gian trôi qua, Diệp Trần chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, mở to mắt.
- Không thể tưởng được lần này nhân họa đắc phúc, Linh hồn âm ba của
Huyền Âm Vương khiến phụ tải của trái tim ta tăng rất nhiều, thực sự
kích phát ra hiệu quả của Dưỡng Tâm Thảo, vốn phải mất thêm nhiều tháng
nữa dược hiệu của gốc Dưỡng Tâm Thảo này mới có thể luyện hóa vào trong
trái tim, hiện giờ chỉ cần một tuần là đã không sai biệt lắm rồi.
-
Nhân cơ hội này, ta cũng thử trùng kích cảnh giới Bán Bộ Vương Giả lần
nữa xem sao, dù không thể tấn chức, cũng có thể thuần thục một chút.
Nói được thì làm được, Diệp Trần bắt đầu trùng kích cảnh giới Bán Bộ Vương Giả lần hai.
Đã đến giờ ngày thứ năm.
Hôm nay, Mộ Dung Khuynh Thành rên rỉ một tiếng, tỉnh lại từ trong hôn mê.
- Ta không chết!
Mộ Dung Khuynh Thành cho là mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hiện giờ tỉnh lại, chứng minh chính mình chỉ bị hôn mê, lúc ấy linh hồn một
mảnh hỗn loạn, còn tưởng rằng đã chết chắc rồi nữa.
Nghiêng đầu, Mộ
Dung Khuynh Thành trông thấy Diệp Trần khoanh tròn ngồi dưới đất, trên
người tản mát ra sương mù lượn lờ, nóng hổi, phảng phất như tới cạnh lò
bếp vậy.
Thấy Diệp Trần đang chạy nước rút đến cảnh giới Bán Bộ
Vương Giả, Mộ Dung Khuynh Thành không có đi quấy rầy, đứng lên từ chăn
đệm, nàng khoanh chân ngồi dưới đất, hít sâu một hơi, chậm rãi tiến vào
trong trạng thái điều tức.
Ngày thứ tám!
Diệp Trần tỉnh lại.
Hô!
- Quả nhiên vẫn chưa được, xem ra, cần phải luyện hóa hoàn toàn ba gốc
Dưỡng Tâm Thảo mới có thể tiến vào cảnh giới Bán Bộ Vương Giả được, bất
quá gốc Dưỡng Tâm Thảo đầu tiên cuối cùng luyện hóa thành công rồi.
Bên cạnh, Mộ Dung Khuynh Thành phát giác được động tĩnh của Diệp Trần, mở to mắt.
- Vẫn không thành công sao?
Diệp Trần vui vẻ nói:
- Nàng đã tỉnh rồi!
- Ân, cảm giác mình như đã nằm một giấc chiêm bao vậy!
Mộ Dung Khuynh Thành ôm tới, có thể còn sống, là Thượng Thiên ban ân, nàng không nỡ chết.