Tự mình cảm giác sao tốt như vậy?
Chu Hằng lắc lắc đầu, "người trẻ tuổi" này rất kiêu ngạo, cho rằng ý
nghĩ của mình là đúng, căn bản không cho phép người khác nghi ngờ! Mà
hắn lại là một bộ dáng chiếm cứ đại nghĩa, một câu ta thật ra là muốn
tốt cho ngươi, che giấu sự bá đạo dã man, tự phụ ngang ngược của mình.
Đánh ra cờ hiệu chánh nghĩa lại đang thỏa mãn dục vọng riêng của mình, người như vậy thật sự là khiến người ta chán ghét!
Xem theo cách làm của hắn coi như dụng tâm cũng không độc ác, Chu Hằng
chỉ tươi cười, cũng không trả lời, nắm lên con lừa đen bỏ đi, hắn không
muốn lãng phí thời gian tranh đua miệng lưỡi.
- Lưu lại cho ta! Cư Hoa Ích hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe ra tia
sáng ác liệt, bắn ra bảy tia sáng, "ầm", hóa thành bảy cây đại kích đánh tới phía Chu Hằng.
Chu Hằng cũng không quay đầu lại, chỉ đánh ra phía sau một quyền.
"Ầm!" Phía sau hắn lập tức xuất hiện một quầng sáng màu vàng, khi bảy
cây kích kia đâm tới, lập tức đồng loạt vỡ nát, hóa thành vô số điểm
sáng, vô cùng rực rỡ.
Cư Hoa Ích hơi giật mình, rồi trên mặt trở nên càng thêm âm lạnh, cười
lạnh nói: - Không trách được dám khư khư cố chấp, hóa ra còn có mấy phần thực lực! Tuy nhiên, ngươi chung quy chỉ là Thăng Hoa Đế, lực lượng của một mình có hạn, đi một mình chính là tìm chết!
- Chúng ta chín người liên thủ, có thể miễn cưỡng chiến một trận với
Sáng Thế Vương, nếu đi phân tán... Đừng quên, nơi này cũng không chỉ có 5 phương nhân mã chúng ta đi vào! Chúng ta kết minh, cũng không phải
không có những liên minh khác!
- Bằng hữu! Ngươi còn muốn cố ý đi loạn sao?
Chu Hằng có cảm giác muốn bật cười, tất cả lý do đều bị đối phương chiếm đi, hắn bỗng dưng trở thành tội nhân thiên cổ, chụp cái mũ này cũng quá lớn quá nhanh đi? Hắn quay đầu lại nhìn Cư Hoa Ích, nói: - Nếu ngươi
nói kết minh, vậy xem ở đạo nghĩa kết minh, ta cũng nhắc nhở các ngươi
một câu: trận pháp này rất lợi hại, tốt hơn là mỗi người tự tìm đường ra đi!
- Thúi lắm! Thất gia gia ta chính là Minh Tiên 4 tướng, trận pháp gì có thể vây khốn người?
- Đúng! Lão tổ nhà ta chính là Minh Tiên 3 tướng, ở thế giới này cơ hồ
là tồn tại vô địch, lão tổ nhất định sẽ tới tìm chúng ta!
- Ngươi không cần nói chuyện giật gân!
Chu Hằng nhắc nhở dường như đâm trúng điểm đau của những người kia, làm
cho mấy người đều nhảy dựng lên. Đương nhiên cũng không phải mọi người
đều như vậy, vẫn có mấy người lộ ra vẻ trầm ngâm, bọn họ không thể không cân nhắc tính khả năng lời nói của Chu Hằng.
Dù sao, bọn họ bị vây khốn ở trong đại trận này thời gian cũng hơi lâu,
nhưng tới giờ đều không có nghe được bất kỳ chút động tĩnh công phá đại
trận, như vậy, các trưởng bối của bọn họ đã đi đâu?
- Hừ! Không nên tin lời nói của hắn! Cư Hoa Ích nói vẻ trào phúng: - Hai con Ly Vẫn kia nói: cảnh giới của võ giả trong này sẽ từng bước một
giảm xuống, nhưng tới giờ chúng ta cũng không có nhận được mảy may ảnh
hưởng! Cho nên, lời nói của hai con Ly Vẫn kia đáng tin sao? Chúng vốn
chính là địch nhân, hơn nữa vì bảo hộ Thất Tinh Quả, khẳng định không
lúc nào là không dùng thủ đoạn, đây là chúng cố ý làm cho chúng ta tự
loạn trận cước!
