Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 792: Chương 792: Hỏa Ngưu






"Thình thịch! Thình thịch!" Truyền đến tiếng bước chân nặng nề, ở trước mặt năm người cũng xuất hiện một con man tượng. Đây cũng là một con quái thú do đại trận huyễn hóa ra. Hơn nữa trên lưng cũng không có mọc đầy lưỡi kiếm giống như con nhím trước đó, mà con man tượng này chỉ có vòi và ngà voi mới hình thành dạng mũi kiếm, nhưng độ lớn thì không thể so sánh.

Con man tượng này lộ ra ngoài khí tức rõ ràng đã đạt tới Thăng Hoa Vương!

Đương nhiên, chỉ là Thăng Hoa Vương cũng không phải đối thủ của năm người Chu Hằng, nhưng con man tượng này cũng không phải một con duy nhất, "thình thịch thình thịch thình thịch", ở phía sau nó lại huyễn hóa ra mấy con quái thú chạy ào tới.

Không có một con nào phát động công kích về hướng Chu Hằng bọn họ, chúng nó đều là tung bốn vó chạy như điên, dường như sau lưng có quái thú gì đó còn hung mãnh hơn đang đuổi theo chúng.

"Ầm!" Truyền đến một tiếng bước chân thật lớn, một con Hỏa Ngưu vô cùng to lớn chợt chạy vọt ra. Nó vốn là từ một đoàn ngọn lửa tạo thành, chỉ có bốn vó, hai sừng và cái đuôi là hình thành mũi kiếm, có ngọn lửa hừng hực bao bọc, làm cho những mũi kiếm này đều trở nên một màu đỏ thẫm.

Đây là một con quái thú lớn khủng bố cấp bậc Sáng Thế Vương!

- Mau mau gọi ra đại ma nữ số 2! Con lừa đen lập tức kêu gào rát cổ họng.

Trong lỗ mũi con Hỏa Ngưu này phun ra ngọn lửa hừng hực, nó đưa mắt nhìn về phía năm người Chu Hằng, bởi vì chỉ có bọn họ còn chưa kịp chạy trốn. Tên to xác lập tức tung ra bốn vó phóng vọt tới bọn họ, đầu trâu hạ thấp, hai sừng nhọn dựng thẳng lên.

"Ầm! Ầm! Ầm!" Nó điên cuồng phóng vọt tới, thanh thế vô cùng khủng bố.

Đây chính là cấp bậc Sáng Thế Vương, lực lượng đủ để nghiền ép bất cứ người nào ở nơi này.

Chu Hằng lấy ra hắc kiếm lại không lùi mà tiến tới, vung kiếm phóng tới con Hỏa Ngưu to lớn kia, đồng thời chân hắn đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, thân hình nhanh như tia chớp, nhoáng một cái đã xuất hiện trên đỉnh đầu ở Hỏa Ngưu, chém ra hắc kiếm, hình thành một luồng kiếm khí đen nhánh dài ba trượng, "xoạt" một tiếng chém xuống cổ Hỏa Ngưu.

Một kiếm xẹt qua! Chu Hằng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì một kiếm này xẹt qua cũng không có chém đến thực chất, mà trong ngọn lửa hừng hực con Hỏa Ngưu này cũng vô sự, vẫn như cũ chạy như điên không ngừng, nhưng một cái đuôi trâu lại quất tới phía hắn, cả cái đuôi chính là một lưỡi dao sắc bén, quất mạnh về hướng Chu Hằng.

Hỏa Ngưu này thực ra không có thực thể, điểm ấy Chu Hằng đã biết. Nhưng trước đó không phải con nhím kia là bị Thái Viễn đánh một chiêu vỡ nát sao? Như thế nào đến hắn lại không linh chứ?

"Nổ nát ư?"

Chu Hằng chợt giật mình, quái vật do ngọn lửa tạo thành này dĩ nhiên không có mạng sống, chỉ là do trận pháp thúc động mà thôi, cái gọi là chỗ yếu hại làm sao có thể tồn tại? Tỷ như quái vật này thoạt nhìn giống con trâu, nhưng trên thực tế chỉ là giống mà thôi, hoàn toàn có thể biến thành một tảng đá vuông vức.

