Ở trước mắt bao người, nắm đấm chạm vào ngón tay.
Keng!
Tiếng giòn giã vang lên, gai bạc trên nắm đấm của Ứng Hỏa Tâm lập tức kêu
vang gãy ngang, tạch tạch tạch hóa thành một mảnh đốm bạc. Ngón tay của
Chu Hằng tiến thẳng một mạch, chỉ lên nắm đấm của Ứng Hỏa Tâm.
Phụp, máu tươi văng ra, Ứng Hỏa Tâm hừ nặng một tiếng, bước chân bình bình
bình liên tiếp lùi lại hơn mười bước, cả cánh tay phải tê liệt rũ xuống, máu tươi không ngừng chảy ra từ bàn tay, ở trên vai cũng xuất hiện một
lỗ máu, ồ ạt trào ra máu tươi.
Mọi người không khỏi hoảng sợ, ở trước một ngón tay của Chu Hằng, cả cánh tay của Ứng Hỏa Tâm cũng bị lực lượng xuyên thủng!
Khè, thực lực chênh lệch cũng lớn quá đi chứ!
Nói thế nào Ứng Hỏa Tâm cũng là Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong, cho dù
không địch lại Chu Hằng cũng không nên nghiêng về một phía như vậy! Nó
không giống như Ích Địa đấu Ích Địa, rõ ràng là Khai Thiên nghiền ép
tuyệt đối Ích Địa mà!
Không chỉ mọi người kinh hãi, ngay cả đám
người Nam Cung Trường Không cũng phải biến sắc, chấn động bởi Chu Hằng
sâu không lường được!
Nhưng bởi vì trên người Chu Hằng mang theo
Ẩn Tức Phù, bọn họ chỉ có thể thông qua ánh mắt quan sát cường độ lực
lượng của Chu Hằng, mà không thể thông qua khí tức để phán đoán cảnh
giới thực tế của Chu Hằng. Nếu như biết được kỳ thật Chu Hằng đã là Khai Thiên Cảnh, bọn họđã sớm không thể bình tĩnh được như vậy.
Tuy
rằng Ứng Hỏa Tâm bị một chỉ đánh bại, nhưng mấy người Nam Cung Trường
Không cũng chỉ là cảm khái tiềm lực to lớn của Chu Hằng. Vô địch cùng
cấp, điều này đã được chứng minh vào lúc tranh giành mỏ linh mạch, đối
thủ của Chu Hằng cũng không phải là Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong
hay sao?
Cũng chỉ có hai người Ứng gia là không tin, cho rằng bọn họ phóng đại chiến lực của Chu Hằng, mới có cảnh Ứng Hỏa Tâm thảm bại
hiện tại!
Hoàng cung mở tiệc, vốn là vì hung hăng làm nhục Chu
Hằng, làm hắn đại bại ở trước mặt mọi người, sau đó mới chém giết hắn,
tăng cường uy nghiêm hoàng thất, uy nghiêm Thiên Tinh Tông, uy nghiêm
của cường giả Khai Thiên Cảnh!
Nhưng tất cả lại bị hai tên tự đại đần đồn Ứng gia làm hỏng, quay sang lập uy cho Chu Hằng. Hiện tại cho
dù đánh bại Chu Hằng, hành hạ, xử tử, hiệu quả cũng sẽ giảm đi nhiều.
Nam Cung Trường Không cùng Lưu Thanh Huyền giận dữ không thôi, nhưng bọn họ không dám nói gì, dù cho Ứng Minh Nguyên không phải tới từ Ứng gia, chỉ riêng tu vi Khai Thiên tam trọng thiên cũng làm bọn họ không thể chống
cự!
Giữa các võ giả, đẳng cấp nghiêm ngặt, dù sao không phải mỗi
người đều có thể giống như Chu Hằng, có thể khiêu chiến vượt cấp, vô
địch trong cùng cảnh giới.
- Chu Hằng, nhân sinh của ngươi kết thúc ở đây!
Nam Cung Trường Không tiến lên hai bước, giơ tay lên, hô:
- Phong tỏa!
Keng! Keng! Keng!
Theo lệnh của hắn, cửa lớn, cửa sổ cung điện đồng loạt rớt xuống những cây
trụ kim loại, biến toàn bộ đại điện hoàng cung thành một cái lồng giam!