- Không sai! Tu vi của ta cũng không có bị ảnh hưởng!
- Nhất định là đang lừa gạt chúng ta!
- Cái gì tu vi giảm xuống, hóa thành phàm nhân? Ở đâu có loại khả năng này!
- Đúng vậy đúng vậy! Các vị lão tổ đều là Minh Tiên, thế giới này ai có thể làm cho bọn họ giảm xuống tu vi chứ?
Vừa rồi mấy người nghi ngờ Chu Hằng lập tức lại bị kích động, hướng về
Chu Hằng kêu lên, ánh mắt đầy oán giận, dường như là Chu Hằng làm hại
bọn họ rơi vào tình cảnh này.
Chu Hằng nhún vai, nói: - Cái gì nên nói ta đều nói, đây chỉ là xem ở
tình minh hữu giữa chúng ta, còn tin hay không là chuyện của chính các
ngươi, ta cũng không có cầu các ngươi phải tin tưởng!
- Nếu như vậy, các ngươi hãy tự cầu nhiều phúc đi! Sau này không hẹn!
Hắn sải bước đi tới trước, lắc lắc tay làm thế chào tạm biệt.
- Nếu ngươi cũng nói kết minh, sao ta có thể để ngươi một mình ra đi mạo hiểm! Cư Hoa Ích gào to một tiếng, lướt ra chụp tới phía Chu Hằng: -
Xem ở tình đồng minh, lần này ta là đại nhân không chấp tiểu nhân, cứu
ngươi một lần vậy! Lưu lại cho ta!
Chu Hằng ánh mắt lãnh liệt, người này thật sự là ngoan cố không tha, một khi đã như vậy hắn cũng không cần khách sáo!
"Vù", Cư Hoa Ích đã bắn vọt tới, tay phải chụp tới đầu vai Chu Hằng.
Chu Hằng cũng đồng dạng dùng tay chụp ngược lại đối phương.
"Bốp!" Hắn là cường đại cỡ nào, vốn chính là tồn tại vô địch trong cùng
cảnh giới, huống chi Thăng Hoa Đế 15 tướng vốn về lực lượng đủ để hoàn
toàn nghiền ép đối phương, trong bàn tay của hắn chụp ra, linh lực hộ
thể của Cư Hoa Ích không có mảy may tác dụng, bị hắn dễ dàng nắm lấy cổ.
- Ách... Cư Hoa Ích bị bóp cổ, lập tức mặt mày đỏ rực, chân tay không ngừng giãy giụa.
Thật quá mất mặt mà!
Vừa rồi hắn còn diễu võ dương oai, với một tư thái từ trên cao nhìn
xuống ngạo thị Chu Hằng, nhưng bây giờ lại căn bản không phải là đối thủ của người ta, dường như lập tức từ trên cao té xuống, mặt mũi đều nát
bét!
Những người khác cũng giật mình thất sắc, trong bọn họ không phải là
không có Thăng Hoa Đế 10 tướng trở lên, tự tin tuyệt đối sẽ không thua
Cư Hoa Ích, nhưng muốn trong một chiêu liền chế ngự bọn họ... thì không
người nào dám nói làm được vậy!
Chỉ có Sáng Thế Vương mới có thể ung dung nhẹ nhàng chụp bắt một Thăng Hoa Đế 11 tướng như vậy!
Chiến lực của Chu Hằng... quá khủng bố đi!
Quét mắt nhìn một vòng mọi người, Chu Hằng tiện tay ném Cư Hoa Ích qua
một bên, nói: - Nói đã hết lời! Các ngươi hãy tự bảo trọng đi!
- Chờ một chút! Đột nhiên Phương Di Dung kêu lên.
Chu Hằng nhướng mày, như thế nào còn có người không được giáo huấn không chịu hay sao? Hắn dừng bước lại, trên mặt rõ ràng đã mang theo vẻ không vui, hắn cũng không phải là một người tính tình tốt gì lắm.