Bởi vậy nhất định chúng không có chỗ yếu hại giống như sinh linh, chỉ có thể đánh tan nát toàn bộ mới có thể phá hủy.

Những ý niệm này chỉ là xẹt qua trong đầu hắn trong nháy mắt, Chu Hằng liền đánh ra một chiêu Tinh Vân Kiếm Pháp, kiếm khí màu đen tung hoành, chém trên đuôi trâu đang quất tới.

"Keng" một tiếng, Chu Hằng bị lực phản chấn cường đại chấn cho từ trên thân trâu rơi xuống phía dưới, mà lưỡi kiếm đuôi trâu kia cũng bị kiếm khí vô kiên bất tồi của hắc kiếm chém đứt đoạn. Một đoạn đuôi trâu dài ba xích văng thẳng lên trời, hóa thành một đám mảnh vỡ.

Lúc này, con Hỏa Ngưu đang phóng vọt tới hướng chỗ con lừa đen, dưới chân bào lên tro bụi đầy trời.

- Mau chạy! Bốn người Phương Di Dung tự nhiên lập tức quay người bỏ chạy, về phần con lừa đen cũng không có người nào chiếu cố, bọn họ đâu thèm quan tâm tới một con thú cưng chứ? Cho dù là con thú cưng này có khả năng có huyết mạch Thần thú!

- Thật không biết nghĩa khí mà! Con lừa đen cũng vội vàng quay mình bỏ chạy, lè lưỡi liều mạng hết cái mạng già, cũng không biết có phải do bốn chân nó vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ nhanh hơn hay không, mà trong lúc nhất thời nó cũng không có bị bốn người trước mặt bỏ rơi.

Chu Hằng bay nhanh tới, bắn vọt về phía con lừa đen.

Chỉ là hắn bị quất trúng bay xuống, sau khi thế đi hết sạch, tự nhiên tốc độ của hắn cũng chậm lại. Tuy nhiên con lừa đen dù sao chỉ là Nhật Diệu Đế, liều mạng dùng toàn lực qua hết, lập tức nó bị bốn người kia vứt lại ở phía sau.

Chu Hằng điểm dưới chân một cái, lực mới sinh ra, tốc độ lập tức tăng cao, nhảy vọt một cái liền đuổi kịp con lừa đen, tay trái thò ra nắm lấy con lừa đen lôi đi, lúc này con Hỏa Ngưu cũng vọt tới, hơi nóng hừng hực dường như có thể đốt cháy sạch tóc trên đầu.

Chu Hằng đột nhiên quay đầu lại, phát động Tử Diễm Thiên Long, "ông", một khí thế kinh khủng ập về phía con quái thú Hỏa Ngưu, nhưng con Hỏa Ngưu này vốn không phải sinh mạng thể, tự nhiên cũng sẽ không có cảm giác phẫn nộ hay e ngại gì, tuy rằng bị khí thế chấn đến, cũng không có mảy may phản ứng, vẫn như cũ thẳng tắp vọt tới.

Mặc dù Chu Hằng có phần thất vọng, nhưng điều đó cũng nằm trong dự liệu của hắn, hắc kiếm cuộn lên, hắn chém thẳng một kiếm vào kiếm sừng của con Hỏa Ngưu.

"Choang!"

Một tiếng vang chói tai, lập tức cái sừng bị Chu Hằng chặt đứt. Tuy rằng Chu Hằng cũng bị chấn bay ra ngoài, nhưng thế phóng tới của con Hỏa Ngưu cũng bị khựng lại.

"Oa..." Chu Hằng phun ra một ngụm máu tươi, Tử Diễm Thiên Long không thể áp chế, lực lượng 15 tướng của hắn vẫn chưa đủ để đánh bừa với Sáng Thế Vương, cũng may một kiếm này tranh thủ được cho hắn một chút thời gian, hắn vội nắm lên con lừa đen nhanh chóng vọt đi.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Ở phía sau hắn, con Hỏa Ngưu dừng một chút, sau đó lại tiếp tục đuổi theo.