Đây là do Nam Cung Trường Không cùng Lưu Thanh Huyền làm ra trong mấy ngày
qua, những cây trụ kim loại này đều là chất liệu cấp Khai Thiên Cảnh quý giá, dù cho không có khắc trận pháp ở trong biến thành pháp khí, nhưng
tính chất bản thân chúng là vô cùng cứng rắn!
Đại điện hoàng cung vốn đã có trận pháp bảo hộ, vách tường không thể phá vỡ, Phá Hư Lục lại chỉ có thể xuyên thấu cấm chế, trận pháp, không thể mạnh mẽ phá vỡ thực thể, cho nên thế này là lồng giam tuyệt đối với Chu Hằng!
Đương
nhiên, bố trí như thế không chỉ là vì đối phó Chu Hằng, càng là vì giữ
mệnh, lỡ như đám thế lực thần bí kia đánh đến đây, vậy thế này có thể
kéo dài một lúc, ở trong cung có đường hầm bỏ trốn, cũng chỉ có mấy
người ít ỏi như Nam Cung Trường Không biết tới cửa vào.
Mời ông vào rọ đã thành công, hiện tại Chu Hằng lên trời không cửa, xuống đất không đường, cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết!
Thân pháp của hắn quả thật cực nhanh, nhưng ở trong không gian có hạn thì
không tạo được tác dụng gì, ba đại cường giả Khai Thiên Cảnh liên thủ ra tay, không tiếc tiêu hao linh lực thi triển công kích phạm vi lớn,
tuyệt đối có thể trấn áp hắn!
Trên người tiểu tử này có bí mật tuyệt thế, nhất định phải ép hỏi cho ra!
- Ngươi còn có trò trống gì nữa?
Lưu Thanh Huyền bước lên, trong mắt già lóe lên ngọn lửa báo thù.
Chu Hằng cười khẽ, nói:
- Các ngươi không sợ khéo quá hoa vụng, biến chỗ này thành phần mộ của các ngươi?
Khè!
Tiểu tử này thật đúng là mạnh miệng, đến bây giờ còn dám tranh cãi với cường giả Khai Thiên Cảnh? Cũng phải, tiểu tử này trời sinh là người như thế, bằng không hắn làm sao biết chỗ này là cạm bẫy mà vẫn chui đầu vào!
Nhưng rốt cuộc là hắn dựa vào cái gì đây?
Mai Di Hương đã không còn bao che được hắn, An Nhược Trần đừng nói nước xa
không thể cứu lửa gần, ngay cả có đến, gặp phải Ứng Minh Nguyên Khai
Thiên tam trọng thiên này cũng chỉ có phần bị trấn áp. Tiêu Vũ Ngân,
Thiên Quân Tử thậm chí không dám lộ mặt, tất cả đều chứng minh Chu Hằng
một thân một mình, hắn lấy gì mà chống cự?
Mọi người đều hết sức
khó hiểu, bọn họ cũng biết Chu Hằng rất cuồng, nhưng cuồng không có
nghĩa là ngu xuẩn, nhìn Chu Hằng thế nào cũng không giống kẻ ngu, biết
rõ chịu chết hắn vẫn còn chạy đến!
Nhưng cố tình là hắn vẫn đến, còn một thân một mình!
Không, là hai người, nhưng chút thực lực của Tiêu Họa Thủy thì ai mà không biết?
- Ha ha ha! Tiểu tử, ngươi cho rằng mình có được truyền thừa tuyệt thế
liền có thể kiêu ngạo không thèm nhìn người trong thiên hạ hay sao. Lão
phu sẽ nói cho ngươi biết, thế giới này chỉ thuộc về cường giả!
Nam
Cung Trường Không cười to, hắn chắc chắc Chu Hằng đã chiếm được truyền
thừa tuyệt thế ở thế giới lòng đất Cửu Linh Tông, cho nên mới xuất hiện
hai yêu nghiệt Chu Hằng cùng Tỉnh Thiên.
Chu Hằngcười khẽ, nói:
- Không sai, thế giới này chỉ thuộc về cường giả! Đáng tiếc, không phải là các ngươi, mà là ta!