- Huynh đài bớt giận! Tiểu muội cũng không phải là muốn ngăn cản huynh
đài, mà muốn hỏi huynh đài một chút, có thể cho tiểu muội đi theo hay
không? Phương Di Dung mỉm cười mê người, nhưng trong lòng thì uất ức,
nàng chính là cháu của Phương Diệu Lâm, luận về thân phận là được tôn
sùng loại nào? Mà nói đến dung mạo, nàng lại thuộc hạng tuyệt sắc, không phải bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy nàng đều thất hồn thất sắc hay sao?
Vậy mà không ngờ Chu Hằng lại đầy mặt ghét bỏ, thật là tức chết nàng mà!
Ai bảo Chu Hằng biểu hiện ra chiến lực cường đại, hiện tại nơi này lại
hung hiểm khó lường, tự nhiên là đi theo một cường giả như vậy mới an
toàn!
Phương Di Dung kiêu ngạo, thậm chí còn có tính tiểu thư rất lớn, nhưng nàng cũng không ngu ngốc!
- Vị huynh đài này, cũng tính luôn tiểu muội như thế nào? Dương Hạnh Hoa cười khúc khích nói.
- Ha ha... cũng tính ta một người!
Chu Hằng nhún nhún vai, nói:
- Các người muốn cùng đi theo là tự do của các người, nhưng ta cũng
không có nghĩa vụ bảo hộ các người! Hắn lôi con lừa đen đi tới trước.
Chín người chia làm hai nhóm, bốn người đi theo Chu Hằng rời đi, ba
người kia thì cùng ở lại với Cư Hoa Ích. Không phải bọn họ không biết
nơi này là từng bước nguy cơ, nhưng tốt hơn là lấy bất biến ứng với vạn
biến!
Hơn nữa, bọn họ có lòng tin chắc chắn cường giả gia tộc sẽ tìm được bọn họ, đồng thời dẫn bọn họ thoát khốn!
- Ngươi hãy đợi đấy! Cư Hoa Ích hung tợn nhìn chằm chằm theo hướng Chu
Hằng biến mất. Hắn chưa từng bị mất hết mặt mũi như vậy, điều này làm
cho sát ý của hắn vừa phát ra không thể vãn hồi.
Hắn nhất định sẽ đợi tới lúc cường giả gia tộc tới, sau đó đuổi theo làm thịt Chu Hằng!
...
Chu Hằng vốn cũng không có đặt nặng đám Cư Hoa Ích ở trong lòng, cũng
không quan tâm tới bốn của nợ đi theo phía sau, chỉ một đường đi tới
phía trước.
- Này, huynh tên là gì? Phương Di Dung vừa đi đến gần vừa hỏi Chu Hằng.
Nàng thật sự không thể chịu đựng được lại có nam nhân xem thường mị lực
của nàng.
Nhất định là mắt đối phương có vấn đề, mới không có ý thức được dung nhan tuyệt mỹ của nàng! Nhất định là như thế!
Chu Hằng lạnh lùng nhìn nàng một cái, loại đại tiểu thư tự cho mình là
nhất này, hắn không cảm thấy ưa thích chút nào, nói: - Ta tên là Chu
Hằng, trước không biết các người; về sau cũng không có bất kỳ giao tình
gì!
- Chu huynh không khỏi quá bất cận nhân tình đi? Dương Hạnh Hoa thực ra
rất thích thú nhìn thấy Phương Di Dung bị Chu Hằng chặn họng, nàng cười
khúc khích, thầm nghĩ: "Nếu mị lực của Phương Di Dung ngươi không được,
hãy xem ta!" Nàng nói: - Tuy nhiên hẳn Chu huynh cũng biết mình đi đâu
chứ?
Trên thực tế, Chu Hằng cũng không hiểu trận pháp này, làm sao biết mình
nên đi hướng nào? Nhưng hắn biết một điều, nếu ở lại tại chỗ bất động,
như vậy khẳng định cũng không làm được gì! Hơn nữa, hắn đúng là có mục
tiêu, đó chính là phàm là trận pháp thì khẳng định có mắt trận, có khả
năng một cái, cũng có khả năng vài cái, chỉ cần tìm được mắt trận là có
thể phá trận!