Nó cũng không phải là sinh vật, không có thần trí, không có thiện ác, chỉ biết giết chóc. Trong sức lửa hừng hực xông lên tận trời, đoạn sừng đoạn đuôi của nó đang tự động mọc ra lại, chỉ mấy giây đã khôi phục nguyên trạng.

Không chết, không hủy!

Con bà nó!

Chu Hằng thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, tốc độ tăng nhanh, tuy nhiên bốn người trước mặt hắn đều xuất thân từ nhà quyền thế cường đạo tinh hải, bất kỳ kế thừa của người nào cũng không thua kém Khổng gia, bởi vậy vận chuyển thân pháp cũng không kém chút nào so với Tấn Vân Lưu Quang Bộ!

Bởi vậy, tuy rằng hắn có cảnh giới cao nhất, nhưng cũng mất mấy phút sau mới đuổi kịp bốn người.

- Đều do ngươi, đang êm đẹp tại sao phải chạy ra! Mã Vũ, cũng chính là người thứ tư đi theo Chu Hằng, oán giận nói: - Nếu như chúng ta còn đợi ở chỗ cũ, chắc chắn sẽ không bị một con quái vật Sáng Thế Vương đuổi giết!

Thực ra hắn cũng biết chuyện này không thể trách Chu Hằng, hơn nữa đợi ở chỗ cũ nói không chừng cũng sẽ gặp phải những quái vật khác, đây vốn chính là một đại trận giết người, sao có thể không gặp nguy hiểm?

Nhưng bị một con quái vật cấp bậc Sáng Thế Vương đuổi giết, như hắn loại thế hệ nhỏ được gia tộc bảo hộ quá tốt này, cả ngày chỉ biết tu luyện chưa từng trải qua trường hợp như vậy, không nói tim gan đều phát lạnh run sợ, nhưng lòng dạ rối loạn cũng là lẽ đương nhiên.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao lần này trưởng bối dẫn theo bọn họ đi ra ngoài, chính là muốn cho bọn họ cảm nhận một chút nguy hiểm, như vậy mới có thể chân chính trưởng thành. Đáng tiếc, hai con Ly Vẫn kia lại dùng một đại trận gài bẫy bọn họ đi vào như vậy, lập tức mất đi trưởng bối che chở, đối mặt với nguy hiểm tự nhiên làm cho vài người lòng dạ rối loạn!

Chu Hằng nhìn lướt qua hắn, không nói gì. Hắn vốn cũng không có yêu cầu bốn người này đi theo mình, hoàn toàn là do bọn họ tự quyết định, nhưng vừa gặp nguy hiểm liền đổ trách nhiệm lên đầu người khác... điều này quả thật khiến người ta xem thường.

- Câm miệng, chạy mau! Phương Di Dung khẽ trách mắng, bây giờ là thời điểm oán hận nhau hay sao?

- Xú tiểu tử! Khoản nợ này nhất định ta sẽ tìm ngươi đòi lại! Mã Vũ hung tợn nói. Có một số người chính là như vậy, trong lòng càng sợ hãi thì ở mặt ngoài càng hung dữ, dường như dùng phương thức này để chứng tỏ mình không sợ hãi.

Chu Hằng cuối cùng tức giận, bước nhanh hai bước đã đuổi kịp đối phương, hắn thu về hắc kiếm, tay phải vươn ra chụp tới phía Mã Vũ: - Ngươi nói quá nhiều!

- Ngươi muốn chết! Mã Vũ kêu to một tiếng, trong tay rung lên đã nhiều thêm thanh trường kiếm màu xanh lam, đâm vào Chu Hằng.

Hắn có đi theo Chu Hằng, cũng không phải vì tin phục Chu Hằng, mà vì hai mỹ nhân Phương Di Dung và Dương Hạnh Hoa này đi rồi, hắn còn ở lại chỗ cũ làm gì?

Chu Hằng chỉ vừa động tâm niệm, trên tay phải đã bố trí ra Ngũ Hành Phù Văn, đón đỡ thanh trường kiếm kia.

Mã Vũ cười lạnh, thanh trường kiếm này của hắn chính là Bảo khí cấp bậc Thăng Hoa Cảnh, cộng thêm lực lượng Thăng Hoa Đế của hắn, cho dù là Thăng Hoa Đế 10 tướng trở lên thì sao chứ, dùng thân xác thịt đón dỡ ư, quả thực chính là muốn chết!