Lúc nói đến là ta, hai mắt hắn bùng lên thần quang, tuy rằng khí tức Khai
Thiên Cảnh bị Ẩn Tức Phù che giấu, nhưng tinh khí thần toàn thân kéo lên đỉnh điểm, như một thanh danh kiếm tuyệt thế rời vỏ, tỏa ra hào quang
rực rỡ, làm người ta sinh ra một loại sợ hãi ai cản trở kẻ này thành đạo đều phải bị chém tan tành.
- Kẻ này, không thể giữ lại!
Ứng Minh Nguyên đột nhiên lên tiếng, trong mắt chớp động kiêng kỵ không thôi.
Đại khí phách như thế, trước kia hắn từng gặp qua, hơn nữa không chỉ một
lần! Đó chính là Ứng Thừa Ân thiên tài Ứng gia bọn họ, đến nay chưa đầy
trăm tuổi, nhưng đã có tu vi Linh Hải Cảnh, cùng Triệu Đoạt Thiên yêu
nghiệt Triệu gia cùng xưng là song kiệt!
Mà Chu Hằng lại có được
cùng khí thế như Ứng Thừa Ân năm đó, khó bảo toàn 50 năm, 100 năm sau sẽ lại trở thành một Ứng Thừa Ân thứ hai, Triệu Đoạt Thiên thứ hai!
Yêu nghiệt như thế nếu không thể để cho mình sử dụng, như vậy phải lập tức xóa đi, bằng không nhất định sẽ thành hậu họa!
- Chu Hằng, mọi chuyện xong rồi!
Nam Cung Trường Không cất bước ép tới Chu Hằng, cố ý đi rất chậm, bịch,
bịch, bịch, tiếng bước chân nghe được rõ ràng. Hắn muốn phá hủy ý chí
của Chu Hằng trước, lại tra tấn thân thể Chu Hằng, ép hỏi ra đại bí mật, cuối cùng mới giết chết!
Cảnh tượng này, hắn đã mơ tới không biết bao nhiêu ngày!
Có thể khiến một cường giả Khai Thiên Cảnh ngày ngày mong nhớ như thế,
cuối cùng khi ngày này đã đến, ngay cả tâm tính như Nam Cung Trường
Không cũng muốn hưởng thụ cái khoái cảm mèo vờn chuột này.
Chu Hằng không khỏi lắc đầu bật cười, nói:
- Lão già, nếu ngươi có thể đỡ được một quyền của ta, ta tạm tha ngươi một mạng!
Tiểu tử này vẫn còn tiếp!
Ngẫu nhiên nói hai câu cuồng ngôn còn không sao, thường nói thiếu niên ngông cuồng, ai không có lúc khí phách tuôn trào. Nhưng cứ luôn nói lời ngông cuồng là không đúng, đó là phách lối, làm người ta chán ghét!
- Ha ha!
Nam Cung Trường Không cười lạnh.
- Lát nữa chuyện đầu tiên là đánh rớt hết răng của ngươi, để ngươi biết được hậu quả nói lung tung!
Chu Hằng lười nói tiếp, chỉ giơ tay phải lên, ngón giữa tách ra chỉ thẳng xuống dưới.
Đây là tuyệt chiêu mà hắn tranh cãi với con lừa đen, bởi vì tuy rằng con
lừa đen tinh quái gian trá, nhưng tuyệt đối không thể dùng móng làm ra
tạo hình này, mỗi lần giở chiêu này ra liền luôn làm cho con lừa đê tiện giận đến sủa gâu gâu.
Nói lại, con lừa đê tiện kia chạy đâu rồi, sẽ không thật sự đi Đông Linh Tiên Trì đó chứ?
- Nhãi con!
Nam Cung Trường Không vốn muốn tạo áp lực lên Chu Hằng, từng chút một đè
nát ý chí của Chu Hằng, không ngờ tiểu tử này không phải quá mức ngôn
cuồng, mà là căn bản không biết cái gì gọi là sợ hãi, lúc này còn dám
khiêu khích hắn!
Cuối cùng hắn không nhịn được, tung người lao tới, hai tay tung ra, hình thành hai bàn tay to ồ ạt đè xuống Chu Hằng.