Trận pháp này dùng phù văn hoàn chỉnh của Tiên giới bố trí, hắn tìm hiểu nói không chừng có thể loại suy, tăng thêm nắm giữ đối với Hỗn Độn
Thiên Kinh.
- Các người muốn cùng đi theo, nhưng không cần nhiều lời vô nghĩa! Nếu
đã bị nói là bất cận nhân tình, thì hắn đơn giản cứ bất cận nhân tình
đi! Dù sao hắn cũng không có ý định kết giao bằng hữu.
Bốn người Phương Di Dung đều hai mặt nhìn nhau, đều có phần hối hận, đi
theo một người như vậy, bọn họ thực sự có an toàn hơn so với ở lại tại
chỗ hay không? Thế nhưng đi cũng đã đi rồi, lúc này mà quay lại đúng là
mất hết mặt mũi!
Năm người đều yên tĩnh lại, lặng lẽ đi tới.
- Nói chút gì đi! Sao buồn tẻ nhàm chán như vậy! Con lừa đen rất muốn đánh đòn, lên tiếng nói.
Bỗng dưng thấy con lừa này lại biết nói, bốn người Phương Di Dung đều vô cùng sửng sốt.
Tuy rằng không giống như Phàm giới cho dù là yêu thú Hóa Thần Cảnh đều
chỉ có thể dùng thần thức kết nối, Tiên giới cũng không thiếu hậu duệ
của thần thú, chẳng những có thể nói chuyện, thậm chí còn có năng lực
biến hóa thành hình người!
Nhưng con lừa này cũng có huyết mạch Thần thú sao?
Đâu có thần thú nào giống như con lừa kia?
Thấy ánh mắt cổ quái của bốn người, con lừa đen lập tức nhảy dựng lên,
nói: - Nhìn cái gì? Tuy rằng các ngươi nhìn bổn tọa rất kính ngưỡng,
nhưng độ cao của bổn tọa đâu phải các ngươi có thể hiểu được?
Bốn người Phương Di Dung nhất thời sa sầm mặt xuống, con lừa này thật
đúng là đê tiện, từ đầu tới giờ đều tản ra khí tức lưu manh mãnh liệt.
"Hả?" Đột nhiên Chu Hằng dừng chân lại, ánh mắt nhìn thẳng tới phía trước.
- Chuyện gì vậy? Phương Di Dung lập tức hỏi.
Chu Hằng không thèm quan tâm tới, hắn thật không có hứng thú làm bảo mẫu cho bốn người này, hơn nữa, đáp án lập tức sẽ hiện ra.
"Vù", một bóng dáng phát sáng cấp bách lủi lại đây, lại là một con nhím
dài 7 xích, nhưng lông nhọn mọc trên thân không ngờ là những lưỡi kiếm
dài nhỏ, mỗi một lưỡi kiếm đều tản ra ánh sáng lạnh ghê người.
Đây là một đầu quái thú Nhật Diệu Vương.
Sở dĩ nói là quái thú mà không phải yêu thú, chính là nó vốn cũng không
phải là một sinh linh, trừ những lưỡi kiếm kia là thật, các bộ phận thân thể khác đều là quang ảnh hư cấu thành!
Tất nhiên quái vật này là do đại trận tạo ra.
- Chỉ là con thú cơ quan Nhật Diệu Vương đã dọa cho Chu huynh hoảng sợ
rồi sao? Một gã nam nhân Thăng Hoa Đế cười nói. Hắn tên là Thái Viễn,
tuy rằng chiến lực còn xa không thể sánh với Chu Hằng, nhưng về khí thế
cũng không rơi xuống hạ phong.
Bởi vì lão tổ nhà hắn chính là Minh Tiên 4 tướng, hắn coi như là quý tộc hậu duệ thiên hoàng.
- Vậy hãy để ta thay Chu huynh ra tay!
Hắn cười ha hả một tràng, tranh trước chụp ra một chưởng: "ầm" một
tiếng, con nhím kia lập tức hóa thành quang ảnh vỡ nát, lưỡi kiếm cắm
trên thân nó cũng rơi rụng đầy đất.
Chu Hằng thở dài, hắn dừng chân cũng không phải là vì con nhím này đâu!
"Ầm ầm", lập tức truyền tới động tĩnh còn lớn hơn...