Hắn có thể dưới một kiếm chặt đứt cánh tay của Chu Hằng, mà còn thuận thế chém đối phương thành hai đoạn. Tuy rằng Thăng Hoa Đế có sinh mệnh lực cứng chắc, điều đó không có khả năng giết chết Chu Hằng, nhưng phía sau còn có một con Hỏa Ngưu cấp bậc Sáng Thế Vương đấy!

Vừa lúc dùng Chu Hằng để thu hút một chút lực chú ý của Hỏa Ngưu, để bọn họ có được cơ hội chạy trốn!

"Ông!"

Trường kiếm chém lên trên tay của Chu Hằng, hiện lên một màn sáng màu vàng, nhưng bàn tay của Chu Hằng thì ngay cả một giọt máu cũng không có chảy ra, năm ngón tay hắn thẳng ra, trước khi Mã Vũ kịp phản ứng, hắn đã chụp lấy cả người và kiếm rồi cùng nhau ném về phía sau.

Hiện tại hắn đã có thể tổ hợp hơn 300 mảnh vỡ phù văn, cộng thêm ngũ hành hợp nhất, như vậy Tiên khí Thăng Hoa Cảnh này có thể chém dứt được sao?

- Không... Sau khi Mã Vũ bị ném ra phía sau, mới giựt mình cảm nhận được mình đang rơi vào hiểm cảnh như thế nào, hắn không khỏi kêu to một tiếng, nhưng thân thể giống như mũi tên bay tới va vào con Hỏa Ngưu.

Hắn vội vàng vận chuyển trường kiếm, chém bổ vào con Hỏa Ngưu. Cái gọi là chó cùng rứt giậu, dù thế nào hắn cũng phải liều chết đánh một trận!

Ở trong mắt Hỏa Ngưu xem ra, tất cả tồn tại đều là địch nhân của nó, mà đối với địch nhân nó chỉ có một phản ứng: đó chính là giết!

Nó hất mạnh cái đầu trâu lên giương sừng đón lấy Mã Vũ.

"Ầm!" Tốc độ giữa hai bên đều vô cùng mau, va chạm này bùng phát sinh ra lực phản chấn đương nhiên vô cùng khủng bố, nhưng con Hỏa Ngưu vốn chỉ là thân thể hư vô, cộng thêm lực lượng Sáng Thế Vương, loại va chạm này đối với nó có thể nói hoàn toàn chỉ là chút chuyện nhỏ, trong một tiếng nổ vang nặng nề, thân thể khổng lồ của nó vọt thẳng tới, gần như tốc độ không có bị mảy may ảnh hưởng!

Mà Mã Vũ thì trực tiếp bị va chạm thân mình chia năm xẻ bảy, máu tươi bắn tung tóe đầy trời.

Dù sao, hắn chỉ là Thăng Hoa Đế 11 tướng mà thôi, không có Ngũ Hành Phù Văn, không có hắc kiếm, dựa vào cái gì chống lại với Sáng Thế Vương.

- Tại sao ngươi lại làm như vậy? Mau quay lại cứu hắn! Ba người Phương Di Dung đều trên mặt thất sắc, không nghĩ tới Chu Hằng lại ra tay tuyệt tình như thế! Tuy nhiên, Mã Vũ tuy bị va chạm thân mình chia năm xẻ bảy, nhưng đối với tiên nhân mà nói, đây chỉ là vết thương cũng không chết đi. Hơn nữa con Hỏa Ngưu cũng không có đánh thêm một kích chí mạng, vẫn còn cứu được.

- Nếu cô nương muốn đi cứu hắn về, ta cũng không có ngăn cản! Chu Hằng nói, muốn hắn đi cứu loại người đần độn này? Không có cửa đâu!

"Ầm ầm", con Hỏa Ngưu lại điên cuồng đuổi theo tới, ba người Phương Di Dung đâu còn lòng dạ nào lo cho Mã Vũ, ai nấy đều vận dụng toàn lực tiếp tục chạy như điên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.