--- Thân pháp của Chu Hằng cực nhanh, một quyền một chưởng thông thường căn bản không thể tổn thương được tới hắn, bởi vậy nhất định phải tổn hao
linh lực, dùng phương thức công kích phạm vi rộng mới có thể đánh trúng
hắn! Lực lượng Khai Thiên Cảnh nghiền ép Ích Địa Cảnh, dù cho phân tán
lực lượng như thế, nhưng chỉ cần quét trúng cũng đủ khiến Chu Hằng bị
thương nặng.
Chu Hằng nắm chặt tay phải, giơ lên, đánh ra.
Đơn giản, rõ ràng!
Ở dưới Thế Cảnh, một quyền đơn giản này lại tràn đầy huyền diệu phản phác quy chân, hoặc là đón đỡ, hoặc là có được bộ pháp thần bí như Tấn Vân
Lưu Quang Bộ tránh né mũi nhọn.
- To gan!
Nam Cung Trường
Không giận quá mà cười, Chu Hằng dám đánh bừa với hắn, đó không phải là
ép buộc đậu hủ đâm vào tường, một lòng cầu thua hay sao?
Hắn thu liễm linh lực làm một điểm, bề mật công kích lập tức thu nhỏ vô số lần, nhưng uy lực lại tăng vọt!
Ầm!
Quyền chưởng giao nhau, sau nháy mắt ngừng trệ, chỉ thấy sắc mặt Nam Cung
Trường Không bỗng đại biến, như đụng vào lệ quỷ, tóc đen chợt bùng lên
rối tung!
Bùm bùm bùm bùm!
Trong ánh mắt gần như si ngốc
của mọi người, bàn tay phải của Nam Cung Trường Không nổ tung ra, máu
thịt văng tung tóe, xương trắng bắn ra, sau đó cổ tay cũng nổ tung, tiếp theo là cẳng tay, sau đó là cả cánh tay!
- A....
Nam Cung
Trường Không hét thảm, đỡ vai trái lảo đảo lùi lại, sắc mặt nháy mắt
trắng bệch, mái tóc xõa tung lên liền rũ xuống, toàn thân đầy vết máu,
tóc bay rối tung như nhập ma.
Cái chuyện gì thế! Đây là chuyện gì thế!
Nam Cung Trường Không lại không phải đối thủ của Chu Hằng? Sao lại thế này!
Nên biết rằng Nam Cung Trường Khônglà cường giả tuyệt thế Khai Thiên nhất
trọng thiên, hơn nữa chiến lực đứng vững hạng nhất trong 5 đại Khai
Thiên Cảnh Hàn Thương Quốc, sao lại có thể thua? Hắn không giống như Lý
Ngạo Bách đánh lâu mới tổn hao nhiều linh lực, lúc này tinh thần no đủ,
linh lực tràn đầy, chiến lực tuyệt đối nằm ở trạng thái đỉnh cao!
Đã thua!
Hơn nữa thua thảm như vậy, còn không chống nổi một quyền của Chu Hằng!
Khè, tiểu tử này căn bản không phải nói chuyện ngông cuồng, mà là nói thật
làm thật, quả nhiên Nam Cung Trường Không không chống nổi một quyền của
hắn!
Một kẻ yếu nói khoác sẽ bị người ta khinh bỉ, nhưng kẻ mạnh
phơi bày ra lực lượng tuyệt đối, vậy mặc kệ hắn nói năng lớn lối thế nào cũng sẽ được người ta tin tưởng!
Chu Hằng một quyền đánh bại Nam Cung Trường Không, lập tức có được tư cách như thế!
- Khai... Khai Thiên Cảnh!
Lưu Thanh Huyền giật mình trừng lồi cả mắt, giọng cũng run lên.
Ích Địa Cảnh có nghịch thiên đi nữa cũng không thể đánh bại Khai Thiên Cảnh, huống chi là một quyền đánh nổ!
Chu Hằng, đột phá đến Khai Thiên Cảnh!
Má nó chứ, thế này cũng quá đáng đi chứ!
Mọi người đều rơi vào trạng thái si ngốc, Khai Thiên Cảnh đó, đó là cường
giả tuyệt đối ở Hàn Thương Quốc, đứng ở đỉnh cao, cực hạn, ra lệnh một
tiếng, người trong thiên hạ đều nghe theo!
Một vị Khai Thiên Cảnh vừa tròn 20 tuổi, tiền đồ vô hạn!